Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 279 + 280

Lục Dư Thâm ngồi ở góc phòng.

Phó Chi so với người em gái trong mơ kia còn tốt hơn, chỉ là cậu không tốt.

Thế giới của người bình thường cũng tồn tại những thứ đối lập, anh trai của các gia đình khác nào có câm, bám theo bên người em gái, quấy rầy cuộc sống của em gái?

.

.

.

6 giờ tối, Phó Chi cùng Lục Dư Mặc về nhà.

Lục Cảnh Thanh và Hứa Vi đi thăm Hứa phu nhân vẫn chưa thấy quay lại, thím Trương đã chuẩn bị xong cơm tối và về nhà chăm sóc con trai.

Cố Nghiên ngồi vào bàn, nhìn thấy Phó Chi đầu tiên, mỉm cười chào hỏi: "Hôm nay trong người có hơi không thoải mái, không thể bổ túc cho bạn của cậu được, thật ngại quá."

Cố Nghiên rất ít khi chủ động bắt chuyện với Phó Chi, Lục Dư Mặc khó hiểu nhìn cô ấy một cái.

Chưa từng nghĩ Đại tiểu thư này có thể vì cái chuyện cỏn con mà xuống nước xin lỗi.

Phó Chi cũng không phải người giỏi tiếp thu những lời nói khách sáo như vậy, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô đưa cho Cố Nghiên cây kẹo: "Vậy cậu dưỡng bệnh cho tốt, trong vườn hoa có u lan, nếu không thoải mái có thể pha trà uống, rất tốt cho cơ thể."

Cố Nghiên không cần, cô ấy cũng không muốn biết thứ quái quỷ Phó Chi đang nói là gì.

Thật ra mỗi lần Phó Chi đưa trà, cô ấy đều lịch sự nhận lấy, sau đó lại vứt đi.

Nhưng vì cảm giác áy náy với Phó Chi, cô ấy quay mặt đi, 'Ừ' cho qua chuyện... suy nghĩ mua cho Phó Chi một cái đồng hồ để bù đắp.

Phó Chi và Cố Nghiên không có gì để nói.

Lục Dư Mặc ngồi nghe cuộc đàm thoại giả trân hơn nửa ngày, muốn ngại dùm hai người trước mặt, hắn đứa mắt nhìn xung quanh: "Lục Dư Thâm đâu?"

Bình thường nghe thấy tiếng động đã chạy xuống lầu nhận lấy cặp sách, bây giờ người lại không thấy đâu, Lục Dư Mặc cay mày, có chút không hợp lý.

"Hôm nay cho anh ấy uống thuốc, trong thuốc có thêm nhiều thành phần an thần, chắc là đang nghỉ ngơi thôi, không khuyến khích hai người tìm đến quấy rầy anh ấy, ảnh hưởng đến hiệu quả trị liệu." Thật ra tâm trạng của Lục Dư Thâm đang bên bờ vực sụp đổ, Cố Nghiên cảm thấy Phó Chi là con người tâm cơ, không muốn để cho cậu nhìn thấy Phó Chi, sợ Phó Chi sẽ phát hiện ra chuyện cho nên mới tìm một cái lí do.

Lục Dư Mặc quả thật không hỏi thêm.

.

.

.

9 giờ tối, Phó Chi ngồi trên sô pha, không chơi điện thoại, chỉ nhìn chằm chằm lên lầu.

Lục Dư Mặc ngồi bên cạnh giúp em gái chép phạt tiếng Anh.

Qua tầm nửa tiếng, Hứa Vi và Lục Cảnh Thanh mới từ Hứa gia trở về.

Nghe thấy tiếng động, Phó Chi đứng dậy hỏi Hứa Vi, giọng điệu có hơi lo lắng: "Anh hai đã ăn cơm trưa chưa ạ?"

"Không có, thằng bé giữa trưa uống thuốc xong, có chút buồn ngủ nên đã đi ngủ trước." Hứa Vi treo áo khoác lên móc, hỏi Phó Chi: "Sao thế?"

Phó Chi không trả lời lại, Lục Dư Mặc đã nói quanh co: "Ngủ mãi đến bây giờ còn chưa tỉnh, không biết xuống dưới nhìn mọi người một cái, đây là chờ chúng ta lên thỉnh nó xuống à?"

Cách nói và thái độ cực kỳ ác liệt, cuối cùng còn thêm một câu độc địa: "Mau lên kêu nó xuống ăn cơm, đói bụng đau dạ dày, lúc đó lại khóc lóc cho xem!"

"Dư Mặc!" Hứa Vi kêu hắn một tiếng: "Con lớn như vậy, đừng mãi khẩu thị tâm phi!"

Lục Dư Mặc: "..."

Bộ hắn không cần mặt mũi à?

Lục Cảnh Thanh dẫn theo Phó Chi lên lầu, đi đến trước cửa phòng Lục Dư Thâm.

Mấy lần gọi trôi qua, trong phòng không hề có tiếng đáp lại.

Lục Cảnh Thanh cảm thấy có gì đó không đúng, rồi lại gạt bỏ đi, dù sao Cố Nghiên cũng đã ở đây, sức khỏe của Lục Dư Thâm có nhiều cải thiện, hắn gõ gõ cửa phòng: "Dư Thâm? Đừng ngủ nữa, xuống ăn cơm đi!"

Liên tiếp vài tiếng gọi, Lục Cảnh Thanh đặt tay vào tay nắm cửa, chuẩn bị dẫn theo Phó Chi vào trong.

Nhưng mà vừa vặn xuống, hắn liền phát hiện cửa đã bị khóa trái.

Lục Cảnh Thanh và Phó Chi nhìn nhau, nhìn thấy sự bất hợp lý trong mắt đối phương.

"Dư Thâm?!" Lục Cảnh Thanh có hơi vội vã, một tay đẩy nhẹ Phó Chi, nghiêng người, đập mạnh vào cửa.

Cửa phòng của Lục gia là cửa chống trộm, không dễ xông vào.

Lục Cảnh Thanh nghiêng đầu nhìn về phía Phó Chi, đang muốn nói cô đi tìm chìa khóa.

Phó Chi giơ tay, đẩy Lục Cảnh Thanh qua một bên, nhấc chân, đá mạnh vào tay nắm cửa.

'Cạch---' một tiếng.

Cửa chống trộm dễ dàng mở ra.

"..."

Lục Cảnh Thanh không có thời gian nghĩ xem hắn làm cha thất bại biết bao nhiêu.

Trong phòng của Lục Dư Thâm là một mảng tối đen, rèm kéo kín, ngay cả một tia ánh trăng cũng không lọt vào được.

Thời gian gần nhất cậu phát bệnh là một tháng trước khi Phó Chi đến Lục gia, lúc ấy trong phòng cậu vẫn còn ánh đèn mỏng manh.

Phó Chi bật công tắc đèn.

Ánh sáng hắt ra, liếc mắt có thể thấy một thân hình ngồi trong góc.

Làn da trên cổ gần như trắng trong suốt, Lục Cảnh Thanh bước tới trước, gọi: "Dư Thâm..."

Hắn gọi Lục Dư Thâm một tiếng, đồng thời cũng nhìn thấy những vết xước trên yết hầu của con trai, vết máu đã khô lại.

"Chi Chi." Lục Cảnh Thanh xoay người, rất khẩn trương: "Con mau đến xem xem, tình trạng của anh trai con có nghiêm trọng không?"

Phó Chi chạy lại ngồi xổm xuống.

Bệnh của Lục Dư Thâm là một chứng rối loạn phát triển thần kinh tương đối nghiêm trọng, Phó Chi đã hỏi bác sĩ phụ trách và phát hiện ra rằng cậu vẫn mắc chứng tự kỷ nhẹ.

Cô không dám làm anh trai kích động, cũng không dám nói chuyện, chỉ để tay lên mạch đập của Lục Dư Thâm.

Qua một lát, Phó Chi cảm giác được có gì đó ấm ấm chạm vào mu bàn tay, nhìn thấy đôi mắt đỏ ngầu của Lục Dư Thâm, cô lên tiếng: "Không sao cả." Phó Chi nắm lấy tay anh trai, nhẹ nhàng an ủi: "Anh đừng sợ, cái này chỉ là cảm mạo với sốt nhẹ thôi, còn một tháng nữa em..."

Phó Chi còn chưa nói xong, thiếu niên đã giơ tay lên, tách từng ngón tay của cô ra, sau đó lại đẩy cô một cái, kéo dài khoảng cách giữa cả hai.

Lần này ngay cả Hứa Vi vừa mới chạy vào cũng ngẩn cả người, Dư Thâm giống như không muốn Chi Chi chạm vào mình, rất cố chấp.

Hứa Vi hỏi con: "Muốn tìm Cố Nghiên xem cho con sao?"

"Tìm làm gì, tìm nó có ích gì?"

Lục Dư Mặc đang ngơ người, có lẽ là vì trí nhớ của hắn không tốt, trong ấn tượng của Lục Dư Mặc, hắn chưa từng trông thấy Lục Dư Thâm tự hại chính bản thân, lời nói càng khó nghe: "Rốt cuộc nó chữa bệnh như thế nào vậy? Có chuyên nghiệp không thế? Nếu không được thì đổi người đi!"

Lục Cảnh Thanh không nói, nhưng trong lòng hắn cũng nảy sinh chút hoài nghi với Cố Nghiên.

Hắn khoác áo cho Lục Dư Thâm, đề nghị với Phó Chi: "Con về nghỉ ngơi trước đi, ba đưa anh trai đi khám bệnh."

Phó Chi đi theo hai bước, điện thoại của Thẩm Từ Châu đã gọi tới.

Tiếng chuông vừa dồn dập vừa vang vọng, một khắc cũng không ngừng nghỉ.

Cố Nghiên vừa mới tắm rửa xong, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài phòng, từ trong đi ra xem, bắt gặp cảnh Lục Cảnh Thanh đang kéo lấy Lục Dư Thâm, trong lòng nhảy dựng một cái.

"Chú." Cố Nghiên chạy tới, không nghĩ sự việc lại phát triển đến mức này, thật sự rất đau lòng, nhưng cô ấy không hề hối hận, vành mắt ửng hồng nhìn về phía Lục Dư Thâm: "Sẽ không có chuyện gì đâu, anh tin em đi, em sẽ mãi mãi ở bên anh."

Cô ấy đưa tay tính bắt lấy cánh tay của Lục Dư Thâm, nhưng lại bị thiếu niên né tránh rất dễ dàng.

Phó Chi đang nhận điện thoại, Hứa Vi nói chuyện cùng Lục Dư Thâm, nói cô không được đi theo.

Cách một tấm kính xe, Lục Dư Thâm nhìn cô qua một màn đêm mù mịt.

Xe chậm rãi rời khỏi khuôn viên biệt thự.

Thẩm Từ Châu nói với Phó Chi: "Bác cả của cô và Sở Hà lấy thuốc, bỏ vào trong đơn thuốc Đông y mà cô kê cho Hứa phu nhân, chứng cứ vô cùng rõ ràng, bây giờ phải làm thế nào?"

"Theo dõi Sở Hà cho tốt, hắn rất hữu dụng." Phó Chi có một sự buồn bực khó hiểu: "Người Lục gia thiếu kiên nhẫn, ngày mai cứ đem chứng cứ đến chỗ ba tôi, tung ra ít tin đồn, khiến bọn họ tin rằng đã có chuyện gì đó xảy ra với Hứa phu nhân là được."

.

.

.

Lúc bác sĩ Mã bôi thuốc cho Lục Dư Thâm đã hơn 11 giờ, bà đã làm rất nhiều tư vấn về mặt tâm hồn nhưng vấn không có kết quả, đang lúc bác sĩ Mã muốn bỏ cuộc, ống tay áo bị người giữ chặt.

"Trước đó ngài có nói dây thanh quản của tôi không hề bị tổn thương."

Phòng bệnh chỉ có Lục Dư Thâm, bác sĩ Mã và Hứa Vi, cậu hỏi bác sĩ Mã: "Nếu tôi uống thuốc và phối hợp trị liệu tốt thì khi nào có thể nói?"

"Việc này cần phải huấn luyện chuyên nghiệp, quá trình này rất đau đớn, đồng thời cũng cần có một lượng kích thích nhất định mới có thể khiến cậu nói chuyện, cậu có thể hỏi cụ thể Cố gia, dù sao trong và ngoài nước cũng có rất ít người chuyên nghiệp hơn người của Cố gia."

Hứa Vi đứng bên cạnh cực kỳ buồn bực: "Sao đột nhiên lại muốn nói chuyện?" Lúc trước cho dù cô ấy có cầu xin bao nhiêu cũng không thấy đứa con bảo bối này chịu nói à nha!

Lục Dư Thâm chán nản sờ vào cổ họng, cảm thấy tự ti và hèn nhát, gõ chữ: "Muốn làm anh trai."

Hứa Vi: "..."

Lời nói này, Hứa Vi trong lúc nhất thời còn tưởng rằng con trai cô ấy đã thích con gái nhà ai, sốt ruột muốn làm ba ba.

Nhưng mà nếu là vì Phó Chi, Hứa Vi có thể an tâm, hai đứa nhỏ không có giận dỗi gì, cô ấy an ủi Lục Dư Thâm:

"Việc gì cũng phải làm theo từng bước một, hộ khẩu của Chi Chi đã sớm được ghi vào sổ hộ khẩu của nhà chúng ta, con bé không thể chạy đi đâu được. Hơn nữa em gái thích con như vậy, con cứ từ từ tiến bộ, em gái sẽ một mực chờ con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com