Chap 141 + 142
"Các em học sinh nói không hề sai." Tiền Văn Nhụy nhíu mày: "Lệ gia dựa vào cái gì mà quản chuyện của trường chúng ta?"
"Dựa vào cái gì?" Phó hiệu trưởng gật gật đầu, cười trong tức giận: "Cô cảm thấy Lệ gia không xứng quản chuyện của trường chúng ta?"
"Nhất Trung là trường công, thuộc về quản lý của quốc gia, việc Lệ gia can thiệp vào chuyện trường chúng ta mà lộ ra thì Lệ gia cũng không có kết cục tốt đẹp gì đâu." Tiền Văn Nhụy gằn từng chữ một, nghiêm túc nói.
"Được, Lệ gia không có kết cục tốt, được lắm, cô Tiền, cô được lắm! Cô đi ra bên ngoài hỏi thăm xem, trái đất không xoay, Lệ gia liệu có hoạt động bình thường hay không!" Phó hiệu trưởng đứng dậy, chỉ huy các giáo viên khác về lớp quản lý học sinh, ánh mắt ông ấy dừng trên người đang bất mãn là Tiền Văn Nhụy: "Nếu cô muốn bảo vệ quyền tự do ngôn luận của học sinh mình thì cứ đi mà làm, đừng ở đây làm tôi mất mặt!"
Sắc mặt của Tiền Văn Nhụy cứng đờ.
Phó hiệu trưởng nói xong, cũng không để ý tới cô ấy, quay đầu lại nhìn về phía Phó Chi: "Về phần bài viết trên diễn đàn trường, thầy sẽ cho người gỡ bỏ sạch sẽ, còn về sự việc trên Weibo em cũng hãy nghĩ kỹ!"
"Nếu chỉ một ngày không thể quyết thì cứ ngồi lại trong văn phòng mà ngẫm nghĩ, không cần lên lớp nữa!"
Phó hiệu trưởng giằng co gần cả ngày, còn bị hiệu trưởng gọi điện thoại mắng, tâm tình hiện tại không hề tốt, rất muốn giận cá chém thớt.
Cho nên trước khi ông ấy ra đến cửa, Phó Chi kêu ông ấy lại.
Phó hiệu trưởng hừ lạnh một tiếng, tay bỏ trong túi quần: "Như nào, đã nghĩ kỹ?"
Bộ dáng kiểu ' Sớm như vậy có phải tốt hơn không '.
Phó Chi nói: "Đi ra nhớ đóng cửa giúp em."
Phó hiệu trưởng: "..."
Đường đường là phó hiệu trưởng do quốc gia chỉ định, có lấy của nhà em một xu không mà em bắt tôi làm việc?
Nếu Phó Chi trong lòng phó hiệu trưởng nghĩ gì, nhất định sẽ trả lời lại một câu, ' Đúng thế, thầy đã lấy tiền của nhà em '.
Nhưng Phó Chi không biết.
Phó hiệu trưởng cũng ngậm một cục tức.
"Sầm" một tiếng.
Cánh cửa bị ông ấy đóng mạnh vào.
.
.
.
Tiền Văn Nhụy đi theo phía sau giáo viên dạy toán lớp 2, tâm trạng phức tạp.
Cô ấy hỏi người giáo viên kia: "Lệ gia là như thế nào? Làm sao lại có liên quan đến trường Nhất Trung của chúng ta?"
"Nhất Trung tuy rằng là trường công, nhưng bản chất vẫn không thể tách rời sự tài trợ của hào môn, Lệ gia chính là cổ đông lớn nhất. Cô có thể vào Weibo tìm hiểu một chút, hoặc là các bài báo trên trang web chính thức của quốc gia và đài trung ương trong hai năm qua, cũng giống với tập đoàn Phó thị, hoàn toàn xứng đáng là nhân vật nổi tiếng đứng đầu Trung Quốc, cao quý nhất trong giới quý tộc. Chỉ cần bên ấy nói một câu, Nhất Trung muốn hoạt động tiếp cũng là người si nói mộng."
Giáo viên dạy toán nhìn vào bài viết trên diễn đàn, trực giác mách bảo Phó Chi không phải là loại người này, nói thêm một câu: "Đúng rồi, cô Tiền, tôi cảm thấy nếu đổi Lục Sơ Uyển cho vị trí học trò của giáo sư Hà thì em ấy chính là người chiếm tiện nghi, cô không cần thiết phải khen em ấy rộng lượng đâu."
Tiền Văn Nhụy muốn phản bác, nhưng giáo viên của lớp 2 đã đi rồi.
Nghĩ đến bản lĩnh của Lệ gia, cô ấy không tin.
Thế là lấy điện thoại ra, tìm kiếm ba chữ Lệ Nam Lễ.
Toàn bộ thông tin đều chỉ ra hai chữ ' tiền ' và ' quyền ' sáng chói.
.
.
Phó Chi ngồi trên sô pha trong văn phòng thì nhận được tin nhắn thoại của cháu trai nhỏ gửi đến.
Trước tin nhắn còn có 20 vạn chuyển khoản.
Lần này Phó Chi không nhận tiền, nghĩ rằng cháu trai đang tới giúp đỡ, vô cùng vui mừng cảm khái một câu: "Tiểu Lễ, cháu đúng là càng lớn càng hiểu chuyện, còn biết giải quyết phiền phức thay cho cô nhỏ!"
Tuy rằng chuyện phiền phức này Phó Chi cũng có thể giải quyết, nhưng Phó Chi cho rằng hậu bối nhất định sẽ thích nhận lời khen từ trưởng bối.
Lệ Nam Lễ bỏ qua đề tài của Phó Chi, yêu cầu cô nhận tiền.
Bởi vì khi Phó Chi nhận tiền, EQ cực cao.
Nhưng Phó Chi không muốn, cô thậm chí còn lần đầu tiên chuyển tiền cho cháu trai của mình.
--- 5 tệ.
Phó Chi nói: "Thưởng cho Tiểu Lễ mua kẹo mút!"
7 giờ rưỡi sáng.
Lệ Nam Lễ mới vừa tắm rửa xong, hắn nhìn chằm chằm di động, trầm ngâm một lúc, giọt nước trên tóc lăn dọc theo xương quai hàm, nhỏ xuống xương quai xanh.
Tóc còn chưa kịp lau khô, tóc mái xõa trước trán che đi đôi mắt hoa đào phủ một tầng sương mờ.
Chi Chi cho hắn tiền.
Nước từ ngọn tóc nhỏ xuống rơi xuống tấm thảm nhung đen, hắn đột nhiên đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.
Đầu tai có một chút phiếm hồng.
Chà, Chi Chi đưa tiền cho hắn, xét theo góc độ 4 bỏ lên 5 mà nói, chính là muốn bao nuôi hắn.
Và cuối cùng làm tròn lên chính là thích hắn.
Lại cuối cùng, 4 bỏ 5 lên chính là...
Đầu ngón tay cầm điện thoại của hắn hơi ửng đỏ.
Qua một lúc lâu cũng không trả lời tin nhắn của Phó Chi.
Mãi đến lúc Phó Chi gửi thêm tin nhắn: "Cô nhỏ dạo gần đây có chút eo hẹp." Lệ Nam Lễ mới trịnh trọng thu tiền, hắn gửi một tin nhắn thoại, giọng nói vừa trầm thấp lại mang theo từ tính: "Tấm lòng của Chi Chi, tôi sẽ quý trọng."
Phó Chi: "..."
Chỉ là một cây kẹo mút, cắn một phát là hết, không cần phải quý trọng như vậy đâu.
Thời gian trước, Phó Chi vừa nhận nuôi chim cánh cụt cho Hứa Vi, lại phát tiền thưởng cho nhân viên của viện nghiên cứu, nghèo đến mức không tả được, cô nhìn cháu trai nhỏ rất thỏa mãn chỉ với một cây kẹo mút.
Không khỏi nghĩ đến, hắn dễ dàng thỏa mãn như vậy, thật đúng là người tốt.
.
.
.
Chuyện của Phó Chi đã gây ra khá nhiều ồn ào trong trường.
Mỗi người đều có một loại tâm lý phản nghịch, trường học càng quy định về những việc không được phép làm thì càng có ngườingo ngoe rục rịch sẵn sàng chạm vào điểm mấu chốt.
--- Phó Chi có đúng là đi cửa sau không?
--- Tại sao giáo sư Hà không đứng ra bảo vệ cô?
--- Làm nghiên cứu thật sự phải vội vã vậy sao? Tại sao không gặp Phó Chi một lần rồi hằng rời đi?
--- Không để cho học sinh đăng bài? Có phải là đang chột dạ hay không?
Tuy nhiên, chỉ trong nửa ngày, nhiều học sinh trong trường đã thảo luận về vấn đề này.
Sau khi Mã Minh Quyền thông báo tin tức, Chu Đình Đình không chút do dự mà tạo một tài khoản mới, đăng bài vệ chuyện đi cửa sau của Phó Chi.
So với Lục Sơ Uyển không thuận mắt Phó Chi, thì Phó Chi – người đã làm nhà cô ta phải đập nồi bán sắt, rõ ràng càng làm cho Chu Đình Đình cảm thấy bất mãn hơn.
Bên kia, Lục Sơ Uyển tìm đến Tiền Văn Nhụy.
Bước vào văn phòng, cô ấy đã cố tình nói: "Một bài viết liên quan cũng không được đăng sao? Vốn dĩ em đang muốn đăng bài xin lỗi thay cho Chi Chi, cảm giác bây giờ đang có nhiều người công khai mắng mỏ em ấy, em cảm thấy không thích chút nào."
Tiền Văn Nhụy cũng không thoải mái, nhưng nghĩ đến Lệ gia, chỉ có thể đè thấp giọng, lắc đầu nói: "Trường học cấm đăng bài, em đừng vì em ấy mà dính vào rắc rối."
Lục Sơ Uyển gật gật đầu, quanh co lòng vòng dò hỏi: "Trường học liệu có phương án để bao che cho Phó Chi chứ ạ?"
"Không, vị trí này nhất định sẽ cho em, nhưng việc này ảnh hưởng không tốt, người phía trên đã lên tiếng không cho phép thảo luận."
"Người nào ở trên?"
Tiền Văn Nhụy dừng một chút, đè thấp giọng nói, ghé sát vào bên tai Lục Sơ Uyển: "Lệ gia, Lệ gia của Bắc Kinh."
Sao có thể?
Lục Sơ Uyển cảm thấy rất hoang đường, Lệ gia là một tập đoàn lớn, làm sao có thể vung tay giúp đỡ một trường công?
"Là mệnh lệnh của giám đốc chi nhánh của Lệ thị sao?" Lục Sơ Uyển nhớ rõ hai năm trước nhà chú hai của cô ấy đã ký kết hợp đồng hợp tác cùng chi nhánh Lệ thị.
"Cụ thể cô cũng không rõ lắm, nhưng mà..." Tiền Văn Nhụy nói: "Việc này do hiệu trưởng đích thân giám sát."
Dừng một chút: "Em họ của em liệu có quen biết Lệ Nam Lễ?"
"Sao có thể?!" Lục Sơ Uyển cười nhạo một tiếng: "Lục gia làm sao có cửa hợp tác cùng Lệ gia, cô đánh giá em ấy quá cao rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com