Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

GIAI ĐOẠN 1 : ĐỐI MẶT HIỂM TRỞ

Tôi tỉnh dậy ở chốn Lâm Địa, nơi rừng cây rậm rạp um tùm, hoàn toàn khác biệt với vùng đồng bằng trống sẽ sớm tìm đến chỗ tôi.

Những hàng cây bao quanh nơi này mang đến một vẻ kỳ bí khó tả - vừa tươi mát, vừa êm dịu, gợi nhớ đến cảm giác lần đầu tiên tôi khai hoang vùng đất mới: tất cả đều mới mẻ, dù cũng không khỏi khiến tôi cảm thấy đôi chút xa lạ.

Tôi biết mình cần phải xây dựng lại cơ ngơi - không chỉ cho tôi, mà còn cho cả Trì Kiến. Thật lòng mà nói, tôi đã lạc mất cậu ấy trong cơn bão vừa qua. Dù vậy, tôi vẫn tin rằng Trì Kiến sẽ trở lại.

Tôi bắt đầu bằng cách hạ đốn những cây thân gỗ nhỏ, rồi dùng chúng để tạo ra một chiếc Luyện Cụ Đài. Từ đây, tôi chế tạo nên những dụng cụ thô sơ đầu tiên làm từ gỗ.

Thú thật, tôi chẳng hề biết rõ phải chế tạo chúng thế nào, nhưng chính cơn bão ấy lại mang đến cho tôi một cơ hội để làm lại từ đầu: tôi đã nhặt được cuốn sách phiêu lưu của Trì Kiến, trong đó ghi rằng mọi hành trình đều phải bắt đầu bằng việc chặt cây.

Tôi chế tạo một chiếc cuốc chim gỗ, thứ không thể thiếu trong việc khai thác tài nguyên - vốn là sở trường của tôi. Sau đó, tôi tiếp tục làm thêm một cái rìu gỗ và một cái xẻng gỗ, mọi thứ như đang dần khởi đầu lại từ con số không.

Tôi thu thập được rất nhiều gỗ và thức ăn, và chẳng bao lâu sau, những mỏ U Thạch bắt đầu lộ diện. Tôi nhanh chóng đào chúng lên để lấy nhiên liệu cho chiếc Luyện Lô sắp sửa được chế tạo. Khi đã có đủ đá, tôi bắt tay vào xây dựng Luyện Lô, đồng thời tận dụng vài viên đá cuội để ép lên các công cụ gỗ, tạo ra các công cụ đá - mạnh mẽ và bền bỉ hơn, giúp tôi khai thác hiệu quả hơn hẳn.

Từ những phiến đá vừa khai thác, tôi chế tạo ra một thanh gươm đá - công cụ không chỉ để phòng vệ, mà còn để săn bắt những sinh vật hoang dã, đặc biệt là cừu. Tôi cần lông cừu để may nên một chiếc Tịnh Sàng, nơi tôi có thể nghỉ ngơi qua đêm, phục hồi thể lực sau một ngày dài vất vả.

Chẳng mấy chốc, bóng tối bắt đầu bao trùm lấy Lâm Địa. Và tôi nhận ra, khi màn đêm buông xuống, hiểm nguy cũng theo đó mà kéo đến.

Tôi thu mình sau một thân cây rêu phong, bàn tay siết chặt lấy chuôi gươm đá lạnh ngắt. Nỗi sợ bắt đầu len lỏi, dù tôi cố gắng giữ vững hơi thở. Đây không giống những cuộc khai hoang ban ngày. Đêm tối biến Lâm Địa thành một cõi khác - nơi mà những kẻ sống phải học cách im lặng để không đánh động lũ chết.

Từ dưới lớp đất lầy ẩm và lá mục, những tiếng răng rắc vang lên, âm thanh như ai đó đang bẻ gãy xương khô. Một chiếc bàn tay xương xẩu đâm lên khỏi mặt đất, rồi một cánh tay khác, rồi một hình thể trắng bệch bật dậy trong ánh trăng mờ như ma trơi... HUYẾT CỐT THỦ!

Chúng không chỉ là bộ xương vô hồn như tôi từng nghĩ - chúng sống, thở và khát máu. Hốc mắt trống rỗng của chúng rực lên tia sáng đỏ như than hồng, ánh nhìn xoáy sâu vào tôi như một kẻ bị săn. Cơ thể chúng gầy gò, cao lêu nghêu, các khớp gãy gập như bị ai đó sắp xếp sai chỗ, nhưng kỳ lạ là chuyển động lại vô cùng linh hoạt - dẻo như rắn, nhanh như gió.

Trong tay mỗi con là một cây cung gỗ cháy xém, dây cung căng như dây đàn, và mũi tên bọc xương nhọn hoắt. Khi chúng giương cung, cả không gian bỗng lặng đi - như thể rừng cũng nín thở chờ đợi âm thanh đầu tiên vang lên.

[Phập!]

Một mũi tên lao tới, ghim phập vào thân cây sau lưng tôi. Mỗi mũi tên như là một lời cảnh báo:

"Ngươi là kẻ lạ. Ngươi không thuộc về nơi đây."

Tôi cố gắng lách người, nhào lộn, né tránh, nhưng làn tên như mưa giông mùa hạ - từng đợt, từng đợt dồn dập lao đến không ngơi nghỉ. Kỹ năng bắn cung của chúng không thể xem thường - chính xác và dứt khoát, như thể từng đường bắn đều đã được khắc sẵn vào định mệnh.

Tôi chiến đấu, tôi trốn chạy, nhưng trong lòng dâng lên một sự thật rõ ràng: Tôi chưa đủ mạnh. Không vào ban đêm. Không khi chỉ có gươm đá trong tay.
Thế nhưng tôi cũng biết: Không ai sinh ra đã sẵn sàng. Người sống sót là người dám cầm kiếm lên mà đối mặt.

📜1. Pha phản công trong tuyệt vọng.

Chẳng mấy chốc, tôi bị bao vây từ bốn phía. Tiếng dây cung căng lên ken két, tiếng xương lạo xạo vang vọng giữa những tán cây. Không còn đường lui. Nhưng cũng chính lúc đó, điểm yếu của bọn chúng lộ rõ.

Ở cự ly gần, Huyết Cốt Thủ không còn linh hoạt như ban nãy. Những cú xoay người trở nên vụng về, và đặc biệt là chúng dễ bắn trúng đồng đội nếu không cẩn thận.

Tôi lao lên. Thanh gươm đá của tôi vung thoăn thoắt - không cần sức mạnh, chỉ cần đúng thời điểm. Tôi xoay người, lách qua khe hở giữa hai bộ xương, rồi bất ngờ chém vào một kẻ đang chuẩn bị kéo dây cung. Một tiếng va chạm khô khốc vang lên - xương vỡ vụn, và cả bọn bắt đầu rối loạn.

Trong khoảnh khắc ấy, nỗi sợ bỗng đổi chiều - lần đầu tiên, tôi thấy chúng lùi lại, run rẩy và lóng ngóng giương cung một cách vô định. Mũi tên bay loạn, nhiều mũi chẳng may cắm vào chính lũ bên cạnh, khiến đội hình chúng vỡ trận hoàn toàn.

Tôi không bỏ lỡ cơ hội. Dù tim đập dồn dập, tôi tiếp tục vung kiếm, tận dụng sự hỗn loạn để tìm đường thoát. Và rồi, khi một khe hở vừa mở ra giữa hai tán cây - tôi lao ra khỏi vòng vây, thoát khỏi nanh vuốt của bóng tối trong gang tấc.

Khi đã an toàn, tôi nhìn lại. Lũ Huyết Cốt Thủ vẫn còn đó, nhưng chúng đang loạng choạng thu lại tàn quân, không còn đáng sợ như lúc ban đầu nữa. Tôi thở hắt ra, vừa mệt mỏi, vừa thầm cảm ơn bản thân đã dám đứng lên chiến đấu thay vì chỉ chạy trốn.

📜 2. Hừng sáng và dấu hiệu của thế giới mới.

Tôi rời xa bọn Huyết Cốt Thủ khi ánh sáng đầu ngày bắt đầu rọi xuống Lâm Địa. Mặt trời ló dạng sau những rặng cây, tỏa ra tia nắng vàng nhạt - nhẹ nhàng nhưng cũng đủ xua tan lũ quái vật. Chúng bắt đầu thối lui, lặng lẽ ẩn mình sau các bụi rậm, chỉ để lại sau lưng những mũi tên gãy và tiếng xào xạc lẩn khuất trong lá.

Tôi tiếp tục đi, và chẳng bao lâu sau, bãi biển hiện ra trước mắt. Biển không xa nơi tôi tỉnh dậy là bao - một vùng cát trắng kéo dài, gió biển thổi lồng lộng, mang theo vị mặn và mùi rong rêu quen thuộc. Khi đưa mắt nhìn quanh, tôi nhận ra một nắm cát nhỏ nhô lên, chỉ cách tôi chừng năm mét.

Điều kỳ lạ là nắm cát ấy nhìn từ trên cao như tạo thành hình chữ thập, và trên đó... mọc một cây mía. Chỉ một cây duy nhất, đơn độc nhưng tươi tốt - như một hệ sinh thái nhỏ cô lập giữa biển trời.

Tôi đánh dấu phương hướng - tiếp tục đi về phía Bắc Nam. Từ đó, một ngọn núi thấp hiện ra lờ mờ trong ánh nắng. Ngay dưới chân núi, tôi phát hiện một hang động nhỏ. Dù lối vào khá hẹp, bên trong lại le lói thứ ánh sáng xanh kỳ lạ, như thể có thứ gì đang sống động nơi đáy hang.

Theo ghi chép trong sách phiêu lưu, nơi ấy được Trì Kiến gọi là Phúc Địa Lộc - vùng đất mang lại may mắn và tài nguyên hiếm có.

Tôi ghi nhớ tọa độ hang, rồi quay trở lại bãi cỏ để tìm thêm lông cừu. Lũ cừu ở vùng này khá hiếm - tôi phải mất một lúc miệt mài mới gom đủ nguyên liệu. Sau cùng, tôi cũng tạo được một chiếc Tịnh Sàng, có thể nghỉ ngơi qua đêm an toàn.

Tôi tranh thủ chặt thêm gỗ, đồng thời tính toán cách đối phó với Huyết Cốt Thủ, nếu chúng xuất hiện lần nữa. Mệt mỏi bắt đầu kéo đến, tôi vừa làm việc vừa tự hỏi:

"Thế giới bên ngoài là đây sao? Tại sao Trì Kiến có thể đối mặt với từng ấy hiểm họa một cách bình thản đến vậy?"

Thật ra... tôi không chắc mình đã sẵn sàng. Nhưng việc xuất hiện gần biển, thấy ánh sáng, thấy đảo, núi và hang động - tất cả những điều đó nói với tôi rằng cơ hội sống sót vẫn còn, nếu tôi không từ bỏ.

Tôi tiếp tục đi dọc theo bãi biển. Dấu chân tôi in trên cát tạo thành đường cong uốn lượn như hình parabol, vô thức dẫn lối. Khi ngẩng đầu lên, tôi nhận ra hai hòn đảo nhỏ xuất hiện cùng lúc về phía bên trái, như hai người bạn đồng hành lặng lẽ đang chờ đợi.

Màn đêm lại buông xuống.

Như một chu kỳ được lập trình sẵn, bầu trời dần chuyển sang tím thẫm. Nhưng lần này, tôi không còn quá lo sợ. Tôi có nơi để ngủ, có lửa, có hy vọng.

Có lẽ... tôi thực sự đã qua được đêm đầu tiên ở chốn hoang vu này rồi.

📜 3. Cái bẫy giữa màn đêm.

Một lần nữa, tôi lại bị đánh thức trong đêm. Không phải bởi tiếng gió, không phải bởi tiếng lá xào xạc mà bởi tiếng bước chân loạng choạng, nặng trịch kéo lê trên nền đất. BỌN HÀNH THI!

Chúng xuất hiện thành từng đàn, lừ đừ, nặng nề nhưng cực kỳ lì lợm. Không giống lũ Huyết Cốt Thủ nhanh nhẹn, bọn này không có vũ khí tầm xa, nhưng đổi lại, cơ bắp chúng vạm vỡ bất thường, có thể đẩy đổ cả gốc cây nhỏ. Làn da xanh xám nhợt nhạt như thi thể chưa phân hủy, ánh mắt đờ đẫn nhưng đầy ám ảnh.

Chúng không rống lên, không nói lời nào, chỉ cứ thế mà đuổi theo tôi không ngơi nghỉ như thể bị một thứ bản năng mù lòa dẫn dắt.

Tôi cố gắng chạy - chạy mãi, vòng qua những thân cây, qua gò đất, qua cả bãi cỏ tôi từng ngủ. Nhưng tôi không thể vừa chạy vừa đánh trả được, bọn chúng quá sát, quá đông, và tôi đã kiệt sức.

Tôi quay về phía chiếc Tịnh Sàng, hy vọng mình có thể ngủ để qua đêm - nhưng như có một lực vô hình cản trở. Dù tôi chạm vào giường, tôi không thể nằm xuống, như thể sự hiện diện của lũ Hành Thi khiến tôi không còn được phép nghỉ ngơi nữa.

Ngay lúc ấy - một tiếng động lạ vang lên từ những tán cây phía trên. Một sinh vật khác xuất hiện: ẨN BẠO!

Chúng có bộ lông màu xanh đậm, gần như tiệp hẳn với màu lá cây, khiến chúng gần như vô hình trong bóng tối.

Tôi chưa kịp định hình thì một con đã lao thẳng xuống - nhẹ như gió, nhanh như cú vồ chớp nhoáng. Điều kỳ lạ là lũ Hành Thi không hề tấn công Ẩn Bạo - như thể chúng thuộc về cùng một phe, hoặc chí ít là thuộc cùng một bóng tối.

Con Ẩn Bạo đến gần tôi. Lông nó bắt đầu phát ra những đốm sáng xanh li ti, lấp lánh như hạt bụi phép thuật... rồi đột ngột-

[BÙM!]

Một vụ nổ dữ dội vang lên, xé toạc màn đêm. Lũ Hành Thi ở gần bị thổi bay, thân thể văng tứ tán, để lại những vệt cháy âm ỉ.

Tôi cũng không thoát - bị sức ép vụ nổ hất ngã, cả người rát bỏng, máu nóng rịn ra từ cánh tay trái.

Tôi vẫn sống. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi hiểu rằng: sinh vật ở vùng đất này không chỉ tấn công tôi - mà còn có thể tấn công lẫn nhau. Và một số, như Ẩn Bạo, dường như còn nguy hiểm cả khi chết đi...

📜 4. Kẻ bị ruồng bỏ

Qua cuộc chạm trán sinh tử ấy, tôi đã rút ra một bài học đau đớn:

Hành Thi và Ẩn Bạo có thể hợp tác để tấn công tôi, nghĩa là giờ đây... tôi không còn là kẻ lạ mặt nữa. Tôi chính thức là kẻ thù của thế giới bên ngoài này rồi.

Tôi đã mất chiếc Tịnh Sàng thân yêu - thứ duy nhất cho tôi cảm giác an toàn trong đêm. Nó bị phá hủy bởi vụ nổ của tên Ẩn Bạo khốn kiếp. Thế là, đêm nay tôi lại phải chạy trốn, lẩn tránh từng bóng đen, từng bước chân, từng ánh mắt hằn học ẩn trong bụi rậm.

Khi đang luồn qua rừng cây, tôi bất ngờ chạm mặt cả ba bọn chúng: Huyết Cốt Thủ, Hành Thi và Ẩn Bạo - lần đầu tiên chúng cùng xuất hiện một lúc, và rõ ràng... tất cả đều nhìn tôi với ánh mắt thù địch.

Tôi xoay người bỏ chạy, nhưng lối đi bị chặn, cây cối rậm rạp, không còn đường lui. Tôi bị dồn vào chân một mỏm đá, mồ hôi rịn ra từng giọt lạnh buốt dọc sống lưng. Trong khoảnh khắc ấy, tôi tưởng mình sẽ chết ở đây.

Bọn chúng tiến lại gần nhưng chúng không hành động cùng lúc. Tôi nhận ra: chúng là những loài khác nhau, không có cùng ngôn ngữ, không có cùng ý thức mà chỉ cùng chung một kẻ thù là tôi mà thôi.

Một con Ẩn Bạo lao lên trước, chuẩn bị phát nổ. Huyết Cốt Thủ phía sau giương cung, trong khi một tên Hành Thi gầm gừ, lao tới định cắn xé tôi.

Và rồi - một mũi tên lạc hướng. Nó không bắn trúng tôi, mà ghim thẳng vào vai của tên Hành Thi đang lao tới. Ngay lập tức, Hành Thi gầm lên, quay sang xô ngã Huyết Cốt Thủ, rồi xông vào trả đũa. Tình hình mất kiểm soát.

Chúng lao vào hỗn chiến. Giữa cơn hỗn loạn ấy, tôi lách qua khe đá, luồn người qua một lùm cây và chạy thục mạng khỏi đó, tim đập dồn dập như trống trận.
Và... rồi tôi thấy nó - Ánh sáng.

Mặt trời vừa ló dạng, những tia nắng đầu tiên đâm xuyên qua kẽ lá, nhuộm rừng cây bằng sắc vàng hừng hực. Tôi ngẩng đầu lên, thở phào nhẹ nhõm. Cứ như thể mặt trời là đồng minh duy nhất còn lại với tôi vậy.

Tôi quay nhìn lại. Lũ Huyết Cốt Thủ bắt đầu cháy, những bộ xương giòn rụm rụng rời từng mảnh dưới ánh sáng. Hành Thi cũng gục xuống, làn da xanh tái bốc khói và tan rã như tro bụi.

Nhưng... Tên Ẩn Bạo vẫn đứng đó - trong nắng, không hề hấn gì, không cháy cũng không rút lui. Nó vẫn nguyên vẹn như một phần của rừng cây.

Tôi siết chặt tay. Từng đợt gió biển thổi tới, mang theo sự sống, nhưng trong tôi, một hạt mầm thù hận đã bén rễ:

"Ẩn Bạo... Ngươi là thứ mà ta sẽ không bao giờ tha thứ."

📜 5. Hồi phục và chuẩn bị

Sau vụ hỗn chiến hôm đó, bọn Ẩn Bạo không chỉ để lại trong tôi vết thương rát buốt mà còn tặng cho hòn đảo này hai vết sạt lở to tướng ở ven biển.

Nhìn từ xa, chúng như hai cái lỗ sâu hoắm ngoác miệng ra, phá hỏng cả đường cát mịn đẹp đẽ mà tôi từng đi dọc sáng sớm. Nhìn vào chúng, tôi thấy vừa đau, vừa giận, vừa... tủi thân như thể những vết thương trên da thịt tôi cũng bị khắc sâu xuống hòn đảo này vậy.

Tôi không thể tiếp tục đi khi cơ thể vẫn còn đau nhức. Vì thế, tôi lấy chút thịt bò sống dự trữ, bỏ vào Luyện Lô. Mùi thơm lan ra - đơn sơ nhưng ấm áp, một mùi hương kéo tôi trở về với ý thức sinh tồn.

Khi miếng bò chín đầu tiên ra lò, tôi ăn ngấu nghiến, từng miếng như tiếp thêm sức mạnh. Năng lượng trở lại, rõ rệt và dồn dập như một dòng máu nóng chảy lại trong người.

Tôi dành trọn ngày hôm đó để săn bắt và tích trữ lương thực. Không còn hoảng loạn như trước, lần này tôi đi từng bước cẩn trọng, học cách di chuyển êm hơn, quan sát kỹ hơn. Tôi học cách đánh giá từng con thú, biết lúc nào nên tấn công, lúc nào nên rút lui. Trong đầu tôi luôn vang lên một ý nghĩ:

"Muốn sống sót qua những đêm tiếp theo, không thể chỉ dựa vào may mắn. Phải có kế hoạch, phải chuẩn bị."

Tôi thu được khá nhiều: một ít thịt cừu, vài con gà, và thêm ít lông thú. Khi mặt trời bắt đầu lặn, tôi nhìn đống đồ trước mặt - chẳng nhiều, chẳng ít, nhưng là từng giọt mồ hôi tôi đánh đổi cả ngày để có được.

Đêm đang tới.

Tôi biết rõ bọn quái vật vẫn sẽ trở lại - có thể đông hơn, có thể hung hãn hơn. Nhưng lần này, tôi sẽ không chạy hoài nữa - tôi sẽ sống sót, tôi sẽ đáp trả.

📜 6. Tử Thủy, Độc Chu và Cuộc Vượt Biển Tử Thần.

Tối đến, tôi quyết định không trốn chạy nữa. Dù vết thương vẫn còn âm ỉ, tôi cầm chắc thanh gươm đá trong tay, đứng lại đối mặt với lũ quái vật từng đêm ám ảnh.

Nhưng chưa kịp phản ứng, tôi thấy một sinh vật mới xuất hiện giữa bóng tối - ĐỘC CHU!

Chúng có nhiều chân như loài nhện, nhưng to bằng một tên Hành Thi trưởng thành. Lông chúng màu nâu đen rậm rạp, toát lên vẻ bí ẩn và nguy hiểm, cứ như chúng sinh ra từ những góc tối sâu nhất của thế giới này. Đôi răng nanh sắc như dao găm, ánh lên ánh bạc mỗi khi phản chiếu ánh trăng.

Chúng lao đi như cắt, di chuyển nhanh đến khó tin, chân cào rào rạo trên mặt đất ẩm. Tôi chưa kịp trở tay thì Huyết Cốt Thủ lại xuất hiện, theo sau là Hành Thi và Ẩn Bạo.

Tất cả cùng lúc đuổi theo tôi như một đội quân của bóng tối được triệu hồi để trừng phạt kẻ xâm nhập duy nhất.
Tôi chạy, chạy như chưa bao giờ được chạy. Nhưng lần này, tôi bị dồn về phía bãi biển. Phía sau là rừng, phía trước là biển - không còn đường lui.

Không kịp nghĩ nhiều, tôi lao xuống nước, bơi về phía nắm cát hình chữ thập mà tôi từng thấy - hy vọng nó sẽ là nơi trú ẩn cuối cùng.

Nhưng ngay khi tôi bơi được nửa đoạn, Ẩn Bạo cũng lao xuống nước. Dưới ánh trăng, bộ lông xanh của nó tỏa ra những tia sáng lập lòe.

Một tiếng nổ chát chúa vang lên - Ẩn Bạo phát nổ ngay giữa biển, và vụ nổ ấy cuốn theo cả một tên Huyết Cốt Thủ đang cố bơi đến.

Tôi bơi đến gần - nhặt được cây cung của hắn rơi ra cùng vài mũi tên vương vãi trên mặt nước. Cơ hội phản công chớp nhoáng - nhưng chưa kịp cầm chắc vũ khí...

Một bàn tay lạnh ngắt và thô ráp bất ngờ nắm chặt lấy cổ chân tôi, kéo xuống nước.

Tôi vùng vẫy - nhưng dưới biển, thứ đang kéo tôi không phải Hành Thi trên cạn... mà là Tử Thủy Nhân - biến thể dưới nước của bọn xác sống.

Chúng linh hoạt khủng khiếp, từng cú vung tay như xoáy nước đánh thẳng vào người tôi. Một cú đấm khiến tôi choáng váng, tưởng chừng như sắp ngất.

Trong đám đông lờ mờ dưới làn nước, tôi thấy những kẻ tay cầm TAM KÍCH THƯƠNG - những vũ khí ba mũi sáng loáng như vẽ đường chết dưới biển sâu.

Tôi đá mạnh, quẫy vùng giữa làn nước mặn chát. Tâm trí tôi rối loạn: bơi lên, phải bơi lên, nếu không tôi sẽ bị kéo xuống mãi mãi.

Tôi đạp nước điên cuồng, tay nắm chặt những gì vừa nhặt được. Phổi tôi bắt đầu bỏng rát, như thể từng đợt lửa đang lan ra từ lồng ngực. Nhưng tôi không bỏ cuộc.

Tôi trồi lên mặt nước - miệng há to để hớp lấy không khí, ánh trăng hiện ra mờ nhòe trong đôi mắt mỏi nhừ. Phía trước... nắm cát hình chữ thập chỉ còn vài mét.

📜 7. Ánh sáng đầu tiên.

Tôi cuối cùng cũng bò được lên bãi cát, toàn thân ướt sũng, tay chân tê rần như không còn thuộc về tôi nữa. Nắm cát hình chữ thập nơi đây không lớn, nhưng vững chắc như thể nó chờ tôi từ lâu để trở thành nơi tạm lánh đầu tiên sau đêm dài.

Tôi nhìn thấy cây mía nhỏ mọc giữa cát, vươn lên đầy sức sống, dù chỉ là một nhành đơn độc. Tôi rút thanh kiếm đá ra, chặt lấy mía, thu được vài thân dài - thứ ngọt ngào đầu tiên tôi có được kể từ khi tới đây.

Nhưng lũ Tử Thủy Nhân vẫn chưa từ bỏ. Chúng vẫn trồi lên từ mặt nước, làn da trơn nhớp phản chiếu ánh trăng tàn. Tôi vung gươm đá, cố gắng giữ vững vị trí.

Đêm nay, tôi không còn sợ nữa - tôi chiến đấu, không phải để sống sót, mà để giành lại quyền được sống.

Khi ánh sáng đầu tiên xuất hiện ở phía bên kia biển, tôi thấy lũ Tử Thủy Nhân bắt đầu lùi lại. Làn da chúng rít lên khi chạm ánh sáng, như thể bị đốt cháy từ bên trong.

Chúng rút lui về làn nước sâu, bỏ lại tôi - một mình, trên mảnh cát nhỏ, thở dốc giữa bình minh.

Tôi không bỏ phí thời gian. U Thạch trong túi, tôi lôi ra, cùng vài que củi khô nhặt được ban ngày.

Tôi đã biết cách: ghép chúng lại, tạo thành những vật phát sáng - lửa vĩnh cửu từ khoáng đá và gỗ.

Ánh sáng đầu tiên tôi tự tạo ra, không phải từ mặt trời, không phải từ sấm sét - mà từ bàn tay mình.

Tôi đặt nó vào giữa nắm cát - và lần đầu tiên, tôi thấy bóng của chính mình in trên cát bởi ánh sáng do tôi thắp lên.
"Tôi sẽ biến nơi này thành điểm khởi đầu. Không phải nơi trốn chạy, mà là nơi chiếu sáng cả bóng tối."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #minecraft