Chương 4: Những Khoảng Lặng
Sau buổi trò chuyện dài hôm đó, Pamela bắt đầu cảm nhận được một sự thay đổi trong mối quan hệ với Hudson. Mặc dù Hudson vẫn rất kín đáo và ít thể hiện cảm xúc, nhưng anh cũng không từ chối những cuộc gặp gỡ với cô. Mỗi lần gặp nhau, họ như thể đang bước vào một không gian riêng biệt, nơi chỉ có họ và những câu chuyện của riêng mình.
Vào một buổi chiều muộn, sau khi hoàn thành một cuộc họp nhóm, Pamela đi dọc theo con đường khuôn viên trường, tay cầm ly cà phê ấm. Bất ngờ, cô nhìn thấy Hudson đứng ở một góc khuất gần khu thư viện. Anh không nhìn thấy cô, nhưng Pamela vẫn đứng lại, quan sát anh một chút. Hudson đang chăm chú nhìn vào một cuốn sách, đôi mắt anh tập trung đến mức không hề hay biết có người đứng nhìn mình.
Cảm giác này thật kỳ lạ, Pamela nghĩ. Cô đã nhìn thấy Hudson ở nhiều tình huống khác nhau, nhưng lần này, cô thấy anh có một vẻ gì đó thật riêng biệt. Có lẽ đó là vẻ điềm tĩnh mà chỉ anh mới có, một sự tập trung tuyệt đối vào công việc của mình, giống như một người không bao giờ cần đến sự chú ý của người khác.
Pamela nhẹ nhàng bước đến gần, rồi khẽ lên tiếng: "Hudson, bạn có bị lạc trong cuốn sách đó không?"
Hudson giật mình một chút, rồi quay lại. Anh mỉm cười nhẹ, vẫn giữ vẻ kín đáo, như thể đã quen với việc không có ai làm phiền mình trong lúc đọc. "Không lạc đâu, chỉ là cuốn sách này rất hay. Cảm ơn vì đã không làm tôi giật mình quá nhiều."
Pamela bật cười, cảm thấy sự ngại ngùng của mình cũng tan biến. Cô bước lại gần và ngồi xuống chiếc ghế cạnh anh. "Vậy bạn đang đọc gì mà hấp dẫn thế?"
Hudson không nói gì ngay lập tức. Anh nhìn vào cuốn sách một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp: "Là một cuốn sách về trí tuệ nhân tạo. Tôi đang tìm hiểu về cách mà con người có thể giao tiếp và tương tác với máy móc. Nó thật sự rất thú vị."
Pamela gật đầu, mặc dù cô không hiểu nhiều về chủ đề này, nhưng cô cảm thấy sự nhiệt huyết của Hudson qua từng lời nói. "Thật tuyệt vời. Nhưng có lẽ tôi sẽ không hiểu được nếu đọc cuốn sách đó," cô cười. "Tôi không giỏi về công nghệ lắm."
Hudson quay sang nhìn Pamela, đôi mắt anh ánh lên sự ấm áp. "Không sao đâu. Mỗi người có một đam mê riêng. Điều quan trọng là bạn tìm thấy những gì khiến bạn hạnh phúc."
Pamela cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Hudson, điều này khiến cô càng ngày càng muốn tìm hiểu về anh. Tuy anh có vẻ lạnh lùng và ít nói, nhưng khi anh mở lòng, những điều anh chia sẻ lại rất sâu sắc và ý nghĩa. Pamela cảm thấy rằng, có thể mối quan hệ này sẽ là một thử thách không nhỏ, nhưng cô cũng cảm nhận được một điều gì đó mạnh mẽ giữa họ, một sự kết nối thầm lặng mà cả hai đều có thể cảm nhận.
Thời gian trôi qua, họ tiếp tục những buổi gặp gỡ sau giờ học, cùng nhau thảo luận về các chủ đề học thuật, hoặc đơn giản là đi dạo trong khuôn viên trường. Pamela bắt đầu nhận ra rằng, mặc dù Hudson có vẻ như không quan tâm đến nhiều thứ xung quanh, nhưng mỗi khi họ ở bên nhau, cô cảm thấy như cả thế giới chỉ còn lại hai người. Dần dần, cô cũng hiểu rằng, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng của anh là một người có trái tim ấm áp, chỉ cần thời gian để mở lòng.
Một buổi chiều, khi đang cùng nhau ngồi trong quán café quen thuộc, Pamela hỏi: "Hudson, bạn có nghĩ rằng mình sẽ thay đổi gì đó về bản thân nếu được yêu thương thật sự?"
Hudson nhìn cô, ánh mắt anh không chút do dự. "Tôi không nghĩ mình cần thay đổi. Mỗi người đều có những khiếm khuyết riêng, và tôi nghĩ, nếu có ai thực sự hiểu và chấp nhận mình, thì không có gì phải thay đổi cả."
Pamela im lặng một chút, rồi khẽ mỉm cười. "Tôi đồng ý. Nhưng đôi khi, yêu thương cũng giúp chúng ta khám phá ra những điều mới mẻ trong bản thân mà chúng ta không hề nhận ra."
Hudson không trả lời ngay, nhưng ánh mắt anh lặng lẽ nhìn Pamela như thể đang suy nghĩ về điều cô vừa nói. Cô nhận ra rằng, có lẽ anh đã bắt đầu suy nghĩ về những điều mà trước đây, anh chưa từng nghĩ đến.
Cảm giác dần dần lớn lên giữa Pamela và Hudson không còn chỉ là sự thấu hiểu thông qua những cuộc trò chuyện. Nó bắt đầu là một thứ gì đó sâu sắc hơn, như một mối dây liên kết vô hình, thách thức cả hai khám phá chính mình và đối mặt với những thay đổi trong cuộc sống. Mặc dù cả hai còn rất nhiều điều chưa nói, nhưng Pamela cảm nhận rằng một điều gì đó quan trọng đang bắt đầu hình thành giữa họ, và cô không muốn bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào trong hành trình này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com