Chương 5: Chuẩn bị
Ngày 20 tháng 8 năm 20xx, 7 giờ 30 sáng.
Masa được các Evin đánh thức để chuẩn bị cho chuyến đi. Đến bây giờ cậu vẫn rất lo lắng, đêm qua cậu không thể ngủ và trăn trở mãi. Cuộc trò chuyện giữa cậu và Lucas diễn ra quá chóng vánh. Điều quan trọng hơn là yêu cầu tìm kiếm người trong tấm ảnh mà hắn đưa cho cậu. Người đàn ông đó là ai? Anh ta có thể giúp cậu trốn thoát hoàn toàn khỏi đám người của giáo hội?...... Trong hàng trăm suy nghĩ bủa vây, điều quan trọng nhất mà Masa nghĩ đó là phải thoát khỏi đây an toàn trước đã.
Sau khi chuẩn bị xong, cậu được Evin hộ tống ra khỏi cổng của đền thờ, đây là lần đầu tiên sau 12 năm cậu được bước chân ra khỏi đây, mọi thứ thật lạ, cảm giác tự do mà cậu hằng mong muốn giờ đây lại trở nên vô nghĩa. Đám người mặc vest đen đã đứng chờ sẵn để đón cậu từ lâu, Masa bổng chốc căng thẳng nhưng cậu buộc phải tỏ vẻ như mình không biết bất cứ điều gì. Thứ hi vọng mong manh mà cậu có thể bám víu vào bây giờ chính là tờ giấy mà Lucas đã gửi gắm.
Masa được dẫn lên một chiếc Mercedes-Maybach S450 4Matic, theo sau là năm chiếc Benz khác, không gian kín của chiếc xe khiến Masa căng thẳng cực độ. Buổi tối trước ngày được đưa đi, cậu đã đọc kĩ những gì có trong tờ giấy đã đưa. Cậu không chắc mình đủ bình tĩnh và gan dạ để thực hiện đúng như kế hoạch hay không, nhưng nếu cậu chần chừ thì người chết chắc chắn là chính cậu. Masa thầm nghĩ: Thay vì ngồi yên chờ cái chết lặng lẽ ập đến, chi bằng tự tìm cho mình một lối thoát dù cơ hội chỉ mong manh như một phần trăm.
Những tên mặc vest đen muốn để cậu thoải mái và không có bất kì nghi ngờ gì, nên chiếc xe cậu ngồi chỉ có tài xế, tên đã chạm mắt cậu trong lần trò chuyện với Phenis và Masa - ngồi một mình ở hàng ghế sau. Suốt chặng đường dài, không một ý định bắt chuyện nào diễn ra ở trên xe, tất cả đều im lặng trong không gian chật hẹp khó thở. Nhưng Masa lại cảm thấy dễ chịu vì điều đó, nếu một trong những tên đó bắt chuyện với cậu, trong tâm thế căng thẳng, có thể cậu sẽ để lộ kế hoạch của mình. Khung cảnh suốt đường đi chỉ có cây nối tiếp cây, tay Masa chống cằm hướng về phía cửa sổ, cậu sẽ không nhìn hai tên đó, ít nhất là cho tới khi kế hoạch trốn thoát bắt đầu.
Khi đã đi được một đoạn dài, tiếng chuông điện thoại vang lên, đó là điện thoại của tên mặc vest đen, hắn nhanh chóng bắt máy.
- "Vâng, Ngài Han." Vừa chào hỏi hắn vừa nhìn vào gương để dò xét thái độ của Masa. Cậu vờ như không quan tâm và vẫn nhìn ra phía cửa sổ.
Người trong cuộc gọi đã nói gì đó cậu không nghe rõ, nhưng tên mặc vest có vẻ đề phòng, mặt hơi nhăn lại. Dù không nhìn được trực tiếp thái độ của hắn nhưng Masa khá lo lắng, nếu như kế hoạch bị phát hiện trước khi nó bắt đầu, cậu sẽ là người lãnh mọi hậu quả.
- "Vâng, khoảng hai tiếng nữa chúng tôi sẽ đến điểm hẹn, mọi thứ vẫn diễn ra ổn thỏa. Ngài không cần quá lo lắng." Tên mặc vest nói với vẻ kính cẩn.
Đoạn đường đưa đón Masa không được phép xảy ra sơ xuất, vì cậu là người được chính Han chọn lựa. Hơn hết, nếu kế hoạch thất bại tên cầm đầu cũng sẽ không thoát khỏi rắc rối.
Hai tiếng nữa, đó cũng chính là thời điểm kế hoạch bắt đầu, trong tờ giấy mà Anna gửi gắm, cô đã viết hết toàn bộ kế hoạch "hộ tống", vì thế cậu biết rõ bọn chúng sẽ làm gì tiếp theo. Khoảng trống duy nhất có thể thực hiện kế hoạch chỉ có thể là thời điểm đó, thời điểm duy nhất cậu được ra khỏi xe và trung chuyển qua một phương tiện khác. Cảm giác hồi hộp đã dần được trấn an bởi sự bình tĩnh, tay Masa nắm chặt lại, môi cậu thở ra một hơi thật nhẹ, đã đến lúc cậu tự cứu chính mình rồi.
Trong hai tiếng đến điểm hẹn, cậu đã suy diễn rất nhiều tình huống bất lợi sẽ xảy ra, những giả định mà cậu tưởng tượng được lặp đi lặp lại không ngừng. Nếu như kế hoạch đó không được thực hiện thì sao? Nếu như kế hoạch thực sự đúng, nhưng hành động thất bại thì sao? Nếu như cậu trốn thoát được thì liệu sau này cậu sẽ sống yên ổn? Một mớ suy nghĩ hỗn độn trải dài trong tâm trí, nhưng giờ đây chúng buộc phải kết thúc vì xe đã đến điểm hẹn.
Chiếc xe dừng lại ở một bãi đất trống vắng vẻ, những con Benz theo sau xếp thành hàng thẳng tắp, lúc này tên cầm đầu lên tiếng.
- "Cậu Masa. Hãy ngồi ở đây một lúc, chúng tôi đã chuẩn bị chuyên cơ riêng để đưa cậu đến Thượng Hải." Bây giờ, hắn ta chẳng buồn dấu giếm địa điểm đưa cậu đến, kế hoạch chắc chắn sẽ thành công viên mãn, tên cầm đầu nghĩ.
Chưa kịp để Masa đáp lại hắn đã đóng sầm cửa xe, lạnh lùng quay mặt bước đi. Lúc này, đầu cậu như muốn nổ tung. Masa đang ở điểm hẹn, xe đã khóa, vài chục người vây quanh, bãi đất trống rộng lớn và phía sau là cánh rừng tăm tối. Liệu cậu sẽ trốn thoát hoặc không. Liệu cậu sẽ có được tự do hoặc không. Liệu kế hoạch sẽ được thực hiện hoặc không. Ngay tại thời điểm này sẽ quyết định toàn bộ nghi ngờ trong cậu.
Khoảng hai mươi phút trôi qua trong chiếc xe kín bưng, Masa ngồi bất động, tim đập mỗi lúc một gấp hơn. Sự hồi hộp và lo lắng cuộn xoáy trong lồng ngực, như thể từng giây từng phút đều đang đếm ngược đến một điều gì đó không thể tránh khỏi. Kế hoạch vẫn chưa bắt đầu. Trong mảnh giấy Masa nhận được từ Anna, cô viết: "Sẽ có một đội nhỏ đến giải cứu cậu ngay khi cậu xuống xe, hãy cẩn thận vì họ không đủ điều kiện trang bị vũ khí tốt nhất. Vì vậy, việc sống hay chết đều dựa vào đôi chân và ý chí của cậu, liệu nó có đủ nhanh và kiên định để trốn thoát hay không." Một lời hứa mà chính nó cũng chẳng mang theo sự chắc chắn. Nó khiến cậu chao đảo giữa ranh giới của do dự và liều lĩnh. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, trong nỗi sợ hãi chực chờ, Masa đã lựa chọn. Cậu sẽ chạy, sẽ sống. Và gặp lại "người đó" cho dù chỉ còn một phần ngàn cơ hội.
Thêm mười phút nữa trôi qua. Gió bắt đầu nổi lên dữ dội, không khí xao động dồn đạp, thổi ràn rạt xuyên qua hàng cây, làm những tán lá nghiêng ngả như muốn bật gốc. Bụi đất bị cuốn lên từng đợt, quay cuồng trong không khí, quất vào cửa kính xe như những dấu hiệu bất thường đang ngấm ngầm xảy đến. Không khí ngoài kia bắt đầu xao động, còn trong xe, Masa cảm thấy như thời gian đông đặc lại. Cậu nghẹt thở. Ngực bị đè nén bởi thứ cảm giác không tên, vừa như sợ hãi, tuyệt vọng, rồi trộn lẫn với một thứ hy vọng mong manh đang ngày càng mờ nhạt.
Chiếc trực thăng mà tên vest đen nhắc đến đã xuất hiện. Âm thanh cánh quạt vần vũ vang lên ở phía xa. Nhưng... chẳng có gì xảy ra cả. Cho đến cuối cùng vẫn không có tiếng súng nào cất lên, không một đoàn đội nào xuất hiện, không một dấu hiệu nào cho thấy có một kế hoạch giải cứu đang được triển khai. Sự im lặng đè nén không gian, càng khiến lòng Masa dậy sóng. Cậu bắt đầu hoài nghi: Liệu Anna có thật sự gửi người đến không? Hay tất cả chỉ là một cú lừa cuối cùng, để cậu bám víu vào một điều viễn vông không có thật?
Cậu siết chặt hai tay, móng tay gần như in hằn vào lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Một phần trong cậu thôi thúc muốn mở cửa xe lao ra bất chấp. Nhưng phần còn lại bị lấp đầy bởi lo âu và nghi hoặc, gào thét bảo cậu hãy chờ thêm chút nữa. Và rồi, giữa cơn hỗn loạn trong tâm trí, Masa tự trấn an mình: "Có lẽ thời điểm chưa tới. Mình vẫn còn trong xe... Ngay khi bước ra, có thể kế hoạch mới bắt đầu." Cậu tự nhắc đi nhắc lại điều đó như một lời cầu nguyện, bấu víu vào từng mảnh niềm tin đang rạn nứt. Bởi chừng nào cậu còn chưa bước chân xuống đất, chừng đó hy vọng vẫn chưa tắt hẳn. Và chừng đó, ý chí cậu vẫn khao khát được sống như một ngọn lửa nhỏ giữa cơn giông, chực tắt, nhưng chưa bao giờ chịu khuất phục.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com