8
Mấy ngày gần đây Nhân Tuấn đột nhiên làm việc năng suất hẳn, sếp anh cứ ngờ ngợ, "Định xin nghỉ việc à?"
"Không, em yêu công việc trước giờ mà."
Thật ra Nhân Tuấn nói không sai, mấy lúc chểnh mảng đều là vì những mối quan hệ riêng thôi, nhưng lời này vào tai sếp anh như lời nói dối không biết ngượng. Đã kiểm qua các bản vẽ mà Nhân Tuấn thấy người kia vẫn nán lại, nét mặt có vẻ muốn hỏi lại thôi.
"Anh định đuổi em à?"
Sếp anh bối rối xua tay, sau mới bộc bạch, "Nghe nói bố cậu làm chủ tịch hội đồng quản trị của trường trọng điểm?"
"Ầy, nào đâu. Anh đừng đi hóng hớt nữa, người ta còn đồn em lập lời thề với quỷ mới có khiếu hội hoạ đấy."
Sếp bật cười, ngẫm lại cũng đúng, con nhà giàu nào mà làm lương ba đồng ba cọc như ở công ty y chứ. Nghề này nhiều triển vọng thật, nhưng quy mô công ty còn nhỏ lắm. Lúc còn ở đại học y giúp Nhân Tuấn làm vài chuyện, anh nói nhất định sẽ trả nghĩa đầy đủ, y nửa thật nửa đùa bảo mình sau này sẽ khởi nghiệp, muốn mời anh đến làm nhân sự nòng cốt, anh cũng gật đầu cười. Mấy câu đó cũng là lời trót lưỡi đầu môi trên bàn nhậu, dù sau này y mở công ty thật, nhưng cũng không còn nhớ đến lời hứa đó nữa. Vậy mà sau khi tốt nghiệp Nhân Tuấn đến xin phỏng vấn thật. Thỉnh thoảng nhìn Nhân Tuấn làm việc qua cửa kính, y lại bồi hồi cảm động về tấm lòng nghĩa khí đó.
Tất nhiên là trừ những lần trễ deadline để khách hàng gọi điện cháy máy làm y muốn tăng xông.
Đợi sếp rời đi, Nhân Tuấn mới tặc lưỡi. Ai đồn gì quái vậy nhỉ? Bố anh là thẩm phán ở toà án nhân dân mà, mẹ anh mới là chủ tịch hội đồng quản trị. Mấy người này thật tình, tám chuyện với nhau mà cũng nói ngược nữa, tam sao thất bản như thế bảo sao không được chính chủ xác thực.
Còn chuyện làm việc năng suất hơn trước cũng có lí do, mà lí do đó đang gọi anh đây.
Nhân Tuấn áp điện thoại vào tai, tranh thủ soạn đồ đạc tan làm, "Tôi sắp đến rồi đây."
"Đi từ từ thôi," Khải Xán nói đều đều.
Phải tích cực hoàn thành việc của mình, rồi mới đi làm chân chạy việc cho Khải Xán được, Nhân Tuấn không nhịn được mà thở dài. Xưa giờ có ai đày đoạ anh như vậy đâu. Bạn chưa thân nghe chuyện anh là thiếu gia thì cư xử cũng có phần nhún nhường, bạn thân rồi thì làm gì có chuyện trình bày lợi ích rồi mới chơi tiếp với nhau chứ. Nhưng mà đày đoạ cũng không đúng, anh biết rõ tính người ta hẹp hòi như vậy, chính anh tự chọn lao vào mà.
Phòng làm việc của Khải Xán còn có thêm cả Thần Lạc, nhưng đều là người chuyên nghiệp, làm việc nghiêm túc thì không để tâm đến người khác. Khải Xán kéo ghế cho anh ngồi, đưa anh một tập tài liệu, bảo highlight những dự án của cùng một công ty bằng một màu mực. Khoảng 10 tờ A4, vẫn còn nhẹ nhàng chán, Nhân Tuấn chăm chỉ tô tô vẽ vẽ.
Nghe anh bảo làm xong rồi, Khải Xán gật đầu, mắt vẫn dán lên màn hình máy tính. Thần Lạc rảnh tay cũng xoay ghế đến chỗ anh tán gẫu, "Khải Xán trả anh nhiều lắm ạ?" Cũng đúng thôi, nghề này làm một chỗ đã đủ bù đầu rồi, chắc thiếu tiền lắm mới đi làm thêm giờ ở công ty khác.
Bây giờ Nhân Tuấn có nên nói với Thần Lạc đây là điều kiện để làm bạn với hắn, rằng tôi không giỏi ăn uống như em nên phải tới bước đường này, chứ thật ra tôi còn giàu hơn hắn nữa không đây. Nếu trả công bằng làm tình thay vì tiền thì anh còn cam tâm tình nguyện, người trẻ mà, phải vừa làm vừa hưởng thú lạc cuộc sống. Đằng này không rặn ra nổi nước mắt, anh gật đầu miễn cưỡng, "Bạn bè giúp đỡ nhau thôi."
Khải Xán lén cười đến run run bả vai, lại nghe Thần Lạc lèm bèm, "Dạo này anh chôn chân ở công ty suốt đấy, còn kéo thêm cả anh Nhân Tuấn thì lấy đâu ra thời gian hẹn hò? Anh thế này có bị từ hôn em cũng thấy đáng." Trước khi Khải Xán tìm được thứ gì đó để ném, Thần Lạc đã ôm cặp chạy biến, còn không quên thủ thỉ vào tai Nhân Tuấn nhờ bảo ban hắn làm việc ít lại.
Căn phòng không rộng lắm còn lại hai người, Khải Xán không giao thêm việc gì, Nhân Tuấn bắt đầu buồn chán lướt điện thoại. Gần bảy giờ rồi, anh chưa ăn gì, bụng khẽ kêu rột rột, nhưng Khải Xán chưa đứng dậy thì anh cũng không dám rời đi.
Chợt có mấy gói bánh đẩy đến trước mặt anh, Khải Xán tay kia vẫn chống cằm nhìn máy tính, "Ăn đi, là đồ ăn kiêng."
Mấy năm nay Nhân Tuấn không còn ăn vặt nữa, không biết bây giờ người ta còn sản xuất loại bánh này, có chút hớn hở mà mở ra thưởng thức. Đúng là không giống vị thường lắm, nhưng cũng ngon, anh vừa nhai vừa lén nhìn Khải Xán. Người kia trông không như đang giảm cân, mà anh nhớ từng kể với hắn rằng anh rất sợ mập, lẽ nào hắn đặc biệt mua bánh này cho anh à?
Cảm nhận người kia cứ nhìn gáy mình chằm chằm, Khải Xán nghĩ ra trò mới nên quay đầu, "Đồ ăn chùa của Thần Lạc ngon nhỉ?"
Thấy vẻ mặt thoáng thất thần của Nhân Tuấn, hắn thấy thú vị không chịu nổi, muốn nhéo vào má mấy cái cho bớt đáng yêu đi.
Đâu đó thêm mười phút nữa thì Khải Xán tắt máy tính, Nhân Tuấn cũng mừng rỡ đứng phắt dậy, thu dọn nhanh như tào tháo rượt. Lúc đến thang máy, Khải Xán mới quay sang hỏi, "Anh cần tôi chở về không?"
Mặt Nhân Tuấn hơi nghệch ra, định hỏi ơ đó không phải lẽ dĩ nhiên à, nhưng nghĩ đến việc người này và mình đã không còn là mối quan hệ thoải mái như thế, hơi buồn mà đáp, "Em bận thì thôi."
"Ừ, bận thật."
Mẹ nó, thế còn hỏi ý kiến anh làm gì?
Chuông điện thoại của Khải Xán vang lên, hắn nhấc máy, "Anh sắp đến rồi đây."
Giọng điệu có phần suồng sã hơn bình thường, lúc trước nói chuyện với anh cũng không thân mật đến vậy. Khải Xán cúp máy, cố che đi hai chữ "em gái" trên danh bạ, nhướn mày ý hỏi anh làm gì mà nhìn. Nhân Tuấn chẹp miệng, tự dưng thấy cổ họng hơi khô, "Người em thích à?"
Khải Xán chỉ cười cười không đáp lời, anh nghĩ hắn đang ngầm thừa nhận, bất chợt thấy tức anh ách trong lòng. Dựa vào đâu mà bắt anh tăng ca cho đã rồi giờ vui vẻ đi hẹn hò chứ? Định nghĩa bạn bè của hắn là đôi bên cùng có lợi, sao anh thấy anh chỉ nhận phần thiệt thôi vậy?
"Này, em nói làm bạn phải tính đến lợi ích, tôi đã tăng ca cùng em rồi, còn hạn chế hút thuốc nữa. Sao không thấy tôi được hưởng gì hết?"
Khải Xán chớp chớp mắt, "Anh hưởng rồi đó, là được làm bạn với tôi. Anh bảo muốn vậy mà."
Những lời đã nói ra không thể thu hồi được nữa, Nhân Tuấn bắt đầu phân trần, "Nhưng mà... bây giờ có hơi giống đồng nghiệp xã giao, thậm chí còn không thân như em và Thần Lạc. Bạn bè kiểu gì vậy chứ?"
Chỉ nghe đến việc anh cứ lấy người này người kia ra so sánh mà không biết mình đang ghen, Khải Xán rất hưởng thụ cảm giác khoan khoái trong lòng, chỉ nghiêng đầu đặt ngang tầm mắt với anh, "Thế anh muốn sao?"
"Hừm...," không nghĩ là Khải Xán nhanh đổi ý như thế, còn bất thình lình hạ người nhìn trực diện, anh hơi bối rối. Anh nghĩ thang máy này hơi hẹp, dù thực tế khoảng cách của anh và hắn gần một mét, chắc vì không gian kín nên tim anh mới đập nhanh như thế, "Mỗi lần tăng ca, em chở tôi về được không? Đường từ đây về nhà tôi hơi xa, tôi không quen đi."
Đến tầng của Khải Xán, cửa thang máy mở ra, hắn khẽ xoa đầu anh, "Ừm, nhưng hôm nay không được, xin lỗi nhé."
Người đi rồi, Nhân Tuấn vẫn còn lưu luyến nhìn theo, dù miệng vẫn thầm càm ràm con nít mà dám đặt tay lên đầu người lớn. Anh vô thức đưa tay lên đầu vuốt vuốt, thử tái hiện cảm giác lúc nãy. Chậc. Tay Khải Xán êm và ấm hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com