Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 221 + 222

Ông Mã cười tủm tỉm nhìn về hướng của tiểu thần y, lại phát hiện con của ông đang cứng đờ đối mặt với người ta.

"Sư phụ, ngài có quen người này sao?" Phòng bệnh rất yên tĩnh, Lâm Hồi lên tiếng đầu tiên, giọng điệu có hơi lo lắng: "Mà sư phụ có bà nội sao? Sao tôi lại chưa nghe qua bao giờ nhỉ, bà ấy có làm sao không? Thân thể của bà ấy không khỏe sao?"

Phó Chi: "..."

Không có gì bất ngờ xảy ra cả, Phó Chi nghĩ, Lục lão phu nhân hẳn là đang chơi bài cùng các chị em plastic, tung tăng nhảy nhót, đâu giống cô, bây giờ bị bắt tại trận, đúng là sai lầm mà!

Phó Chi khó chịu, không để ý đến Lâm Hồi, Mã Minh Quyền nhìn một vòng phòng bệnh, không có một bà cụ nào cả, càng thêm buồn bực: "Em không đi gặp bà nội thì tới phòng bệnh của cha người khác làm gì?"

"Bà nội..." Phó Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy hơi xấu hổ, ậm ừ: "Bà ấy đã không còn cứu được."

Ý là bà ấy chết rồi, vậy em vẫn không khóc không nháo?

Mã Minh Quyền không còn ngốc nghếch như trước, hắn nhận thấy có gì đó không thích hợp, từ lúc ban đầu kinh ngạc và hoảng loạn đến bây giờ, hắn đã sực tỉnh ra: "Thần y? Phó Chi?"

Được!

Mã Minh Quyền đã hiểu, vô cùng đau đớn: "Khó trách suốt ngày em không có nộp bài tập, thì ra là do làm mấy việc lộn xộn ngoài đây nên mới không có thời gian phải không?!"

Không chờ Phó Chi trả lời, Ông Mã từ trên giường bệnh nhảy xuống, ông được Phó Chi châm cứu một trận, tinh thần sảng khoái.

Ông càng chắn chắn thêm với suy nghĩ của mình, giơ tay đánh Mã Minh Quyền một cái: "Ồn ào cái gì! Sao lại nói chuyện với thần y như thế? Đúng là không biết lớn nhỏ, ngày thường cha có dạy con như thế sao? Gọi là tiền bối Phó, nhanh lên!"

Mã Minh Quyền: "..."

Phó Chi: "..."

Đầu óc Phó Chi càng rối loạn.

Mã Minh Quyền đã biết được ai là người châm cứu cho cha mình, tâm tình phức tạp nhìn Phó Chi một cái.

Đây là học sinh hắn kiêu ngạo nhất, tuy rằng không phải hắn dạy ra, nhưng Mã Minh Quyền không thể trơ mắt nhìn Phó Chi sa đọa!

Đặc biệt là việc ra ngoài lừa đảo, lần này không làm chết người, nhưng lần sau liệu còn may mắn như vậy sao?

Mã Minh Quyền hít sâu một hơi, sau đó xua tay: "Em mau về đi, đừng chậm trễ thời gian làm bài tập."

Rồi lại quay sang hướng của Ông Mã: "Đúng lúc con xin nghĩ, để con đưa cha đến chỗ bác sĩ Lưu khám bệnh."

"Cha không đi! Cái bệnh viện này chính là chỗ lừa tiền!" Ông Mã rất tín nhiệm Phó Chi: "Cứ để cho tiểu thần y chữa cho ta, bệnh gì cũng sẽ khỏi hết!"

Mã Minh Quyền thật sự không nhịn được nũa, hắn cười ha ha một tiếng: "Đến ông nội con bé còn chưa thể cứu được, sao cha cứ phải đưa mạng cho con bé!"

Phó Chi: "..."

Mã Minh Quyền nhìn Phó Chi, thật sự không biết nên nói như thế nào, bài kiểm tra văn lần trước không chịu làm nên mới nhận điểm 0, cũng không làm bài tập về nhà làm cho giáo viên toán học tức đến độ trầm cảm. Nếu Phó Chi chịu đem thời gian làm mấy chuyện linh tinh này sang hoàn thành bài tập, thì các giáo viên khác có tìm đến hắn để than vãn không?!

"Cha, người đừng làm con bé khó xử!" Mã Minh Quyền liếc Phó Chi một cái rồi nói: "Tuy rằng con bé rất thông minh, nhưng ngày thường lại lười làm bài tập cực kỳ, việc châm cứu của trung y là thứ tốn thời gian nhất, con bé không có khả năng bỏ công sức ra để học!"

"Con dám nghi ngờ thần y? Đúng là nghịch thiên mà!" Ông Mã lại đánh thêm một cái: "Tiểu thần y đừng tức giận, để tôi đánh nó!"

Phó Chi nhìn tình huống này, biết chuyện không thể giải quyết được ngay, lập tức kéo Lâm Hồi ra ngoài: "Mau đưa chứng chỉ hành nghề của ông ra đây."


Cùng lúc đó, nhà cũ Lục gia.

Lục Sơ Uyển đi rồi, Lục lão phu nhân cùng đám chị em đánh bài đến 4 giờ rưỡi.

Ngồi vào bàn uống trà một chút, Lục lão phu nhân nhắc đến những chậu lan trong nhà kính: "Đứa con trai út của tôi vừa mua được từ buổi đấu giá ở nước ngoài, chắc hẳn mọi người cũng chưa từng thấy qua, nếu không thì chúng ta cùng đi ngắm?"

Các phu nhân trong giới thượng lưu của thành phố A mấy năm dạo đây rất thích trồng lan, hoa lan ở nhà càng đắt tiền thì càng làm nổi bật địa vị của nhau.

Lúc này nghe thấy lời đề nghị của lão phu nhân, đoàn người cùng dắt nhau đi tới nhà kính trồng lan.

Tuy rằng thua tiền nhưng có thể khoe khoang được một trận, tâm trạng của Lục lão phu nhân rất tốt, vừa đẩy cửa vào, chưa kịp thấy hoa lan đâu, Mã lão phu nhân đã hô lên một tiếng: "Ai nha, con sâu này từ đâu tới! Những bông lan xinh đẹp đều bị gặm hư hết rồi!"

Trái tim Lục lão phu nhân đập lỡ một nhịp, nhìn qua theo hướng ngón tay của chị em tốt.

Quả nhiên, cây lan có lá xanh mềm mại đã bị côn trùng màu trắng ăn mất, chỉ còn lại phần giữa bông hoa!

Hoa lan 300 vạn, tất cả đều bị một con sâu làm hỏng!!

Lão phu nhân trợn tròn mắt, sau khi hoàn hồn thì tức đến giậm chân, lửa giận dâng cao, gấp rút gọi thím Lưu: "Mau! Còn ngây ngốc làm gì? Mau đuổi con sâu đó đi! Người chăm sóc hoa tôi mời về đâu rồi?!"

Thím Lưu lấy con sâu ra khỏi rồi dẫm chết, sau đó mới giải thích: "Thợ trồng hoa mỗi tuần chỉ đến hai lần."

Đang nói chuyện, thím Lưu nhìn thấy một con sâu trắng khác bò ra từ bông hoa nhỏ màu xanh bên cạnh, bám vào lá hoa, uốn éo người: "Lão phu nhân, đây..."

Lục lão phu nhân nhìn sang, thấy sâu trắng không có ý định gặm lá hoa xanh.

Bà ấy đang thắc mắc nhà kính trồng hoa tốt như vậy thì lấy đâu ra sâu!

Thì ra là Phó Chi!

Lão phu nhân tức muốn nhồi máu cơ tim: "Không phải tôi đã bảo vứt chậu hoa này đi rồi sao? Tại sao lại để nó cùng hoa lan của tôi!"

"Nó vốn dĩ được đặt trong góc." Thím Lưu cũng không hiểu sao chậu hoa lại đột nhiên dịch chuyển đến giữa, lại còn thiếu một bông.

Lục lão phu nhân la hét muốn đem hoa đi vứt, lại bị Mã lão phu nhân tay mắt lanh lẹ ngăn cản hạ, bà ấy lên tiếng: "Tôi thấy chậu hoa này khá đẹp, lại là của cháu gái tặng bà, tấm lòng thành của đứa nhỏ sao có thể so với hoa lan, ném đi thì đáng tiếc quá?"

Lưu lão phu nhân cũng gật đầu phụ họa, từ lúc bước vào trong đây bà ấy không nói lời nào, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào chậu hoa nhỏ màu xanh này, giọng điệu không quá xác định: "Nói không chừng là một loại hoa quý."

"Có cái gì mà quý chứ, đây chính là chậu hoa dại, ai có thể xem nó như bảo bối được!" Lục lão phu nhân suy sụp đến mức không còn tâm trí đối phó với những người này.

Lưu lão phu nhân còn có thể nói gì nữa, Lục lão phu nhân lại dứt khoát đem chậu hoa đặt vào trong tay bà ấy: "Nếu thích thì cứ cầm đi đi! Tôi không chăm nổi thứ hoa dại này!"

Bà phải về phòng gọi điện cho con trai thứ hai mới được, bảo nó phải quản Phó Chi hơn một xíu.

Cái đồ rác rưởi gì cũng đưa đến đây, hại chết chậu lan mới mua 300 vạn của bà, đúng là đáng chết mà!

Lưu lão phu nhân kêu một tiếng, vốn dĩ muốn gọi Lục lão phu nhân lại, kể về những bông hoa mà bà đã nhìn thấy trên bản tin thời sự mấy ngày trước, nó thật sự rất giống với chậu hoa mà Phó Chi đã tặng, nhưng lại sợ nói sai chọc cho Lục lão phu nhân giận.

Cuối cùng cái gì cũng không nói được, định bụng lúc quay về sẽ hỏi con trai đang làm nghiên cứu về thực vật.

Phó Chi chắc chắn không chỉ có một chậu hoa này trong tay.

Nếu thật sự đây là u lan, đợi đến ngày sinh thần của Lục lão phu nhân, bà sẽ tiết lộ nó ra, nhất định sẽ là một sự bất ngờ lớn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com