Chương 3.3
Tiểu Diệu Linh vô cùng bất mãn đối với hành động đi sớm về trễ của mẹ, mí mắt rõ ràng đang khổ sở đánh vào nhau mà vẫn ở trên giường khóc lóc không chịu ngủ.
Hạ Đông Ngôn kể truyện cổ tích rồi đến làm hề, trò nào cũng đều xử dụng qua một lần, cuối cùng vẫn phải nộp vũ khí đầu hàng: "Mẹ con còn nói chú ngây thơ giống con, chậc chậc, vậy sao con không giống chú..."
"Không tim không phổi, ăn ngon ngủ nhiều?" Hàn Niệm đứng ở cửa tiếp lời, nhìn anh. Một người đàn ông cao lớn đang kiên nhẫn dỗ dành một đứa trẻ, trong lòng cô có chút cảm giác không giải thích được, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ xem kịch vui.
Hạ Đông Ngôn tức giận nâng tay cho cô xem đồng hồ: "Bây giờ mấy giờ rồi mới về!"
Hàn Niệm vén tay áo lộ ra cánh tay mượt mà: "Xin lỗi, không có tiền mua đông hồ."
"Anh có thể mua cho em!" Hạ Đông Ngôn hào phóng vỗ ngực: "Em muốn nhãn hiệu gì?"
Hàn Niệm cởi áo len cho tiểu Diệu Linh, dỗ thằng bé ngủ. Sau đó tức giận nhìn Hạ Đông Ngôn: "Tưởng ba mẹ anh không đánh gãy chân anh thì anh dám không kiêng nể gì à?" Cẩn thẩn dịch lại chăn cho thằng bé, sau đó kéo Hạ Đông Ngôn ra cửa.
"Tuần tới phòng đấu giá sẽ gửi tiền thuế vào thẻ của em, đến lúc đó em sẽ trả tiền lại cho anh." Cô lấy cuốn sổ mang theo bên người từ trong túi ra: "Em nhớ rõ tất cả những khoản nợ. Tiền mướn luật sư Trương năm nay cũng sẽ do em tự mình bỏ ra."
Hạ Đông Ngôn thò đầu nhìn lướt qua trang giấy trên cuốn sổ: "Này, sao em không nhớ ngày đó đi siêu thị cuối cùng em đã mua nửa kg hạt điều! 30 đông lẻ 5 xu! Anh còn nhớ rất kỹ đấy!"
Hàn Niệm xì một tiếng thì cười lên, nhiều năm qua, nếu không có Hạ Đông Ngôn, cô phải sống như một ngày bằng một năm rồi.
"Này, em ghi nợ không đúng phải làm sao đây." Người nào đó khinh thường lên tiếng, ngáp một cái: "Em, vẫn không nên đúng lý hợp tình dùng tiền của anh ta, đừng quên em trở về vì cái gì."
"Đây là mua bán công bằng, già trẻ không gạt." Hàn Niệm kiêu ngạo hất cằm nhỏ phản bác: "Hơn nữa em dùng của anh không lẽ là đúng lý hợp tình."
"Ơ, nhìn em bây giờ đã có tuổi mà vẫn còn thướt tha thuỳ mị như vậy, nếu em lấy thân báo đáp nói không chừng anh sẽ miễn cưỡng xóa nợ cho em." Hạ Đông Ngôn thản nhiên đem mấu chốt của vấn đề vòng qua chuyện mình quan tâm, anh cười nói vô cùng vui vẻ.
Hàn Niệm làm như không nghe thấy.
"Haizz, đã trễ rồi, em đi ngủ đây." Hàn Niệm xoay người bỏ đi, để lại Hạ Đông Ngôn oán hận vẽ vòng tròn: "Haizz, chẳng lẽ anh quá thẳng thắng rồi sao? A, khẳng định là anh quá mức khí thế, khiến cô mắc cỡ..."
* * * * *
Thành phố J là trung tâm kinh tế của mấy tỉnh phía đông nam, mấy xí nghiệp lớn chính là trụ cột phát triển kinh tế ở đây, trong đó lấy nhà họ Đường, Cố, Hạ làm đầu lĩnh.
Nhưng trong đó chỉ có nhà họ Cố là có nhiều người lớn, gia tộc phát triển mạnh, hai nhà Đường Hạ đều rất ít người lớn, nhất là nhà họ Đường mấy năm nay chỉ còn lại Đường Diệc Thiên và cô của anh là Đường Lỵ. Đường Lỵ là con dâu của nhà họ Cố, mẹ của cháu đích tôn nhà họ Cố Cố Nhất Minh, mà nhà họ Cố nhiều người nhiều chuyện hỗn tạp, cho nên bà không có thời gian chú ý đến nhà mẹ đẻ, nói trắng ra là, nhà họ Đường bây giờ chỉ có một mình Đường Diệc Thiên chống đỡ.
Hàn Niệm cũng không rảnh đi đồng cảm với anh, bởi vì không phải nhà họ Hàn bây giờ cũng chỉ có mình cô thôi sao?
Hơn nữa anh tốt hơn cô rất nhiều, tập đoàn Thịnh Thế cực kì hưng thịnh, còn cô thì phải vì chuyện đi nhà trẻ của con trai mà tự quan sát thực tế. Cô muốn Diệu Linh được xếp vào những lớp khai giảng ở tháng ba, sau nguyên đán phải báo danh.
Nhưng một số nhà trẻ công lập xung quanh đây đã đầy người, Hàn Niệm không còn cách nào khác là phải chọn một nhà trẻ tư nhân ở xa, tuy là tư nhân nhưng cách dạy và hoàn cảnh của nhà trẻ cũng không tệ.
Sau khi Hàn Niệm và viện trưởng nói chuyện xong thì hẹn tuần sau sẽ dẫn đứa trẻ đến phỏng vấn. Nhà trẻ ở trên đường Hoài Hải, đi không tới mấy bước là trường trung học Văn Bác của thành phố K, chỗ Hàn Niệm học lúc trước.
Hôm nay là chủ nhật trong trường chỉ có học sinh cấp ba học bổ túc, sân thể dục không có một bóng người. Bảo vệ ở cửa ước chừng đang ăn cơm, bước chân của Hàn Niệm hơi dừng lại, rồi vẫn cất bước đi vào.
Cô thích nhất là văn tự giữa cửa chính, bởi vì là trường học trăm năm đã có từ thời dân quốc, trước đây cổng chính hình vòm, nhiều năm qua cũng không thay đổi nhiều. Đi qua một cây bạch quả khoảng chừng trăm mét là sân thể dục, tiếp đó là lớp học.
Đằng sau lớp học là toà lầu hành chính lâu đời nhất, cấu trúc bằng gỗ, dây thường xuân leo đầy bên ngoài tường, ba tầng lầu nhỏ bị bao vây ở trong, giống như ngôi nhà gỗ trong đồng thoại. Lầu hành chính lúc cô đi học cũng đã bị bỏ hoang, chuyển thành phòng nghỉ cho các học sinh bình thường. Lúc đó cô rất ghét tập thể dục theo đài phát thanh, vừa tới giờ xuống lầu tập thể dục, các bạn học khác chạy xuống sân thể dục, cô thì chạy ra phía sau, trốn vào một chỗ khác lánh nạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com