Chap 203 + 204
Lúc một nhà Lục Cảnh Thanh đi đến, Lục lão phu nhân đang nắm lấy tay của Lục Sơ Uyển tay nói chuyện.
Nhìn thấy Phó Chi, cũng không có chào hỏi, tầm mắt lướt qua cô, nhìn về Lục Dư Mặc phía sau, vẫy vẫy tay: "Cháu ngoan, mau tới đây, để bà nội xem nào, ta nghe Uyển Uyển nói cháu gần đây chuẩn bị cho kỳ thi tháng, đứa trẻ tội nghiệp, gầy biết bao nhiêu!"
Lục Dư Mặc chưa bao giờ trải nghiệm tình huống như thế này bao giờ, sợ hãi lùi về sau mấy bước.
Sắc mặt của Lục lão phu nhân tối sầm.
Vào trong nhà, Lục Sơ Uyển đưa cho lão phu nhân mấy viên thuốc, Lục Cảnh Thanh cau mày nói: "Chi Chi đã kê thuốc cho mẹ, sau khi đợt trị liệu kết thúc, mẹ có tìm đến bác sĩ chuyên môn không?"
"Đây là loại thuốc tốt được trang web chính thức của quốc gia cấp phép, ở trên còn in cả nhãn hiệu." Lục lão phu nhân khoe với con trai: "Riêng cái bình sứ đã đáng giá đến hàng chục nghìn, một bình thuốc biết bao nhiêu quý giá, Uyển Uyển nhà chúng ta rất hiếu thảo!"
Lục Cảnh Thanh không nói chuyện.
Lục Sơ Uyển đặc biệt nhìn sang: "Lúc chị tìm đến loại thuốc này có chút kinh ngạc, không nghĩ tới loại thuốc đặc biệt của quốc gia lại giống với loại thuốc ba không của em đến thế."
"Là rất giống." Ánh mắt của Phó Chi dừng lại trên khuôn mặt của cô ấy, ý vị thâm trường nói: "Quốc gia chưa công bố về việc hợp tác với loại thuốc này hay không, chị lại vì bà nội mà mua thuốc trái phép..."
Dừng một chút, cô nhìn sang hướng của Lục lão phu nhân, hơi nhếch môi, nhận xét: "Đúng là hiếu thảo."
Cô vừa nói chuyện, vừa lười biếng dựa vào ghế.
Lục Sơ Uyển cảm thấy sợ hãi sự lạnh lùng trong đôi mắt của Phó Chi, đồng thời còn mang theo loại cảm giác nhìn thấu tất cả.
Trái tim không kiểm soát được mà nhảy dựng một cái.
Cô ấy há miệng thở dốc, một câu đều nói không nên lời.
Ngược lại là Lục lão phu nhân, cho rằng Phó Chi đến đây chỉ muốn chọc giận bà, sắc mặt thay đổi: "Cơm vào miệng cũng không ngăn được miệng cháu?!"
Đồ ăn trên bàn ăn toàn là xoài, rõ ràng là muốn chiều theo sở thích của Lục Sơ Uyển.
Hứa Vi hỏi thím Lưu: "Trong nhà không làm món sườn chua ngọt sao? Chi Chi không ăn được những thứ này."
"Không ăn được thì tập ăn!" Bạch Dao đập mạnh đũa xuống bàn, mặt lạnh chỉ bảo: "Trước kia là Uyển Uyển nhường Phó Chi, đồ ăn đều hùa theo sở thích của nó, nhưng Uyển Uyển mới là tiểu thư của Lục gia, con bé sao có thể mãi chịu ấm ức?"
Lục lão phu nhân nhìn về phía Lục Dư Mặc: "Cháu ngoan thích ăn cái gì? Để thím Lưu làm cho cháu."
"Xoạt " một tiếng.
Lục Dư Mặc không nói chuyện, Lục Cảnh Thanh kéo ghế ra, hắn kéo lấy cánh tay của Phó Chi: "Nếu chị dâu cứ giữ thái độ này để nói chuyện, mẹ, sau này con sẽ không dẫn mấy đứa nhỏ về lại nhà cũ nữa, mẹ có chuyện gì thì cứ đặt phòng riêng khách sạn với con đi."
.
.
.
Lời nói của Phó Chi là một cái gai nhọn trong lòng Lục Sơ Uyển.
8 giờ tối, cô ấy nhận được hồi âm của công ty âm nhạc: "Sơ Uyển, bốn bài hát đầu tiên của cô rất hay, phong cách rất thoáng, có giá trị phát hành, nhưng ba bài hát sau rất tầm thường, nếu cô không thể viết tới được thì chúng tôi bên này có thể thuê người viết giúp cô."
Lục Sơ Uyển phiền muốn chết, không trả lời tin nhắn cô ấy gọi điện cho nhân viên nòng cốt của viện nghiên cứu: "Trong tay anh còn bao nhiêu thuốc? Tôi sẽ mua hết. Ngoài ra, còn có công thức mà chú tôi muốn mua, cuối tuần này anh dẫn đội đi ký kết hợp đồng với chú ấy đi."
Đối phương có chút chần chờ và khẩn trương: "Sao đột nhiên lại gấp gáp như vậy?"
.
.
.
Hiệu suất làm việc của Nhất Trung rất cao.
Ngày thứ ba đã có kết quả của kỳ thi tháng.
Hệ số độ khó của kỳ thi này tương đối cao nên điểm số của hầu hết học sinh sẽ bị giảm khoảng 20 điểm so với trước đây.
Nhà trường dán danh sách lên bảng tin.
Vừa ra khỏi lớp, bảng thông báo đã bị rất nhiều học sinh vây quanh.
Khi mọi người đang tìm kiếm kết quả của mình, bọn họ không khỏi nghĩ đến một mục đích khác của kỳ thi hàng tháng này, đó là tuyển chọn người cho đội của Phó Chi.
Bởi vậy, không ít người theo bản năng xem từ top 10 ở trên xuống.
Nhưng mà sau khi xem một vòng, không ít người đều ngây ngẩn cả người.
Hạng nhất: Lục Dư Bạch – 708 điểm.
Hạng hai: Hạng Vũ Thân - 680 điểm.
Hạng ba: Ngô Lượng - 670 điểm.
Hạng bốn: Chu Tử Hoài - 650 điểm.
Hạng năm: Lục Sơ Uyển - 649 phân.
.
.
.
Không chỉ là top 10, ngay cả top 300 cũng không có tên của Phó Chi!
【 Phó Chi vậy mà lại xếp chót cuối bảng, điểm tất cả các môn đều là 0! 】
【 Không phải chứ, tôi thi cùng phòng với cậu ấy đây, cả hai mắt thật sự thấy cậu ấy múa bút thành văn! 】
【 Nhà trường có sai sót gì à, bắt nạt em gái của tôi là tôi không vui đâu nha! 】
【 Chưa xét đến các môn khác, thành tích môn vật lý của Phó Chi rõ như ban ngày, cẩu Nhất Trung không có tâm! Mau trả lại công bằng! 】
【 Cãi vã đâu? Nhục mạ đâu? Nghi ngờ đâu? Tại sao lại ở chỗ này tin tưởng Phó Chi? Quên đi, tôi cũng sẽ tham gia vào tà giáo, giơ cao ngọn cờ vật lý tuyệt vời của Phó Chi, tài ba đánh bại giáo sư toán học! 】
.
.
.
Tô Tỉnh nhìn thấy tin nhắn nhóm, sắc mặt cũng không tốt cho lắm: "Hẳn là hệ thống điểm xảy ra vấn đề, Chi Chi, cậu đừng lo, hay là tớ giúp cậu đi hỏi thầy cô?"
Phó Chi không thể tiếp nhận thứ hạng này cũng không mấy vui vẻ, mím môi, cô muốn đứng nhất tỉnh chứ không phải hạng cuối từ dưới đếm lên toàn trường!
Cô lấy điện thoại từ chỗ ngồi ra, giọng điệu có chút khó chịu: "Tớ tự mình đi giảng đạo lý."
Tô Tỉnh: "..."
Ê , không phải, cậu đi giảng đạo lý thì cầm theo dao làm gì!
.
.
.
Bên này, Lục Sơ Uyển mới vừa lấy sách vật lý ra.
Từ Đồng Đồng liền chạy tới: "Uyển Uyển, cậu biết Phó Chi lần này xếp hạng mấy không?"
Bởi vì Phó Chi lần trước xếp hạng nhất trong cuộc thi vật lý, cho nên Từ Đồng Đồng rất chú ý đến thành tích của cô.
Lục Sơ Uyển căng thẳng, cô ấy mím môi, có chút khẩn trương: "Em ấy hạng mấy?"
"Lộ nguyên hình, hạng nhất từ dưới đếm lên đó, cười chết tớ!"
Từ Đồng Đồng cũng không biết tại sao thành tích của Phó Chi lại như vậy: "Đều là 0 điểm, tớ nhắm mắt làm bài còn có thể cao hơn cả cậu ta. Hơn nữa lần này còn họp phụ huynh, đây không phải làm xấu mặt ba mẹ sao?"
Lục Sơ Uyển nghe thấy thành tích này, tảng băng lớn đè nặng trong lòng cuối cùng đã được hạ xuống, cô ấy cong môi, cười một cái: "Đã biết."
.
.
.
Phó Chi tìm đến chủ nhiệm Lưu.
"Đúng lúc lắm, Phó Chi, em không tìm đến thì thầy cũng đang muốn tìm em đây." Chủ nhiệm Lưu uống trà hoa nhài, cố gắng hết sức bày ra gương mặt nghiêm túc một chút.
Phó Chi không cảm xúc: "Ừm?"
"Đầu tiên chúc mừng bài thi của em lần này, người duy nhất đạt điểm tuyệt đối môn toán và các môn tổ hợp." Chủ nhiệm Lưu có hơi kích động.
Cho nên, Phó Chi nhíu mày: "Vậy tại sao lại để thành tích của em là 0 điểm?"
Nói đến cái này, chủ nhiệm Lưu lại muốn thở dài: "Phần làm văn của môn ngữ văn và tiếng anh không có một chữ, thái độ của em cực kỳ không đoan chính."
"Chỉ vậy?"
Ngừng một chút: "Cái này với 0 điểm có liên quan sao?"
"Không phải chỉ như vậy, em không viết, cái này không phải sẽ đả kích đến những học sinh khác sao?"
Phó Chi có hơi mơ hồ: "Thành tích của bọn họ quá kém thì sao có thể trách em?"
Thật cũng không phải nguyên nhân này, mà là: "Theo điều tra, em ngày thường ở lớp cũng không làm bài tập, thái độ học tập của em không hề đứng đắn, kỳ thi đại học cũng giống như thế, làm sao có thể thi đỗ một trường tốt được? Lần này coi như là một sự trừng phạt nhỏ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com