Chap 137 + 138
Phó Chi nhấn mở diễn đàn trường Nhất Trung, bài viết đã có hơn 3000 bình luận.
"Ai đó dựa vào tư bản và giao dịch ngầm để đánh cắp ước mơ và cuộc sống của người khác, không sợ báo ứng sao?"
"Phó Chi thật sự không có cảm giác xấu hổ sao? Thành tích của chính mình mà không rõ sao? Một bên dựa dẫm vào Lục gia, một bên lại cướp mất cơ hội gặp mặt với giáo sư Hà của học sinh giỏi nhà người ta?"
"Khuôn mặt chỉ toàn vết dao kéo, học tập không ra sao, nhân phẩm cũng không được, lại làm đủ điều gian ác, chẳng trách bị Tiền Văn Nhụy đuổi khỏi lớp 1!"
"Nào nào nào, nếu muốn Phó Chi cút khỏi Nhât Trung thì đẩy bình luận của tôi lên đầu cho cán bộ nhân viên nhà trường thấy đi!"
"..."
Phó Chi biết những tin đồn nhảm được lan truyền trên diễn đàn.
Cô tìm đến tài khoản mắng Tô Tỉnh trong bài viết, nhấn nhấn con chuột bàn phím, rất nhanh, tài khoản của đối phương đã bị hack và bay màu vĩnh viễn.
.
.
.
Thành phố A, trong quán cà phê internet cạnh trường Nhất Trung.
Sương khói lượn lờ, tiếng bàn phím lạch cạch vang hết lần này đến lần khác.
Lục Dư Bạch cắn điếu thuốc, cụp mắt xuống, đầu ngón tay lười nhác gõ nhẹ vào nút trò chơi, đôi mắt hồ ly trong gọng kính vàng khẽ nheo lại, biểu cảm không chút thay đổi.
Mãi đến khi bả vai bị người khác vỗ một cái, chiếc điện thoại màu xanh được ném đến trước mặt hắn.
Sau khi nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, hắn đứng dậy, cầm lấy áo khoác vắt sau ghế rồi rời đi.
.
.
.
Hạng Vũ Thân hôm nay tâm tình không tồi, cậu ta vừa đi từ trong trường học ra, chuẩn bị đến tiệm net đánh vài ván để thư giãn.
Trong hẻm nhỏ ít người lui tới.
Lúc này, cậu ta đang nói chuyện với Lục Sơ Uyển cuộc gọi thoại.
Các bài viết trên diễn đàn đều do một tay cậu ta khởi xướng, tình hình rất nhanh đã được thổi phồng, bởi vì ảnh hưởng ác liệt, cậu ta bỏ tiền thuê thủy quân vạch trần Phó Chi trên weibo cũng có chút khởi sắc.
Cậu ta đảm bảo với Lục Sơ Uyển: "Chỉ cần hai ngày thôi, Phó Chi nhất định sẽ lăn khỏi Nhất Trung, những gì thuộc về cậu, không ai có thể cướp đi, đặc biệt là loại phế vật như vậy."
Lục Sơ Uyển ở đầu bên kia nói điều gì đó nhỏ nhẹ, thiếu niên đỏ mặt, cúi đầu bước đi nhanh chóng.
Đại khái hàn huyên chỉ có năm phút, bởi vì tâm tư đều đặt ở trên người Lục Sơ Uyển, cậu ta không hề phát hiện ra, từ khi bước vào con hẻm nhỏ, xung quanh không hề có một bóng dáng người nào.
Hiện tại đã hơn 5 giờ rưỡi.
Trường học đã tan, theo lý, đi dọc đường nhất định phải gặp được vài người quen.
Lại đi thêm vài bước, Hạng Vũ Thân nhận ra điều gì đó không ổn.
Khung cảnh yên tĩnh làm cậu ta căng thẳng, cho đến khi cậu ta nghe thấy tiếng cười của ai đó.
Hạng Vũ Thân lúc này mới ngẩng đầu, nhìn sang bên phát ra tiếng động.
Là Lục Dư Bạch.
Hắn đứng ở bên cửa sổ phía sau quán bar, dáng người cao gầy, bị khung cửa sổ cắt thành từng mảnh, đôi mắt hơi cụp xuống, khóe môi mỏng hơi nhếch lên.
Trong tay cầm một cái gậy bóng chày, dưới ánh sáng ấm ấp, những ngón tay của hắn thật xinh đẹp, xương cổ tay nhô ra, từng đường cơ lộ rõ ràng.
Hạng Vũ Thân nghe thấy tiếng gió vùn vụt do gậy bóng chày gây ra.
Lồng ngực cậu ta căng thẳng, theo bản năng về phía sau lui một bước: "Cậu đây là có ý gì?"
Lục Dư Bạch có địa vị rất lớn, theo lời của giới thượng lưu trong thành phố A mà nói, người của Lục gia có thể thiết lập mối quan hệ với mẹ của Lục Dư Bạch, cũng chính là thiết lập quan hệ với Chu gia bên kia, giống như khói bay lên từ mộ của tổ tiến, tích góp được 800 năm công đức.
Không giống với những người có thể kiêu ngạo ở trường học như bọn cậu, Hạng Vũ Thân nghe nói, Lục Dư Bạch được huấn luyện ở tận nước ngoài.
Cậu ta biết Lục Dư Bạch không phải là người tốt đẹp gì, cũng không biết bản thân chỗ nào đã chọc tới Lục Dư Bạch.
Cuộc gọi vẫn chưa ngắt, Lục Sơ Uyển không thấy cậu ta nói gì, có chút hoảng hốt: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"
Lục Sơ Uyển là đứa em họ được Lục Dư Bạch che chở, Hạng Vũ Thân có át chủ bài.
Hạng Vũ Thân nắm chặt lấy điện thoại, đang muốn cầu cứu với Lục Sơ Uyển, thì bất thình lình, Lục Dư Bạch duỗi tay qua, giật lấy điện thoại của cậu ta.
Lục Sơ Uyển vẫn đang hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì, cậu..."
"Là anh."
Giọng nói rất quen thuộc, Lục Sơ Uyển đang nói bị cắt ngang, trong lồng ngực có chút khẩn trường, nghĩ đến cuộc trò chuyện trước đó, giọng điệu cũng không mấy dịu dàng.
Thăm dò: "Anh? Sao anh lại cầm điện thoại của Hạng Vũ Thân?"
Lục Dư Bạch nhìn gậy bóng chày trong tay, sau một lúc lâu, cười khẽ một tiếng.
Giọng điệu lạnh lùng hỏi lại: "Em không biết vì sao anh lại lấy điện thoại của cậu ta à?"
Hắn dừng một chút, lại nói: "Đây là lần thứ hai, quá tam ba bận, chút tâm tư nhỏ của em chỉ có thể lừa kẻ ngốc, có anh ở đây, tốt nhất là nên thu liễm sạch sẽ một chút."
Điện thoại bị cắt đứt.
Lục Dư Bạch đập thẳng gậy bóng chày vào mặt của Hạng Vũ Thân.
Một cảm giác lạnh như băng, nhưng Hạng Vũ Thân không dám động đậy, cậu ta còn chưa hiểu tình hình ra sao: "Lục thiếu, dù sao cậu cũng phải cho tôi một lí do."
Dứt lời, Lục Dư Bạch cười nhạo một tiếng.
Trong con hẻm sâu, bóng dáng người thiếu niên thon dài, đôi mắt hồ ly tinh xảo, hắn nhìn Hạng Vũ Thân, tay dùng thêm lực, giọng điệu lạnh lùng: "Bài viết trên diễn đàn, ai cho mày nói Phó Chi không tốt?"
Hạng Vũ Thân ngẩn người, cái này khác với điều cậu ta nghĩ, cậu ta vốn cho rằng Lục Dư Bạch sẽ che chở cho Lục Sơ Uyển.
Nhưng hiện tại, lẫn lộn đầu đuôi.
"Lục thiếu, tôi..." Cậu ta muốn giải thích cho Lục Dư Bạch trắng đen như thế nào, nhưng nhìn vào cái gậy bóng chày có thể đập vào cổ mình bất cứ lúc nào, cậu ta không dám nói thẳng ra.
"Xóa bài viết, hơn nữa, những người có liên quan đều phải đứng ra xin lỗi."
.
.
.
Lục Dư Mặc cùng với Tống Phóng lớp 21 đi điều tra những địa điểm Hạng Vũ Thân thường xuyên lui tới.
Hắn cầm con dao găm, dự định sẽ dạy cho Hạng Vũ Thân một bài học, để nói cho Phó Chi biết một chút, người anh trai nay cũng là một người rất có trách nhiệm.
Những vừa đi vào hẻm sâu, ba phút lúc sau, Lục Dư Mặc liền thấy Hạng Vũ Thân còn chút hơi tàn đang thoi thóp trên mặt đất.
Mặt sưng phù, chân bị đánh gãy, người cũng thiếu chút nữa tắt thở.
Như vừa trải qua một trận độ kiếp.
Đậu má?!
Lục Dư Mặc sợ ngây người, hắn không phục, chạy lại xách cổ áo của Hạng Vũ Thân: "Người anh em, mày sao thế, sao không đợi tao? Sao lại bị đấm trước thế này?"
Giọng điệu rất sống động, giống như người chồng vừa bắt gặp vợ mình ngoại tình.
Buồn bã, tức giận, bất hạnh!
Người anh em - Hạng Vũ Thân: "..."
Hạng Vũ Thân hoàn toàn không nói ra lời, hắn hít thở cũng rất khó khăn, không ngừng trợn trắng mắt.
Được rồi, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, việc này Lục Dư Mặc làm không được, hắn để lại số điện thoại: "Em gái của tao không phải người dễ bị bắt nạt, đến lúc mày khỏi bệnh, nhớ gọi điện hẹn tao ra đánh nhau."
Cũng không có ý gọi 120, quả thật muốn bức Hạng Vũ Thân phun ra một ngụm máu.
Lục Dư Mặc dự định thu dọn đồ đạc về nhà ăn cơm, ai mà biết được, còn chưa kịp rời khỏi hiện trường, thứ chào đón hắn là xe cảnh sát.
Người cảnh sát dẫn đầu từ xa hét toáng cả phổi: "Này! Cậu kia đang làm gì ở đó vậy? Giơ tay lên!"
Lục Dư Mặc: "..."
Lục Dư Mặc có dự cảm không lành, hắn cảm thấy bản thân sắp bị đổ vỏ.
Hơn nữa nếu hắn phải đổ vỏ, nhất định sẽ bị ba ba khinh thường.
Tình thế quá khẩn trường, Lục Dư Mặc giơ chân đá thẳng vào bụng của Hạng Vũ Thân, mãi đến lúc cảnh sát tới tách hai người ra.
"Làm gì vậy? Bỏ ngoài tai lời của tôi? Còn dám đánh nhau?"
"Tôi không đánh chú cũng nói tôi đánh, tôi đánh rồi chú còn nói đánh, tại sao tôi không dám đánh chứ?" Lục Dư Mặc tức giận hét lên, bộ dáng rất giống người bị hại.
Chú cảnh sát: "???"
Cmn, tôi từng vu khống cậu đánh người à?
Chú cảnh sát nói: "Đánh người, bịa đặt với cảnh sát, trực tiếp mang người đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com