Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6.3

Sắc mặt Đường Lỵ hơi tối xuống: "Đừng gọi tôi là cô. Hay là gọi Cố phu nhân đi."

"Nhưng con đã ở chung lại với Diệc Thiên, cũng không gọi cô sao?" Hàn Niệm nói trước mặt Đường Lỵ, cũng là nói cho Thẩm Du nghe. Dù sao hất cô một ly trà, cho dù cô cam chịu, cũng phải ghi lại nợ.

Nghe thấy những lời này, Thẩm Du thật sự đã nhảy lên: "Cô nói gì?"

"Tôi đã về ở lại." Hàn Niệm cười bổ sung: "Quả thật đúng như câu châm ngôn kia, tiểu biệt thắng tân hôn!"

Đường Lỵ cười lạnh: "Hàn Niệm, ngược lại tôi rất coi thường cô. Lúc trước tôi còn cảm thấy cô không biết gì, bây giờ xem ra, cô và ba cô vốn là cùng một giuộc."

"Đã từng nhận lợi ích của người, nói ra những lời này phù hợp sao?" Hàn Niệm khẽ nhướng mi, giống như trẻ con tò mò hỏi lại: "Con người, có thể phẫn nộ trước những việc làm trái đạo nghĩa, nhưng tốt nhất không nên giậu đổ bìm leo. Nếu không đôi tay đã từng thông qua nhà họ Hàn đạt được lợi ích, sẽ bị bỏng."

Cô gật đầu tạm biệt, nghe thấy rõ ràng Đường Lỵ nói với Thẩm Du ở phía sau: "Đừng sợ, không thể nào. Diệc Thiên tuyệt đối không có khả năng lại ở chung với cô ta."

Đường Lỵ nói mấy lời này Hàn Niệm không tức giận cũng không quay lại, thậm chí chính cô cũng không tin bọn họ có thể tiếp tục ở cùng nhau.

"Tối nay ta sẽ gọi Diệc Thiên tới nhà ta ăn cơm, con cũng tới đi."

Hàn Niệm mỉm cười mà bước chân cũng chưa từng dừng lại, đi vô cùng dứt khoát linh hoạt.

****
Lúc Đường Diệc Thiên về nhà đã là mười một giờ.

Bị cô gọi đến nhà ăn cơm, còn phải chịu trách nhiệm đưa Thẩm Du về nhà, mặc dù Đường Diệc Thiên không thích nhưng cũng không có cách nào khác. Đường Lỵ là người thân duy nhất của anh, lại là bề trên, anh không thể ngỗ nghịch, cũng không muốn vì một việc nhỏ như vậy mà ngỗ nghịch với bà.

Nhưng Thẩm Du thật sự rất ồn ào, anh bị ầm ĩ đến đau đầu. Đường Diệc Thiên vốn không phải người thích yên tĩnh, đôi khi không phải là thích yên tĩnh, chỉ là không thích tranh cãi om sòm với người khác.

"Diệc Thiên, em nghe nói Hàn Niệm đã trở về? Không thể nào đâu phải không?" Thẩm Du cẩn thận quan sát nét mặt của anh, mặt mày của anh nhìn rất bình thản, thoạt nhìn tâm trạng cũng không tệ, cuối cùng hỏi ra câu muốn hỏi.

"Ừ." Anh ừ một tiếng, xem như lịch sự trả lời Thẩm Du.

"Ừ là ý gì? Là không thể nào, hay cô ấy đã trở về?"

"Ừ."

"..."

Thẩm Du im lặng một lúc, dường như cảm nhận được sự lơ đãng của anh. Cắn môi dưới, cô ta tiếp tục nói: "Anh không biết Hàn Niệm trở về là có mục đích sao? Anh còn tin tưởng cô ta sao? Hàn Phục Chu..."

Cuối cùng Đường Diệc Thiên cũng mở miệng, nói một câu dài nhất trong đêm nay: "Đến nhà em rồi, xuống xe đi."

Trên đường về đột nhiên có tuyết rơi, bông tuyết mỏng và nhỏ, mù mịt trời đất. Không biết tại sao Đường Diệc Thiên nhớ tới lẩu. Nóng hổi sôi ùng ục, một nửa nước trắng một nửa nước đỏ, các loại nguyên liệu cuồn cuộn trong nồi.

Có người từng nói với anh: "Trời có tuyết rơi nhất định phải ăn lẩu!" Do mùa đông ở thành phố J tuyết rơi rất nhiều, anh đã sớm không nhớ rõ tuyết đã rơi bao nhiêu trận, mà anh cũng chưa đi ăn lẩu lần nào.

Bởi vì người kia còn nói: "Ăn lẩu nhất định phải có người ăn cùng, ăn lẩu một mình rất buồn."

Đẩy cửa nhà ra, phòng khách còn để đèn, bà Trần đã đi ngủ từ sớm, căn phòng vô cùng yên tĩnh, dù rất ấm, nhưng cái lạnh của mùa đông ở khu vực phía đông nam vẫn ngấm vào tận xương tuỷ.

Anh thay giày, đột nhiên có tiếng động vang lên, có người giống như một con chim vui vẻ từ trong nhà bếp lao ra trước mặt anh nói: "Chúng ta ăn lẩu đi!"

Anh đi hai bước tới nhìn, trên bàn ăn thật sự có một cái nồi lẩu uyên ương, các loại nguyên liệu bày trật tự trong mâm. Thịt đỏ, bắp cải, rau xanh, pha với căn phòng có tông màu xám vô cùng bất đồng.

Cô kiễng chân cởi áo khoác giúp anh, đôi tay nhỏ nhắn ấm áp vô tình cọ qua cổ anh, anh gật đầu: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com