Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2, Sao? Chưa thấy con trai yêu nhau bao giờ à?


Bar Con Ốc là một trong những quầy bar đẹp nhất trên đường lớn theo mắt nhìn của dân mỹ thuật. Màu xanh đen lành lạnh như dẫn con người ta xuống sâu đáy đại dương khuất mất ánh mặt trời, sân khấu hay bài trí là những vòng tròn lồng vào nhau như bong bóng, lấp lánh mà cũng dễ vỡ dễ tan. Còn “Con Ốc” được coi thành thứ quà lưu niệm đặc trưng mà người ta đi biển hay cầm về, ý tưởng về một thứ kỉ niệm sóng sánh dạt dào mãi không thôi.

Kim Đông Anh không lạ gì nơi này, thậm chí đã qua đêm vài lần trên tầng nghỉ với bạn tình trước đây. Nhưng dù sao cũng là lâu ngày mới quay trở lại, ít nhiều cũng có chút chột dạ với quá khứ của mình.

Sáng học làm thầy, tối lại trở thành học sinh hư. Kim Đông Anh trước giờ vẫn không ngược đãi bản thân trong chuyện tình dục, từ năm nhất đại học đã chiều chuộng bản thân. Anh không ngại lên giường, chỉ ngại yêu đương. Cũng có nguyên tắc rất rõ ràng, ít nhất trong thời gian quan hệ cùng nhau sẽ không phát sinh tình cảm với đối phương, cũng như không được qua lại cùng người khác.

Kim Đông Anh nhìn lên quầy rượu, tặc lưỡi, lần nọ đường ai nấy đi với một em trai cao lớn là do em trai trong lúc thăng hoa lỡ nói lời yêu anh, ngay lập tức làm anh tụt hứng, đạp phát một người nọ vào góc tường, chửi rủa vài câu rồi mặc quần áo rời đi. Kể từ đó cũng chưa tìm được ai để trở thành bạn làm ấm chăn.

Có lẽ vì Kim Đông Anh đã phát sinh tình cảm cho Lý Thái Dung đang cầm mic trên bục nói loạn lời cảm ơn mọi người tham gia sinh nhật anh ta đằng kia, nên anh chán ghét tất cả những loại tình cảm tương tự làm anh khó xử. Anh không cần một người nào khuấy động trái tim mình, cứ giao nó ở chỗ Lý Thái Dung là được, anh ta sẽ không đáp lại, nhưng ít ra cho anh biết rằng nhịp đập này chưa hề đứng yên.

Một thoáng ngẩn ngơ, hình ảnh Lý Thái Dung đột nhiên đổi thành một chàng trai mái tóc màu nâu xám, áo hoodie tùy ý kéo lệch một bên dây. Hắn rất cao, bước lên bục sân khấu lại càng cao hơn.

Từ Anh Hạo trong sự hò reo của mọi người, tiến về bàn DJ ở cuối sân khấu, thuần thục chụp tai nghe lên thử vài đoạn nhạc.

Phấn khích dưới ánh đèn theo điệu nhạc mà tăng cao, chỉ liếc quanh hai vòng đã thấy người người nhún nhảy khắp vũ hội.

Kim Đông Anh thầm cảm thán. Người này còn biết đánh DJ.

Anh vẫn dính mông ở ghế cao của quầy bar, làm như vũ hội bên cạnh không hề liên quan tới mình. Lại liếc sang bên cạnh, Đình Vũ cậu ta đang giương đôi mắt ngưỡng mộ nhìn Từ Anh Hạo không rời, thân thể bắt đầu cuốn theo âm nhạc hắn tạo ra. Anh thầm cười, Đình Vũ là con nhà nòi, học gì không quan trọng, cậu ta sau này cũng sẽ thừa kế hãng thời trang mà mẹ để lại. Ánh mắt trần trụi này chính là ngắm nhìn được thân hình người mẫu gần mét chín không chê vào đâu của thanh niên đang chà đĩa trên kia.

“Thích thì ra đó tận hưởng đi, chả mấy khi được thoải mái.” Kim Đông Anh cười khổ.

Đình Vũ chỉ là không muốn bỏ lại anh một mình, nhưng đôi chân dài đã đứng xuống khỏi ghế, vắt chéo dựa vào quầy bar, “Mày nói xem, nếu tao mời Từ Anh Hạo đi trình diễn thiết kế mới của mẹ tao, bà có đổi từ thời trang nữ sang thời trang nam luôn không?”

Anh nhún vai không đáp, mặc Đình Vũ lôi kéo mình vài câu. Cậu ta biết bạn mình là một trái tim hướng nội đặc sệt, đành bĩu môi cạn ly với Kim Đông Anh lần cuối, chép miệng tận ba cái rồi chạy ra bám vai Lý Minh Hưởng nhảy đôi một điệu, bỏ lại anh đang lay động ly cocktail trong tay.

Lý Thái Dung hôm nay đẹp thật, điệu nhảy dưới ánh đèn tím hồng cũng khác hẳn so với những người khác.

Chỉ là đừng quấn lấy Trịnh Tại Hiền nữa sẽ càng đẹp.

Trong ánh đèn lờ nhờ của quán bar, Kim Đông Anh không ngại phóng ánh mắt rực lửa của mình về Lý Thái Dung, trong đầu vẽ ra vô số cảnh tượng không diễn tả được thành lời.

Hồi năm nhất chân ướt chân ráo, Kim Đông Anh ngày đầu tiên đi học ngồi bừa vào một chỗ, đâu biết rằng chỗ ngồi đó đã bị một cô gái nhắm trúng từ trước, muốn giữ hai ghế cạnh nhau cho mình cùng người bạn đi muộn. Giằng co hồi lâu không thấy có kết quả, Kim Đông Anh đành ôm một bụng tức anh ách đứng dậy. Đương lúc anh định bỏ đi, Lý Thái Dung từ đằng sau quẳng chiếc balo của mình vào chỗ ngồi bên cạnh, ngang nhiên nói cô gái kia cút, rồi ngồi xuống cạnh Kim Đông Anh.

Kể từ đó hai người vẫn luôn cận kề, tình cảm anh dành cho Lý Thái Dung đã đi đến méo mó lúc nào cũng không hay.

Kim Đông Anh vụng về theo đuổi, mua bữa sáng, in học liệu, tặng quà, thấy Lý Thái Dung tham gia câu lạc bộ Digital Art anh cũng cố gắng trở thành thành viên, cho dù thế mạnh của mình là điêu khắc.

Nào ngờ chỉ một lần chơi “Thật hay Thách” trong kỉ niệm ba năm thành lập câu lạc bộ, Kim Đông Anh mới ván trước lí nhí tỏ tình Lý Thái Dung, ván sau Lý Thái Dung đã hùng hổ đứng trước mặt Trịnh Tại Hiền tuyên bố thành đôi.

Một Kim Đông Anh không ngây thơ những lại ngu ngốc.

Nhớ lại tư vị tình yêu chết yểu của mình, Kim Đông Anh không khỏi bật cười, thuận miệng gọi thêm một ly cocktail.

Lời chưa nói hết, ghế cao bên cạnh đã phủ một bóng người.

“Đổi thành mojito giúp tôi, cám ơn.”

Kim Đông Anh cau mày bất mãn nhìn sang, nhận ra đối phương là thanh niên cao gần mét chín liền càng bực dọc. “Không làm trò tiêu khiển cho người ta nữa à?”

Câu hỏi của Kim Đông Anh rất thiếu đánh, nhưng Từ Anh Hạo cũng không thích đánh người.

“Coi như uống cùng tôi một ly đi.”

“Nể tình con tôm của cậu thôi đấy, tôi đang rất thèm cồn.”

Chả hiểu quen thân từ đâu ra mà anh lại chấp nhận ngồi cạnh người này cạn ly, chắc là vì khi nãy chưa thể chào nhau một cách đàng hoàng.

Anh cảm thấy rất bức bối, như thể thân hình to lớn này đang chắn hết không khí của mình. Bấy giờ Kim Đông Anh mới nhìn kĩ được khuôn mặt Từ Anh Hạo, mặt rất nhỏ, xương hàm sắc bén. Mái tóc xám rũ ra, làm dịu đi đường nét ngũ quan hắn. Đôi mắt màu nâu đậm, sâu hút, lúc nào cũng toát lên ý cười nhàn nhạt.

Giống như chẳng thèm để tâm tới bất cứ thứ gì nhưng lại để trong bụng câu chuyện Kim Đông Anh học nghề dạy vẽ.

“Cậu hợp màu tóc này ghê.”

“Say rồi bắt đầu lắm lời à?”

Từ Anh Hạo cảm thấy người này cũng có chút phi thường, lót bụng bằng bốn ly bia, giờ lại nốc thêm rượu vào, vậy mà vẫn không trở thành con ma men xấu xí như đám người đằng kia.

Như để phủ định suy nghĩ của hắn, Kim Đông Anh đột nhiên nằm lên cánh tay, đôi mắt che giấu dưới cặp lens màu chớp hai cái liền như đọng nước.

“Muốn về rồi chứ gì?” Từ Anh Hạo nhìn gương mặt ửng đỏ đang tái nhợt dần, bắt đầu thấy không đúng.

Kim Đông Anh điều chỉnh nét mặt, lắc đầu, ngăn cơn đau dưới dạ dày đang ùa ra.

Xung quanh mọi người vẫn đang vui vẻ, hình như Lý Thái Dung mới thắng được một ván poker, nhẹ nhàng như cánh bướm quay sang hôn lên mặt Trịnh Tại Hiền một cái. Kim Đông Anh nhìn bọn họ một hồi lâu, nhắm mắt, rồi lại mở mắt, sự chói lọi của hai người bọn họ như trêu ngươi anh, vừa bảo anh đừng đưa mắt tới, vừa thúc giục anh nán ánh mắt lâu thêm chút nữa xem họ có thể bày ra bộ dạng gì.

Cho đến khi một bàn tay to lớn vòng qua đẩy mặt anh quay lại. Kim Đông Anh cho rằng Từ Anh Hạo chán ghét chuyện Lý Thái Dung và Trịnh Tại Hiền hôn nhau.

“Sao, chưa thấy con trai yêu nhau bao giờ à?”

“Quả thật là chưa thấy bao giờ, bọn họ là trường hợp đầu tiên.” Từ Anh Hạo thành thật lắc đầu, “nhưng không phải chưa trải nghiệm.”

-----------------------------------------
May 05th, 22:15 Hanoi, cloudy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com