Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 187 + 188

Hai mắt Lục Dư Mặc đỏ hoe, trong lòng thầm nghĩ thân là con trai đầu đội trời chân đạp đất, hắn không thể khóc!

Nhưng nước mắt nó lại không chịu khống chế mà rơi xuống.

Hứa Vi lo lắng nhìn sang: "Làm sao vậy?"

Lục Dư Mặc không nói lời nào, nén nước mắt vào trong, Phó Chi lấy cớ giải thích: "Không có việc gì, chỉ là bụi bay vào mắt anh trai."

Thật là một lời giải thích hợp lý.

Lục Dư Mặc dựa vào lời giải thích đó, tự tin rơi thêm hai giọt nước mắt.

Lục Cảnh Thanh nhìn thấy hài, trước khi đi ngủ kéo Hứa Vi vào một góc, đưa cái máy chơi game qua: "Em đi xem con đi, dỗ dành nó một chút, đừng để nghĩ không thông mà sinh ra trầm cảm."

.

.

.

Chu Đình Đình trở về sau khi được đưa vào bệnh viện kiểm tra, vừa lúc đã 10 giờ.

Là sinh non, nhưng cũng may là giữ được cái mạng nhỏ.

Cô ta không cam lòng, đặc biệt khi biết nửa đời về sau đã bị hủy hoại, cô ta tìm một cái cớ, đi vào nhà vệ sinh công cộng và trong lúc không ai để ý đã trốn ra ngoài bằng đường cửa sổ.

Loại người xấu xa như Phó Chi còn có tương lai, cô ta sao có thể sống một cuộc sống khốn khổ như vậy, hơn nữa đám người Lục gia đó không nhìn ra Phó Chi là loại ái mộ hư vinh sao?

Đêm trăng thật lạnh.

Chu Đình Đình đi trên con đường phía sau bệnh viện, đang gọi điện thoại cho bạn thân của mình: "Chỉ là một con dao găm mà thôi, cậu đừng hỏi nữa, cứ chuẩn bị tốt là được, tớ sẽ nhớ rõ ân tình này của cậu."

Mà cô bạn bên kia sao có thể đưa, lấy cớ điện thoại hết pin liền tắt cuộc gọi.

Con đường phía sau bệnh viện không có người, phải đi bộ thêm mười phút nữa để đến được cửa sau, lúc đó mới có thể trở ra đường phố đô thị sầm uất.

Chu Đình Đình hít một hơi, nhìn lại thẻ ngân hàng chỉ còn lại 10 tệ, cô ta tức đến đỏ mắt.

Đang định chửi rủa, trong lúc bàng hoàng, cô ta hình như nghe thấy tiếng bước chân rải rác phía sau, quay đầu lại nhìn, trên con đường dài và hẹp chỉ có một tia sáng mờ nhạt từ xa vọng lại, sau lưng lại không có một ai.

Cô ta tưởng bản thân đã nghe nhầm, tiếp tục đi về phía trước.

Phía sau lại vang lên âm thanh xào xạc, trong màn đêm tối mịt từ xa dần dần tiến lại gần, làm người ta sởn tóc gáy.

Bước chân của Chu Đình Đình dừng lại, tim đập rất nhanh, cô ta lập tức quay đầu lại, không nhìn thấy sau lưng có người nào.

Màn đêm che lấp cả bầu trời cao, gió thổi khiến lá cây rơi lả tả, mái tóc của Chu Đình Đình bị cơn gió cuốn lên, cô ta nuốt nước miếng, giọng nói bắt đầu run rẩy: "Ai? Là ai? Mau ra đây, đừng có ở đây giả thần giả quỷ!"

Đột nhiên, một bóng đen phía sau vụt đến, giây tiếp theo, còn không kịp phản ứng, sau đầu truyền đến một cơn đau nhói.

Trước khi tầm nhìn trở nên mơ hồ, nhờ có một chút ánh sáng le lói, cô ta nhìn thấy một khuôn mặt.

Nhìn lần cuối cùng, khuôn mặt kia có bảy phần giống với Phó Chi, tinh xảo như một kiệt tác của thượng đế, đôi mắt âm u tàn nhẫn, nốt ruồi ở đuôi mắt lóe lên đầy quyến rũ.

.

.

.

Hôm sau.

Kết quả cuộc thi vật lý cấp quốc gia đã được công bố trên trang web chính thức của quốc gia.

Mấy nam sinh tham gia thi lần này trong lớp rất để ý đến kết quả, một nhóm người đi thi chỉ có Phó Chi vô cùng bình tĩnh.

Cô cảm thấy không thể chơi game, tiện tay lấy ra một cuốn sách lịch sử và bắt đầu đọc.

Tô Tỉnh ngồi không yên, đẩy ly trà sữa qua, quan tâm nói: "Chi Chi, lần này cậu làm bài thế nào?"

"Cũng được." Phó Chi cầm điện thoại, chụp mấy tấm ảnh đồ cổ trong sách rồi gửi qua cho Phó Triều: "Không có chuyện gì ngoài ý muốn thì điểm tuyệt đối."

3 nam sinh dự thi đang cùng thảo luận kết quả với Chu Tử Hoài, nghe được Phó Chi nói như vậy thì không nhịn được: "Chị Chi Chi à, tụi em biết chị làm đề rất trâu bò, nhưng Tô Tỉnh đang hỏi chị chuyện nghiêm túc, chị đừng có bốn bỏ lên năm!"

"..."

Bỏ đi, Phó Chi lười giải thích.

Thời gian này vẫn nên đi gom tiền, không thể chậm trễ công việc được.


Lãnh đạo và các giáo viên trường Nhất Trung rất coi trọng thành tích lần này.

Bởi vì các lớp đều có tổ đội dự thi, giữa trưa cơm nước đã xong, các giáo viên canh sẵn trước máy tình chờ kết quả.

Mã Minh Quyền với tư cách là tổ trưởng tổ vật lý, đảm nhiệm người phụ trách chính cuộc thi vật lý, hắn có nhiệm vụ thống kê điểm số và thứ hạng của học sinh mỗi lớp.

Các giáo viên một bên nhìn chằm chằm vào trang web, một bên nói chuyện phiếm: "Lần này bốn câu hỏi lớn cuối đề quá xảo trá, tôi giải nửa ngày cũng chỉ có thể làm được hai câu."

Đều biết vòng sơ loại rất khó, nhưng mắt thấy học sinh của trường giải sai hướng đi của đề, những câu hỏi lớn ở cuối cũng bỏ trống, các giáo viên của tổ vật lý lo lắng không thôi.

Lúc này, chủ nhiệm Lưu cũng đi tới tổ vật lý, sau khi chào hỏi qua với các giáo viên, ngồi chưa được 10 phút đã nhận được điện thoại của Phòng giáo dục gọi tới.

Bầu không khí trong phòng vật lý rất yên tĩnh, chỉ nhìn thấy chủ nhiệm Lưu bật dậy từ ghế: "Cái này? Đúng vậy, chúng tôi cũng không ngờ tới! Đều là công lao của các thầy cô..."

Điện thoại rất nhanh đã ngắt, Tiền Văn Nhụy giống như đã đoán được gì đó, vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía chủ nhiệm Lưu.

"Tin tức tốt!" Chủ nhiệm Lưu nắm chặt điện thoại, kích động nói: "Nhất Trung có một học sinh đạt điểm tuyệt đối, là người duy nhất đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi lần này!"

Cảm giác hưng phấn quá mức, hắn vỗ tay không ngừng.

Cuộc thi lần này có sự góp mặt của hàng trăm trường học.

Phòng giáo dục đã gọi điện thoại đến có thể thấy được việc này đã được thủ đô bên kia coi trọng, toàn bộ giáo viên trong phòng hào hứng theo: "Chủ nhiệm Lưu, không biết là học sinh nào đạt điểm tuyệt đối?"

"Cái này phía trên vẫn chưa nói..."

Tuy nhiên các giáo viên đã bắt đầu dự đoán: "Cô Tiền, liệu có phải là Lục Sơ Uyển hoặc là Lục Dư Bạch lớp của cô?"

Học sinh của trường Nhất Trung được tuyển chọn từ 100 học sinh ưu tú nhất thành phố, trong đó có gần một nửa được phân đến lớp của Tiền Văn Nhụy.

Với ưu thế bẩm sinh cộng thêm sự giám sát kiên định của Tiền Văn Nhụy ở giai đoạn sau, ngoại trừ các học sinh lớp 1 ra, cơ bản không có ai có thể đạt được thành tích khủng như vậy.

"Lục Dư Bạch chưa có làm xong đề." Tiền Văn Nhụy miết vào chén trà, cô ấy nhớ rõ Lục Sơ Uyển từ trường thi đi ra, vẻ mặt khi đó cũng không tốt lắm.

Nhưng đối mặt với sự hâm mộ của các giáo viên trong tổ, cô ấy mơ hồ nói: "Không phải là Lục Dư Bạch."

"Vậy là Lục Sơ Uyển đúng không? Thật đúng là ngoài dự đoán, thành tích trước đây của em ấy cũng không tệ nhưng vẫn không thể tới... Tóm lại, nếu thật sự là em ấy thì đúng là đã đem lại vẻ vang cho trường của chúng ta!" Các giáo viên bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Tiền Văn Nhụy nhìn về phía Mã Minh Quyền.

Thời gian vẫn chưa tới, cô ấy tranh thủ chạy ra khỏi phòng tìm Lục Sơ Uyển: "Nhất Trung có một học sinh đạt điểm tuyệt đối, rốt cuộc khi đó em có làm hết đề không?"

.

.

.

Một bên khác.

Phó Chi vẫn không biết trong phòng có một nhóm giáo viên đang thảo luận rằng ai sẽ là người đạt điểm tuyệt đối.

Cô cầm điện thoại gọi cho Lục Ngưng.

"Nếu là vì độc quyền trao quyền thì việc cô làm bây giờ chỉ vô dụng mà thôi. Bởi vì đây là loại thuốc được quốc gia đầu tư thí nghiệm, trong đó có mấy vị trung dược, hạt giống khan hiếm, yêu cầu về môi trường sống rất khắt khe và đang trên bờ vực tuyệt chủng."

Phó Chi nói thẳng ra: "Đây không phải là món đồ chơi mà các người có thể nuôi sống, hơn nữa cho dù có đưa cho bên cô công thức và thảo dược, đoàn đội của các người cũng không thể nghiên cứu và điều chế ra loại thuốc tương tự."

Lục Ngưng đang đứng ở khách sạn, cô ấy bật loa ngoài, bên cạnh là Đổng Tồn với khuôn mặt đen xì.

Sau khi cúp điện thoại, Đổng Tồn cười lạnh một tiếng: "Đây là thứ em nói đáng tin cậy sao? Nó biết cái gì gọi là thuốc chống ung thư không, có hiểu về đội ngũ chuyên môn của bên anh không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com