Chương 26: Bánh mì
An nhìn qua Hiếu, rồi lại nhìn ba, lúng túng không biết nên nói gì. Nhưng rồi, nhìn lại đôi mắt của ba, nó cũng không tìm được lý do để từ chối nên đành gật đầu đồng ý.
*Chật*- An tặc lưỡi
"Ở thì ở nhưng mà nhà con chỉ có một phòng ngủ hoi á nha"
Ba An phì cười, lắc đầu: "Con không định mua thêm cái giường hả? Lỡ mốt có bạn đến chơi thì sao?"
An lúng túng, tìm cách gỡ rối: "Ơ... nhà nó nhỏ xíu mà, con có biết gì đâu. Nhưng nếu anh Hiếu chịu thì... chắc cũng được thôi, đúng hông?" An quay sang nhìn Hiếu, cười gượng gạo.
Hiếu nheo mắt, đẩy nhẹ vai An: "Được chứ sao hông. Nhà em, em quyết định mà. Chỉ cần em đừng đuổi anh ra đường giữa đêm là được rồi" Anh vừa nói vừa cười, ánh mắt vẫn mang nét trêu chọc, nhưng ẩn sau đó lại là chút gì đó thân thiết, khiến An bất giác đỏ mặt.
Đết hiểu sao nó lại đỏ mặt.
Sau bữa cơm, ba An lấy cớ đi dạo để "cho tụi nhỏ tự nhiên". An thì ngượng ngùng, không biết phải làm gì ngoài việc ngồi xuống bấm điện thoại, cố tỏ ra bận rộn.
Hiếu cũng không chịu thua, ngồi cạnh An, giả vờ lôi sách ra đọc nhưng thỉnh thoảng lại liếc nhìn An với nụ cười nhè nhẹ.
"Ê này" – An cuối cùng cũng lên tiếng, không chịu được không khí kỳ lạ này – "Ở nhà tôi thì cũng thoải mái nhưng đừng có thói quen dậy sớm quá nghen. Nói trước là tôi hay ngủ nướng."
Hiếu bật cười, đóng quyển sách lại: "Không sao. Mình là khách mà, sẽ tuân thủ quy định của chủ nhà."
An nhăn mặt: "Trời ơi, khách khứa gì trời. Tính ra ba tôi còn nói anh coi như... như là người nhà rồi đó." An ngập ngừng, chưa bao giờ nó nói về ai với từ "người nhà" thế này, ngay cả những người thân trong gia đình còn chưa chắc nhận được cái "danh hiệu" dễ thương đó.
"Anh nói vậy, bà ngoại nghe là chửi cho nghe đó"
Bọn họ là một gia đình mà. Từ trước đến nay đều như vậy. Mặc dù nó từng rất ghét anh nhưng điều đó chưa từng thay đổi.
Hiếu cười, cúi sát lại gần An, giọng đùa giỡn nhưng ấm áp: "Người nhà thì phải xưng anh-em chứ không phải anh-tôi đâu nha"
An đỏ mặt, không biết nói gì hơn, chỉ gật đầu cười trừ. Hóa ra, cảm giác kỳ lạ suốt buổi nay không phải từ chuyện uống nhầm ly nước, không phải vì bữa cơm gia đình, mà là vì lần đầu tiên nó nhận ra, bên cạnh mình đã có một người... quen thuộc đến thế. Một người mà nó có thể cùng ăn cơm, cùng ngồi xem TV, cùng chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt và dần dần, có lẽ sẽ trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nó.
Nó lẩm bẩm trong lòng: "Thôi chắc là chứng ảo phim truyền hình của mình ngày càng nặng rồi, huhu"
.
.
.
.
.
.
.
Sáng đầu tiên Hiếu dọn đến ở chung với An, cả hai thức dậy trong khung cảnh hoàn toàn trái ngược. An thì nằm dài trên giường, chăn quấn chặt như cuộn nem rán còn Hiếu thì tỉnh dậy từ sớm, đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt có vẻ trầm ngâm.
Hiếu nhìn đồng hồ, thấy đã gần 8 giờ sáng, bèn bước nhẹ vào phòng An, khẽ gọi: "Dậy chưa An?"
An đáp lại bằng tiếng ngáy khe khẽ. Hiếu cố nén cười, nhẹ nhàng lay vai An:
"Nè, không dậy là hết ăn sáng đó nha."
Nó chỉ càu nhàu gì đó không rõ, rồi quay mặt vào tường, vùi đầu vào gối. Thấy vậy, Hiếu quyết định chơi một chiêu cuối, lấy từ túi áo ra một gói bánh mì lúc sáng anh mua ở dưới chung cư. Đưa sát vào mũi An, Hiếu cười nói: "Dậy ăn không? Có bánh mì thơm ngon nè."
Lập tức, nó nheo mắt, hít hà vài hơi rồi ngồi bật dậy, nhìn gói bánh như thể nó là báu vật. "Ủa… bánh mì ở đâu ra dạ?"
An lơ mơ hỏi, tay với lấy ngay lập tức.
Hiếu cười trêu: "Anh đi mua sáng nay. Nhưng nhớ là phải dậy rồi ăn, chứ ăn nằm là không được đâu nha."
Thấy An định cạp miếng bánh mì, Hiếu ngồi xuống cạnh, nhẹ nhàng nhắc: "Rửa mặt chưa mà ăn? Chưa rửa mặt, chưa đánh răng mà ăn hả?"
An sững lại chút rồi quay sang Hiếu, bĩu môi: "Ơ thì… ăn rồi rửa sau cũng được chứ có gì đâu. Với lại đâu phải ngày nào anh cũng ở đây để nhắc tui."
An tiếp tục sấn đến cái bánh mì nhưng Hiếu nhanh tay giật luôn cái bánh ra khỏi tay nó, làm nó há hốc miệng kinh ngạc.
"Anh trả bánh đây!"
Nó nhảy dựng lên đòi lại, nhưng Hiếu đã nhanh chóng giấu cái bánh sau lưng, cười khẩy: "Rửa mặt đi rồi mới được ăn , không thì anh ăn hết bây giờ."
"Không công bằng gì hết á!"
Nó nhăn nhó, nhưng cuối cùng cũng đành lò dò bước vào phòng tắm, lẩm bẩm làu bàu: "Thôi, không có lần sau nữa đâu. Tự nhiên phải đi đánh răng, rửa mặt rồi mới được ăn."
Hiếu chỉ đứng ngoài cười, tay vẫn cầm chắc cái bánh mì, chờ An ra để đưa lại. An bước ra với khuôn mặt rạng rỡ, có vẻ vẫn chưa hết cơn thèm ăn, giật lại gói bánh từ tay Hiếu và cắn một miếng thật to, vừa nhai vừa lườm: "Hừ, sống chung là phải biết tôn trọng quyền tự do ăn uống của người khác nha."
Hiếu không màng đến câu nói thiếu chuẩn mực của nó, anh vừa lau dọn bếp vừa nói:
"Anh có mang sữa bắp lên cho em đó"
*nhồm nhoàm nhồm nhoàm*- animal sound tiếng thỏ đang nhai cỏ
"Với lại bà ngoại và cậu Út có gửi ít rau muống và bông xua đũa, anh để hết trong tủ lạnh đó. Sao trong tủ lạnh em không có gì hết trơn vậy? Bình thường em hít không khí qua ngày hả?"
*nhoàm nhoàm nhoàm nhoàm*
"Nghe anh hỏi gì không An?"
An ậm ừ, tay cầm bánh cắn một miếng to, vừa nhai vừa gật gù ra vẻ cảm kích.
"Thiệt là sáng suốt khi cho anh dọn vô ở chung. Bánh mì này ngon dễ sợ luôn. Tui ở đây hai năm rồi mà không biết có chỗ bán ngon dữ vậy"
Haizz. Đúng là nó không có nghe thấy anh nói gì hết. Trần Minh Hiếu bất lực- jpg.
Hiếu nhìn nó ngấu nghiến ăn mà không nén được nụ cười. "Được rồi, có ai giành ăn với em đâu nhưng nhớ lần sau tự lo mà dậy sớm. Anh không rảnh ngày nào cũng dụ em dậy ăn sáng đâu nha."
An bĩu môi, nhét thêm miếng bánh vào miệng rồi lè lưỡi trêu: "Tự tui có thể dậy mà, chẳng qua nay lười chút thôi"
"Coi chừng mắc nghẹn bây giờ"
Nó cứ nhồm nhoàm nhai tiếp, nhưng chưa kịp nuốt đã bị nghẹn, ho sặc sụa, mặt đỏ bừng. Hiếu vội vàng đỡ lấy vai An, lo lắng nói:
“Nhả ra đây, nhả ra mau!”
Anh đưa lòng bàn tay mình đến trước miệng nó thúc giục. Trong giây phút sinh tử, nó không còn thời gian để diễn nét ngại ngùng nữa nên đành nhoè đống bánh mì trong miệng ra tay anh. Cả hai sững người một giây.
"Hồi nảy nhìn em y hệt con hamster đang giấu hạt trong miệng á"
Hiếu thì cười rất tươi còn An thì bị chọc ghẹo mặt mũi đỏ lựng.
"Ủa, tự nhiên cười, đang ăn ngon cái anh nói vậy nên tui mới giật mình rồi mắc nghẹn á, tại anh hết á...." An lắp bắp, vẻ mặt ngượng nghịu.
Hiếu thì nhìn chỗ bánh mì trong tay, vừa cười vừa lắc đầu:
"Họ đỗ tên thừa"
Nói xong, anh nhún vai rồi nhanh chóng đi rửa tay.
An lúng túng đứng một chỗ không chịu được nên đi lại tủ lạnh lấy nước uống. Lúc vừa mở tủ lấy chai sữa bắp bên hông tủ lạnh ra, nó còn ngó quanh một lượt, phát hiện cái tủ trống không trước giờ đã bị lắp kín bằng đồ ăn thức uống được Minh Hiếu đem từ quê lên. Rồi nó chợt khựng lại, vẻ mặt bỗng đổi sắc.
"Em kiếm cái gì vậy?"
Minh Hiếu thấy nó khẩn trương lục lọi cả buổi nên lên tiếng hỏi thăm.
"Cái bịch nilông màu xanh đâu?" Khi nảy nó ho sù sụ nên tiết không ít nước mắt sinh lý, giờ anh nhìn nó như sắp khóc tới nơi.
"Cái bịch bún riêu hôm bữa anh đưa tui á, đâu rồi? Tui để ở trong đây mà"- Nó chỉ vô ngăn dưới cùng tủ lạnh, nhăn mặt hỏi anh.
"Anh bỏ rồi"
"Bỏ rồi á! Sao tự nhiên bỏ của tui?!"- Nó há hốc mồm, không thể tin nổi vào tai mình.
Hiếu đang chiên trứng cũng dừng tay, bật cười nhìn An với vẻ ngạc nhiên pha chút trêu chọc:
"Em chê không ăn, giờ hư rồi thì phải bỏ chứ sao nữa"
"Tui hong có chê...tui để dành mà, tưởng đâu lâu lắm mới được ăn lại đồ anh nấu nên tui ráng nhịn dữ lắm á"
Nghe em ấy nói vậy khiến lòng anh dâng lên cảm giác vừa bất ngờ vừa hạnh phúc, không nghĩ Thành An lại vì một bịch bún riêu do anh tặng bị vứt đi lại buồn như vậy. Anh kìm nén cảm xúc trong lòng đi đến gần vỗ vai nó, cố gắng an ủi: "Thôi mà, để bữa nào anh nấu bù cho nha. Chứ giờ bịch bún riêu đó chắc thành ‘tinh hoa chua chua’ rồi."
An thở dài, bĩu môi, trách móc: "Tui không chịu đâu, anh nợ tui bịch bún đó"
Hiếu gật gù, nhìn nó bằng ánh mắt ấm áp: "Rồi rồi, anh hứa. Được chưa?"
An đành miễn cưỡng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn còn tiếc hùi hụi. Biết vậy lúc đó đã ăn luôn cho rồi, giờ mất cả chì lẫn chài.
------------------
Con nít mà chiều quá là hư nha, thầy Híu hình như hơi dễ tính nhỉ 😏
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com