Chương 14: Chạm Vào Quá Khứ
Mặc dù Pamela và Hudson đang dần mở lòng và xây dựng lại mối quan hệ, nhưng cả hai đều biết rằng những cảm xúc của quá khứ vẫn luôn hiện diện trong mỗi cuộc trò chuyện, trong từng ánh mắt trao nhau. Pamela không thể dễ dàng quên đi những tổn thương trước kia, và Hudson cũng không thể nào xóa nhòa những sai lầm mà anh đã gây ra.
Một chiều cuối tuần, khi cả hai cùng đi dạo trong công viên, Pamela bất ngờ hỏi:
"Anh có bao giờ cảm thấy mình đã bỏ lỡ cơ hội khi chúng ta còn là bạn không?"
Câu hỏi của Pamela khiến Hudson ngừng lại, anh suy nghĩ một lúc lâu trước khi trả lời:
"Anh nghĩ rằng lúc đó chúng ta đều còn quá trẻ, và cả hai đều chưa thực sự hiểu rõ về bản thân mình. Anh đã sai, nhưng anh cũng tin rằng những sai lầm đó giúp chúng ta trưởng thành. Bây giờ, khi nhìn lại, anh chỉ muốn làm mọi thứ để sửa chữa."
Pamela nhìn anh, cảm nhận được sự chân thành trong giọng nói của Hudson. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn có một nỗi lo lắng không thể gạt bỏ. Mối quan hệ này, dù đang bắt đầu lại, nhưng vẫn còn quá nhiều thứ chưa được giải quyết. Cô sợ rằng một ngày nào đó, những vết thương cũ sẽ lại mở ra, và họ sẽ chẳng thể hàn gắn được nữa.
"Nhưng anh có nghĩ rằng đôi khi chúng ta quá cố chấp vào quá khứ không?" Pamela hỏi, giọng cô có chút buồn bã.
Hudson không trả lời ngay, anh lặng lẽ nhìn xa xăm. Quá khứ đã từng là một phần của họ, nhưng liệu họ có thể thực sự vượt qua được nó để đến với nhau một lần nữa?
"Anh không muốn sống trong quá khứ, nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng chúng ta đã từng có những khoảnh khắc đẹp," Hudson đáp, ánh mắt anh nặng trĩu. "Em là người quan trọng với anh, và anh sẽ không để những sai lầm của mình làm hỏng tương lai của chúng ta."
Pamela im lặng, cảm giác như có một khoảng cách vô hình giữa họ. Cô biết rằng Hudson đã thay đổi, nhưng liệu điều đó có đủ để cô mở lòng lại một lần nữa? Những mối quan hệ cũ, những ký ức đẹp đẽ và những thất bại đau đớn, tất cả đều là những khối đá cản đường giữa họ.
Cả hai tiếp tục đi bộ trong im lặng, mỗi người đều mang trong lòng những suy nghĩ riêng. Nhưng trong lòng Pamela, cô cũng bắt đầu nhận ra rằng có lẽ, chính những thử thách này sẽ giúp cô tìm lại được chính mình. Mối quan hệ này không thể đơn giản chỉ là việc yêu và được yêu, mà còn là sự thấu hiểu, sự kiên nhẫn và khả năng chấp nhận những điều chưa hoàn hảo.
Khi họ trở về nhà, Pamela nhìn Hudson một lần nữa, đôi mắt cô tràn đầy sự do dự nhưng cũng có chút yếu mềm.
"Anh có chắc rằng mình đã sẵn sàng cho tất cả không?" Cô hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc.
Hudson nhìn cô, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi. "Anh sẽ không bao giờ từ bỏ, Pamela. Anh sẽ cùng em đi đến cuối con đường này."
Câu nói của Hudson như một lời hứa, dù biết rằng con đường phía trước vẫn còn dài và khó khăn, nhưng ít nhất, cả hai đã có sự quyết tâm để vượt qua mọi thử thách.
Pamela nhìn anh, và lần đầu tiên trong một thời gian dài, cô cảm thấy một chút an lòng. Cô chưa thể nói ra tất cả, nhưng trái tim cô bắt đầu cảm nhận được một điều gì đó rất quan trọng: rằng họ đang cùng nhau xây dựng lại một thứ gì đó đẹp đẽ. Mối quan hệ này, dù chậm rãi, nhưng là của cả hai. Và có lẽ, đó chính là điều quan trọng nhất lúc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com