Chap 2
Trần Nhật Đăng lặng lẽ nghiến chặt răng, Chung A Thần đã nắm lấy cổ chân của Trần Nhật Đăng, nâng hai chân cậu lên. Trong nháy mắt khi bờ mông rời khỏi đệm giường, Trần Nhật Đăng hận không thể lập tức nhảy xuống giường bỏ chạy.
Bảy ngày, cậu đã lĩnh hội được trọn vẹn sự tình kế tiếp sẽ khiến cậu phải đau đớn đến nhường nào. Bất luận là khoảnh khắc bị cường ngạnh xâm nhập khuếch trương, hay bị va chạm trừu sáp liên hồi, Trần Nhật Đăng đều tự cho rằng thần kinh của mình vẫn chưa đủ cứng cỏi và kiên cường để có thể tiếp nhận những điều này mà mặt không đổi sắc.
Nhưng mà, cho dù có nhảy xuống giường đi nữa, dòng điện lưu trên khắp tứ chi cũng sẽ khiến mình phải ăn đủ thống khổ, cuối cùng vẫn không tránh khỏi việc để Chung A Thần đạt được mục đích.
Hô hấp nóng rực của người đàn ông đang phun trên l*иg ngực trần trụi đã bị hắn lột bỏ y phục, cắn lấy một đầu nhũ châu, hắn cất giọng hỏi với giọng điệu nhiễm đầy ý vị tình sắc: "Chúng ta thử một vài kiểu mới, được không?"
Tuyệt đối không được.
Căn cứ theo kinh nghiệm đã được lĩnh hội suốt bảy ngày qua, kiểu mới do Chung A Thần đề nghị đều khiến cho người ta phải thống khổ bất kham. Kiểu mới thường thường sẽ phát sinh sau khi Trần Nhật Đăng nỗ lực bỏ trốn hoặc chọc giận Chung A Thần, nếu đổi lấy một danh từ khác thì đó chính là "trừng phạt".
Hiện tại tôi đang hôn mê bất tỉnh, cũng không chọc giận anh, dựa vào cái gì đòi đổi kiểu mới? Mặc dù trong lòng tích tụ đầy bất mãn, nhưng với loại vấn đề yếu kém này, cho dù hiện giờ Trần Nhật Đăng có thể nói đi chăng nữa, cũng chẳng biết phải biểu đạt thế nào.
Bất quá, Chung A Thần cũng không cần đến câu trả lời của Trần Nhật Đăng.
Đệm cao bờ mông rắn chắc, Chung A Thần quỳ trên giường bệnh, mở rộng hai bắp đùi của Trần Nhật Đăng ra rồi đặt lên hai đầu gối của mình.
"Rất đẹp, cũng giống như em khi ngủ."
Với tư thế hiện giờ, Trần Nhật Đăng chẳng cần phải mở mắt ra cũng có thể biết được Chung A Thần đang ung dung tỉ mỉ quan sát bộ phận đáng thẹn nhất ở hạ thể của mình.
Sở thích ác độc.
Quan sát thật kỹ bộ phận thân thể mà Trần Nhật Đăng không muốn để cho người khác nhìn thấy chính là một hứng thú ác độc của Chung A Thần. Trần Nhật Đăng đã từng bị trần trụi trói lên tường ở thư phòng suốt một đêm, chỉ để thỏa mãn Chung A Thần trong lúc xử lý sự vụ của bang có thể thỉnh thoảng ngẩng đầu lên thưởng thức một cái.
Nơi yếu ớt bỗng nhiên bị chạm nhẹ, dây thần kinh khắp người Trần Nhật Đăng đều trở nên căng thẳng. Cảm nhận được rõ ràng bàn tay của người đàn ông quen thuộc đang nhẹ nhàng đùa nghịch khí quan ủ rũ, lúc nhẹ lúc mạnh, dần dần gợi lên hỏa nhiệt ẩn giấu sâu trong cơ thể.
Trần Nhật Đăng nghiến chặt răng.
Không phải trực tiếp cắm vào sao? Đã khi nào Chung A Thần đại phát từ bi luyện tập cả tiền hí? Nhớ lại trước kia, thỉnh thoảng hắn dùng cho cậu một ít bôi trơn đã có thể xem như thiên đại ban ân.
Trần Nhật Đăng đã chịu đủ đau khổ cũng sẽ không dễ dàng bị lừa gạt, tiếp tục lặng lẽ chuẩn bị nghênh đón thời khắc đau đớn ập tới.
A!
Cảm giác ấm nóng bất ngờ bao trùm lên bộ phận mẫn cảm dưới hạ thân. Đầu lưỡi nóng bỏng đảo qua phần đỉnh yếu ớt, kí©h thí©ɧ đến độ khiến Trần Nhật Đăng gần như rùng mình một cái.
Cậu không thể khẳng định mình có chấn động chút nào trong khoảnh khắc ấy hay không, nhưng cho dù chấn động thì cũng chỉ là một động tĩnh cực nhỏ, chí ít Chung A Thần chưa hề phát hiện ra.
Ô! Đầu lưỡi cường ngạnh mở rộng nếp uốn của khí quan, lấp kín nơi thần kinh cảm thụ rất mãnh liệt. Trần Nhật Đăng phải nghiến chặt răng mới có thể nhẫn nhịn không để phát ra âm thanh.
Tên họ Chung kia phát điên cái gì chứ? Khí quan đáng thương của Trần Nhật Đăng lần đầu tiên được hưởng thụ loại đãi ngộ này, trước kia không phải cắn thì chính là bóp, mỗi lần đều bị chỉnh đến đáng thương, nhiều khi còn bị đạo cũ trói buộc lại đúng thời điểm cao trào, khiến Trần Nhật Đăng thống khổ đến vật vã mà ngất lịm đi.
"Thoải mái không?" Chung A Thần đang ngậm hạ thể của cậu nên lời nói có chút hàm hồ, còn mang theo một cỗ vị đạo da^ʍ mỹ: "Trước đây anh luôn giúp em hút như vậy."
Gạt người, rõ ràng là lần đầu tiên. Du͙© vọиɠ nóng hừng hực bị địch nhân thôn tính, đáng sợ hơn nữa chính là còn bị địch nhân tàn nhẫn ngậm vào trong miệng, Trần Nhật Đăng phát thệ loại sự tình này tốt nhất chỉ nên có một lần.
Nặng nề liếʍ quanh du͙© vọиɠ đã ngẩng đầu một chút, lại khe khẽ thổi lên phần đỉnh đã bắt đầu rỉ ra dịch thể trong suốt, Chung A Thần bỗng nhiên nhíu mày: "Người bệnh đang hôn mê bất tỉnh, dường như rất dễ bị khıêυ khí©h a..."
Lông tơ khắp người Trần Nhật Đăng đều dựng thẳng lên.
Áp lực chợt giảm, cảm giác ẩm ướt nơi hạ thể cũng đã biến mất. Chung A Thần rời khỏi giường, đứng cách xa hai ba bước trầm mặc.
Trần Nhật Đăng biết hắn đang quan sát mình, hơn nữa, chiếu theo sự tinh tường của Chung A Thần mà nói, hẳn là hắn đã bắt đầu nghi ngờ.
"Em tỉnh rồi?"
Đây là thăm dò.
"Nếu giả vờ ngủ, cũng đồng nghĩa với việc tự chuốc lấy phiền toái."
Có chết cũng phải tiếp tục chống đỡ.
Chung A Thần tiến lại gần, giơ tay lên, ba ba, giáng xuống mặt Trần Nhật Đăng hai bạt tai vang dội.
Chỉ dựa vào cái này mà muốn thử được tôi? Cũng quá coi thường tôi rồi.
Trong phòng lặng im một hồi, bỗng nhiên, có vải vóc bao trùm lên thân thể trần trụi của Trần Nhật Đăng, là chăn. Chung A Thần mở cửa ra, đánh mắt ra hiệu với tên thủ hạ ngoài cửa.
"Chung tiên sinh?"
"Đi báo với Trần Dược, bảo hắn chuẩn bị một gian phòng bệnh trong nhà lớn, chuyên dùng cho người thực vật ở."
"Vâng."
"Ngoài ra, cũng chuẩn bị thêm mấy chuyên gia mát xa, mỗi ngày đến xoa bóp cho Trần Nhật Đăng. Người mê man tay chân bất động, cơ thể sẽ rất dễ bị suy thoái."
"Vâng."
"Chiều nay liền đưa cậu ấy về nhà lớn."
"Vâng. Nhưng... kết quả kiểm tra não bộ, bác sĩ nói..."
"Cái loại lời nói của tên bác sĩ rác rưởi này có gì đáng nghe?"
"Vâng vâng, lập tức làm theo."
Cửa đóng, Chung A Thần lại thong thả bước đến đầu giường, chăm chú nhìn xuống gương mặt thanh tú đang say ngủ.
Tên họ Chung này rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì?
"Em rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?" Giọng nói của Chung A Thần gần trong gang tấc, nhìn chằm chằm Trần Nhật Đăng từ khoảng cách cực cận.
Không thể động, tuyệt đối không thể động.
Vành tai đau quá, bị răng nanh của Chung A Thần hung hăng cắn lấy: "Em tỉnh rồi mà? Mau nói chuyện!"
Là thăm dò, không thể động.
"Trần Nhật Đăng, ngoan ngoãn mở mắt ra, anh sẽ không làm tổn thương em."
Nói dối, không thể động.
"Anh muốn nhìn thấy ánh mắt của em. Trần Nhật Đăng, đừng đối xử với anh như vậy." Thứ thanh âm ma mị mà bất kỳ người phụ nữ nào nghe được cũng đều phải ngất ngây: "Em nhẫn tâm đối xử với anh như vậy?"
Não tôi bị hư hay là não của Chung A Thần bị hư rồi? Thằng cha này cư nhiên đang... làm nũng?
Trần Nhật Đăng sởn hết cả da gà, từ ngày đầu tiên nhận được nhiệm vụ, cậu đã nghiêm túc thu thập tư liệu về Chung A Thần, nghiên cứu tính cách đặc biệt của Chung A Thần. Chung A Thần lãnh khốc ích kỷ vô tình, nhưng rất anh minh quyết đoán, cẩn thận tỉ mỉ. Sau khi rơi vào trong tay Chung A Thần, Trần Nhật Đăng lại càng hiểu rõ thêm một mặt khác nữa của Chung A Thần, hắn tàn nhẫn hạ lưu, du͙© vọиɠ chiếm hữu và tính dục đều kinh hồn như nhau.
Thế nhưng... có đánh chết Trần Nhật Đăng cũng không dám tin, Chung A Thần còn có một mặt làm nũng như vậy.
Đối với một người thực vật, một người thực vật hoàn toàn thù địch đã từng bị hắn xem như món đồ chơi mà phát tiết ròng rã suốt bảy ngày, làm nũng?
Vành tai lại bắt đầu đau, Chung A Thần cắn càng hung hăng hơn. Trần Nhật Đăng tin rằng trên tai mình đã rướm ra máu.
Nhẫn nhịn, không thể nhíu mày, không thể động.
"Trần Nhật Đăng, em đã quên mất anh, như vậy rất không tốt."
"Anh muốn em nhớ tới anh, mãi mãi nhớ tới anh."
__Hết__
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com