Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C 8

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Pinkie

Tất cả mọi người đều cười vang.

Lý Thiên ngây thơ thực sự đi tìm tàn thuốc. Kỷ Hằng quay đầu lại, nói với Hàn Tử Kỳ: "Trước khi đóng lại những cảnh của Tiểu Quyển, tôi phải giúp cô ấy một lần, không thể để cô ấy diễn một cách tùy tiện được."

Hàn Tử Kỳ rất vui mừng: "Có cậu dạy, tôi yên tâm nhiều hơn rồi."

Kỷ Hằng hạ giọng: "Bây giờ phải diễn lại số cảnh không ít so với số cảnh của Phó Tiểu Âm trước đây. Giờ tôi muốn, có thể gọi mọi người trở lại để bổ sung toàn bộ hay không?"

Hàn Tử Kỳ sắp phát điên rồi.

"Kỷ Hằng, lúc mới bắt đầu, là cậu kiên trì muốn xóa tất cả các vai diễn phối hợp đi, bây giờ cậu lại muốn bù lại?" Hàn Tử Kỳ quay đầu liếc mắt nhìn Tiểu Quyển một cái, cũng hạ giọng, "Cậu cũng đối xử quá bất công rồi đấy nhé?"

Kỷ Hằng nhàn nhạt đáp: "Thực ra cũng không phải. Tiểu Quyển chắc chắn sẽ không giở trò với tôi. Thêm vài cảnh thì tình tiết nội dung bộ phim sẽ càng hợp lý."

Hàn Tử Kỳ đồng ý: "Thực ra tôi cũng tán thành quay bổ sung. Khi bổ sung cảnh thì cốt truyện sẽ hoàn thiện và logic hơn. Tính ra thì cũng không có quá nhiều cảnh cần thêm vào, kết cục phim cũng cần sửa lại một chút, một lát nữa tôi phải trao đổi với biên kịch..."

Ông chủ lớn muốn bổ sung cảnh quay, để bộ phim có thể hoàn mỹ hơn, thì đương nhiên Hàn Tử Kỳ cũng không có ý kiến. Ông cầm giấy bút, bắt đầu thảo luận về việc thực hiện với Kỷ Hằng.

Khách sạn là một tòa nhà nhỏ, được xây cách đây vài thập niên, hành lang vừa tối vừa hẹp, trên tường đầy dấu ẩm mốc.

Bởi vì lời nguyền, buổi tối Tiểu Quyển và Kỷ Hằng không thể xa nhau, mặc dù đoàn làm phim đã sắp xếp tượng trưng một phòng cho Tiểu Quyển và Tiểu Mễ, nhưng thật ra, Tiểu Quyển ở chung với Kỷ Hằng trong căn phòng ở trong cùng của hành lang.

Mở cửa phòng, nhìn thấy hai giường đơn thì Tiểu Quyển mới thở phào nhẹ nhõm.

Lý Thiên và Tiểu Mễ giúp bọn họ cất vali hành lý xong thì rời đi. Kỷ Hằng nhìn xung quanh một vòng, không nói gì, Tiểu Quyển cũng nhìn theo, sau đó mở tủ quần áo ra.

Một con gián khổng lồ vèo một phát, từ bên trong bay ra ngoài, giống như một chiếc máy bay ném bom nhỏ, xẹt qua vai Tiểu Quyển.

Tiểu Quyển đứng hình vài giây, sau đó dịch chuyển tới bên giường.

Đứng trên giường, Tiểu Quyển vừa run sợ vừa tìm kiếm tung tích của con gián kia.

Kỷ Hằng liếc mắt nhìn Tiểu Quyển đang đứng trên giường cao: "Cô thật thú vị, núi đao biển lửa còn không sợ, lại sợ một con gián. Loài chim của các người không phải cũng ăn côn trùng sao?"

"Anh đùa gì thế?" Tiểu Quyển chưa hoàn hồn, "Anh ăn thử cho tôi xem đi?"

Kỷ Hằng đã tìm được con gián, vừa đẩy cửa sổ ra, con gián nằm trên tấm cửa thủy tinh lập tức bay ra ngoài khoảng không rộng lớn kia.

"Công chúa Thanh Loan điện hạ, thiên địch của ngài đã bay đi, xuống đây đi."

Kỷ Hằng đóng cửa sổ.

Tiểu Quyển cẩn thận từng li từng tí nhảy xuống giường, làm giống như ở dưới là cả ổ sâu bọ vậy.

Kỷ Hằng cười như không cười nói: "Điều kiện như thế này mà cô còn ghét bỏ sao? Ít nhất đã có phòng ở, có giường ngủ, có một lần tôi đi quay phim ở phía nam Vân Nam, phải ngủ trong lều, ngủ trong một cái nệm hơi. Mỗi ngày đều bị đỉa cắn."

Kỷ Hằng đưa ngón tay ra so chiều dài con đỉa.

"Khi bị cắn, rắc một ít muối, nó sẽ nhả ra. Sau khi quay xong một bộ phim, tôi đã giầy đi 10 cân (1), có lẽ tất cả máu đều hiến cho mấy con đỉa."

(1) 1 cân của Trung Quốc = 0,5kg.

Tộc Thanh Loan ngoại trừ có khuôn mặt đẹp ra thì còn có một khả năng khác rất nổi tiếng, đó là bắt chước giọng nói.

Không chỉ phát ra tiếng ca khi di chuyển, bắt chước tiếng kêu của dã thú, học giọng nói của các loài, tất cả đều giống như đúc.

Thân thể này vẫn là cơ thể ban đầu, không bị mất đi khả năng bắt chước âm thanh.

Nghe cô giả giọng nói của mình, còn nói những lời như vậy nữa thì Kỷ Hằng nói không nên lời.

Tiểu Quyển không để ý tới anh, lại mềm mại hừ nhẹ hai tiếng, thật giống như đang làm chuyện ấy vậy.

"Đau. Anh đừng có gấp như vậy." Tiểu Quyển lại dùng giọng nói của mình để nói.

Kỷ Hằng không thể nhịn được nữa, nhìn Tiểu Quyển một lúc rồi cúi đầu gửi tin nhắn.

Tiểu Quyển nhận được tin nhắn ngay lập tức, anh ta nhắn:【Còn nhớ rõ những từ đó.】

Tiểu Quyển vừa lầm bầm vừa nhắn trả lời anh:【Đó là dĩ nhiên, trí nhớ của tôi rất tốt, cái gì vào tai đều không quên.】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com