Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 10: Có biết bao nhiêu điều

Tú nghiền ngẫm từng lời khuyên của Giang đến khi nhận ra rằng mình đã mất thời gian quá nhiều cho việc suy đi nghĩ lại. Hóa ra bây giờ Tú mới hiểu được sự do dự của Minh ngày trước. Là do bản thân mình không tự tin sẽ đem lại hạnh phúc cho người ta. Là do bao nhiêu khó khăn cách trở chưa gì đã dàn ra trước mắt. Tụ chung lại là do chính mình mơ hồ trong những đắn đo, Tú nghĩ, không thử thì làm sao biết mình có thể hay không. Tú quyết định đi tìm một món quà tặng Nhi.

Dạo gần đây Nhi đang loay hoay với việc áp dụng chương trình mới trong bài giảng. Dựa trên những triển khai từ phía phòng đào tạo của trường, Nhi muốn nâng cấp nội dung bài giảng lên một tầm mới, thu hút sự chú ý và tương tác của sinh viên hơn. Ý tưởng đầu tiên là chia nhóm sinh viên và giả định tình huống, quay video, dựng lại thành tư liệu hoàn chỉnh, sau đó sẽ đưa vào bài giảng phù hợp để thảo luận thực tế. Nhi rất phấn khích trước kế hoạch này, vất vả nhưng đổi lại hiệu quả sẽ cao hơn. Có điều, chỉ một mình Nhi năng nổ thì chưa đủ, Nhi có trao đổi với các giảng viên cùng bộ môn, nhưng phần vì không phải ai cũng mong muốn cải tiến, phần đòi hỏi sự hiểu biết nhất định về công nghệ khi áp dụng thêm phương pháp này, nên cũng chẳng thể đi đến quyết định cuối cùng để thống nhất thực hiện. Nhi thấy hụt hẫng và thật tiếc nếu ý tưởng này không được thực thi. Một buổi chiều tan lớp, ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế đá khuất trong góc sân trường, Nhi tâm sự chuyện này với Tú, kể một tràng dài, quay sang thì thấy Tú đang im lặng nhíu mày.

"Này, nãy giờ Tú có đang nghe em nói không đấy?" Nhi đang buồn.

"Để Tú giúp em được không?" Tú điềm đạm trả lời.

Nhi nhìn Tú, khấp khởi nhưng cũng hơi hoang mang.

"Nhưng biết làm sao được, chỉ có một mình em, Tú sẽ giúp em thế nào đây?"

"Chúng ta thử nghiệm thôi, bây giờ mình sẽ làm thử một bài giảng theo ý tưởng vừa rồi, áp dụng trong một tiết dạy của em, khoan hãy thông báo. Để xem phản hồi từ phía sinh viên đã, sau đó mình điều chỉnh cho phù hợp và lấy mẫu đó trao đổi với mọi người. Tú nghĩ các giảng viên khác chần chừ một phần cũng do họ chưa hình dung ra hết điều em ấp ủ."

"Như vậy có được không Tú? Mà em còn đang lo khâu dàn dựng, quay video, thiết kế lại này kia nữa, nhiều việc để làm lắm luôn." Nhi nói dồn dập.

"Được mà, lần này mình chỉ làm thử, nên cũng sẽ không áp lực lắm. Tú có thể giúp em phần quay video và làm thành bài giảng, ý tưởng chính thì phải là của em." Tú nói giọng chắc nịch.

Mắt Nhi sáng rực lên.

"Tú quay được ạ?"

"Ừ, Tú có máy ảnh. Có điều trước giờ toàn chụp ảnh, bây giờ thử vậy. Có dám giao cho Tú không?"

"Đương nhiên rồi ạ. Em đã có một số ý hay ho rồi, hẹn lịch với vài bạn sinh viên tham gia xong em sẽ báo Tú chuẩn bị. Cơ mà, Tú có máy ảnh mà giấu em đấy, sợ em đòi chụp chứ gì?"

"Đâu có, thì Tú thích chụp ảnh thôi. Hay hôm nào đẹp trời mình làm một album đi." Tú đề nghị.

"Vâng ạ, Tú sẽ bất ngờ trước khả năng của em." Nhi đứng dậy làm một vài kiểu tạo dáng nhí nhố.

Tú cười không ngừng lại được.

"Ok, Tú sẽ đưa em tiến thẳng vào showbiz luôn."

Ra về mà lòng vui như mở hội, Tú giống như anh hùng xuất hiện đúng lúc dân tình đang khổ ải vậy, Nhi cười một mình với liên tưởng vừa rồi.

Rất nhanh sau đó, Nhi đã hoàn thiện ý tưởng in ra thành văn bản hẳn hoi. Các bạn sinh viên cũng nhiệt tình đồng ý. Buổi quay đầu tiên được sắp xếp trong một phòng học trống, sau giờ chiều, Tú cũng có mặt ngay khi hoàn thành giờ dạy của mình. Mồ hôi Tú còn nhễ nhại, áo ướt cả một khoảng lưng đã vội vàng đến gặp Nhi.

Hôm nay Tú mang theo đầy đủ dụng cụ, máy ảnh, cả chân đế nữa. Chào hỏi làm quen với các bạn để dễ làm việc hơn, Tú rất nhanh đã chiếm được cảm tình của mọi người. Sau đó Tú, Nhi và năm bạn sinh viên ngồi lại bàn thêm lần nữa để thống nhất về nội dung cần thể hiện. Buổi làm việc đầu tiên diễn ra khá suông sẻ. Thao tác của Tú rất chuyên nghiệp, và điều đặc biệt là Nhi thấy Tú hiểu hết từng ý định của mình, một cách thấu đáo. Mọi người chào nhau ra về, cũng hẹn lịch tiếp theo cho hai buổi quay còn lại, một cảnh ở sân trường và một cảnh ở công viên vào sáng sớm. Nhi nôn nóng hỏi Tú thấy thế nào, khả năng hoàn thành có như mong đợi được không. Tú chỉ bảo Nhi đừng quá lo, Tú thấy cũng ổn mà.

Mọi chuyện sẽ không có gì biến động, nếu như phần quay cuối ở công viên diễn ra thuận lợi. Sáng sớm, mọi người hẹn tập trung lúc sáu giờ tại công viên gần trường nhất. Hôm nay Tú đón Nhi, Tú nói xuất phát lúc trời còn tờ mờ chưa sáng hẳn nên để Tú chở cho yên tâm. Suốt trên đường đi và cả lúc ăn sáng, Nhi nói mãi về một bạn sinh viên trong nhóm, Nhi cảm thấy bạn ấy không diễn đạt được nội dung, lời nói cũng không tự nhiên. Hai buổi trước Nhi đã nhận định như vậy trong đầu, có hỏi, nhưng Tú đều nói không sao.

Mãi đến hôm nay, vẫn quay theo sự dàn dựng của Nhi, nhưng Nhi đã bắt đầu để lộ thái độ không hài lòng. Nhi hướng dẫn, làm mẫu để bạn ấy làm theo, nhưng càng làm càng rối, càng mất bình tĩnh. Tú nhận ra được điều đó, cũng muốn Nhi thư thả, tránh gây áp lực lên các bạn, dù sao thì họ cũng chỉ là sinh viên thôi.

"Tú thấy mình quay lại thêm một lần nữa thôi, các bạn cũng đến giờ về trường rồi." Tú lên tiếng.

Nhi quay sang nhìn Tú, ánh mắt hơi dỗi.

"Nhưng em vẫn thấy chưa được mà."

"Không sao đâu, mình làm lại lần nữa nào." Tú vỗ vai Nhi trấn an và kêu gọi mọi người tập trung làm nốt phần này.

Nhi không nhìn Tú.

Cả nhóm bắt đầu diễn lại tình huống một lần nữa. Bạn sinh viên kia đã cố gắng hết sức để hoàn thành phần diễn và thoại của mình tốt nhất có thể. Nhưng bản thân Nhi vẫn thấy chưa hài lòng. Trong lúc đó, Tú đã chủ động chào tạm biệt, cảm ơn và nhắc các bạn về trường cẩn thận.

Nhi thấy rất giận trong lòng, có cảm giác Tú không để ý đến tâm tư của mình. Tính Nhi cầu toàn, điều đó ai cũng biết. Một khi đã làm thì mọi thứ phải chỉnh chu và đạt đến hiệu quả cao nhất.

Tú biết đã làm Nhi giận mất rồi. Nhưng Tú buộc phải làm như vậy, Tú không muốn Nhi bị mất hình tượng trước mặt mọi người, lúc nóng giận sẽ có những thái độ không tốt. Thêm nữa, sự thật là chúng ta không thể thay đổi được khả năng của bạn sinh viên ấy trong một hai cảnh quay, thì việc đốc thúc chỉ góp phần tạo nên áp lực nặng nề cho bạn ấy thôi. Quan trọng là, Tú đã có chủ kiến của mình, Tú định sẽ dùng một số kỹ thuật trong khâu hậu kì để lấp bớt khuyết điểm này.

"Em vào trường dạy đi, lát trưa Tú qua đón về." Tú mở lời khi gần đến cổng trường, hôm nay Tú chỉ có hai tiết cuối buổi chiều.

Nhi vẫn im lặng không nói gì.

"Em sao thế? Mệt à?" Tú quay nhẹ người ra phía sau, giả vờ hỏi lảng sang chuyện khác.

"Tú biết tính em mà. Làm chưa được thì làm đến khi nào được mới thôi." Nhi đi thẳng vào vấn đề đang buồn bực trong lòng.

"Tú biết chứ. Có điều phải xem xét nhiều thứ, phần nào của bản thân mình thì mình tự làm tốt được, còn thuộc về người khác, phải trông cậy vào người khác thì biết làm sao, tương đối là được rồi em à."

"Em không thích kiểu làm cho có đâu." Nhi có chút cáu.

"Ý em là Tú làm cho có hay sao?"

Nhi biết mình đã lỡ lời, nhưng vẫn không muốn giải thích gì thêm.

Bầu không khí nặng nề bao trùm cho đến khi tới nơi, Nhi cầm lấy túi xách, nói khẽ.

"Trưa em tự về được." Rồi lững thững đi vào trường.

Tú ngồi yên trên xe, nghe như có cái gì đó chèn ngang cổ họng, đắng ngắt. Nhìn theo dáng người nhỏ nhắn của Nhi, giây phút Nhi nói sẽ tự về không cần Tú đón, bỗng thấy lạnh đến tê tái trong lòng.

Nhưng Tú biết mình phải làm gì mà, Tú ghé vào siêu thị, mua nhanh vài gói mì, rau cải và trứng. Tú về nhà, cất hết các thứ vào tủ lạnh, thay đồ, nhanh chóng ngồi vào bàn làm việc chép hết các đoạn video đã quay ra máy tính. Tú bắt tay vào phần chỉnh sửa và thiết kế.

Ngoài những lúc có giờ dạy, Tú nhốt mình trong phòng trọ không ra ngoài nửa bước. Thấy đói thì ăn qua loa mì gói, Tú quyết tâm hoàn thành sớm để Nhi có thể xem được thành quả.

Đã hai ngày trôi qua, Nhi không thấy Tú liên lạc, cũng không thấy Tú hẹn để cùng làm cho xong khâu còn lại. Suốt khoảng thời gian đó, Nhi suy nghĩ nhiều lắm. Bình tĩnh nhìn nhận lại, Nhi thấy Tú nói có phần đúng. Nhi nghĩ đến cảm giác của mọi người khi làm việc với một đứa cầu toàn và ngang bướng như mình. Nghĩ đến cảnh Tú xông xáo, chạy tới chạy lui, thậm chí nằm nhoài ra đất để có những góc quay đẹp, Nhi thấy mình hơi quá đáng khi nói chuyện với Tú bằng thái độ đó. Chẳng biết từ khi nào, Nhi tự cho mình cái quyền cứ hễ tức giận hay mệt mỏi là đổ lên người Tú, vì Nhi biết, Tú sẽ xoa dịu những buồn phiền đó cho mình thay vì tức giận ngược lại. Lần này thì khác, lần này là bất đồng quan điểm. Và hình như Tú cũng giận rồi.

Chiều nay Tú có lịch huấn luyện cho đội tuyển bóng chuyền nữ, theo như trí nhớ của Nhi. Nhi cố tình đi ngang sân bóng trước khi ra nhà xe, Nhi quan sát một lượt mà không thấy Tú đâu cả. Nhi tiến đến gần và gặp được Ngân.

"Em cho cô hỏi hôm nay Tú không đến à?"

Ngân nhận ra Nhi. "Dạ, Tú nhắn hôm nay không khỏe nên đội tự tập ạ."

Vừa nghe câu Tú không khỏe, Nhi thấy lo lắng vô cùng. Nhi cảm ơn Ngân rồi ra về mà lòng như lửa đốt. Tú bị sao rồi, ở một mình mà bệnh cũng không biết nhắn tin hay điện thoại cho Nhi biết. Nhi muốn đến nhà trọ của Tú ngay, nhưng thật là vô tâm và ngớ ngẩn khi Nhi chưa hỏi về chỗ trọ của Tú lần nào cả, ngoại trừ lần đầu tiên, Tú chỉ nói là đã chạy ngang qua nơi mình ở khi đang đưa Nhi về.

Về đến nhà, Nhi cứ đi qua đi lại trong phòng, cầm điện thoại quyết định gọi cho Tú, và càng bất an hơn khi điện thoại Tú báo không liên lạc được. Ngay lúc đó thì chị Lan gọi Nhi ra ăn tối.

Nhi kể cho chị Lan nghe rằng đang lo không biết Tú ốm thế nào, gọi điện hỏi thăm thì không gọi được. Chị Lan trấn an rằng chắc Tú không sao, dù sao thì cũng lớn rồi và Tú ở một mình trước giờ nên tính tự lập sẽ rất cao. Bây giờ trời tối rồi, chị khuyên Nhi đợi đến sáng mai xem sao, nếu vẫn không liên lạc được thì tìm cách đến nhà trọ của Tú.

Nhi nghe cũng hợp lý nhưng không thể nguôi ngoai được. Nhi online tìm xem tên Tú có sáng lên không, hoặc là Giang cũng được, để có thể hỏi địa chỉ nhà trọ, nhưng không có ai cả. Nhi ôm theo bao nhiêu thứ ngổn ngang trong lòng, chìm vào giấc ngủ, định bụng sáng mai sẽ dậy thật sớm, bằng mọi cách phải liên lạc được với Tú.

Hôm sau là thứ bảy, mới tinh mơ Tú đã có mặt trước cổng nhà Nhi.

Tú không gọi điện thoại, phần vì nghĩ Nhi còn giận mình, phần không muốn đánh thức Nhi dậy quá sớm. Cũng may là gặp được chị Lan đang tưới mấy chậu cây trước thềm nhà.

"Chị Lan ơi, em Tú đây." Tú gọi khẽ.

Chị Lan hơi giật mình, vội ra mở cổng.

"Ủa Tú, em đến lúc nào vậy, khỏi ốm chưa?" Chị Lan lo lắng hỏi.

"Dạ, em mới đến, em đâu có bị ốm gì đâu chị."

Vừa nói Tú vừa đưa một túi xách và một cái hộp nhỏ.

"Em mua hai phần ăn sáng, lát nữa chị với Nhi ăn nha. Nhờ chị đưa Nhi cái này dùm em với."

"Hôm nay có gì vui hay sao vậy?" Chị Lan cười. "Mà em không vào nhà gặp Nhi hả, chắc Nhi cũng sắp dậy rồi đó."

Tú gãi đầu. "Dạ giờ em phải chạy về nhà rồi, hôm khác em đến chơi sau, em đi nha chị."

Chị Lan chào Tú rồi vào nhà, bày đồ ăn sáng ra, phải công nhận sự chu đáo của Tú.

Nhi thơ thẩn bước ra khỏi phòng.

"Ra ăn nui xào bò này." Giọng chị Lan vui vẻ lạ.

"Hôm nay sao chị có lòng thế, có niềm vui mới à?"

Chị Lan liếc Nhi một cái.

"Lòng dạ gì, bạn Tú mua sang đấy."

"Tú á ? Tú qua đây lúc nào, sao em không biết gì cả?"

"Phản ứng thấy ghê không. Ngồi xuống ăn đi cô nương, rồi chị kể cho nghe."

Chị Lan nói có hỏi thăm Tú khỏi ốm chưa, Tú bảo không có ốm, nhưng chị thấy Tú phờ phạc lắm, hai mắt mệt mỏi, không giống lần trước chị gặp. Rồi chị đưa Nhi cái hộp nhỏ Tú gửi.

Nhi mở ra thì thấy một cái USB và một tờ giấy nhỏ.

"Tú gửi em USB có đoạn video đã hoàn thành chỉnh sửa.

Em xem có cần điều chỉnh hay bổ sung gì thì Tú sẽ làm thêm.

Tú xin lỗi chuyện hôm trước."

Nhi chạy vội vào phòng bật máy tính lên, ngồi xem video Tú dựng lại một mạch từ đầu đến cuối. Mọi thứ không thể nào hoàn hảo hơn. Những đoạn còn khiếm khuyết Tú đã khéo léo lồng thêm âm thanh vui, thêm hiệu ứng để người xem tập trung vào một khía cạnh khác. Nội dung của tình huống đưa ra được thể hiện khá rõ ràng. Nhi hoàn toàn hài lòng và rất tâm đắc với tác phẩm này. Tự nhiên nhớ đến Tú, nước mắt đã chảy ra từ lúc nào, Nhi xúc động không tả nổi. Vậy là hai hôm nay Tú lặng lẽ dốc toàn lực làm để Nhi không phải thấp thỏm. Đã nói là sẽ ngồi làm cùng nhau, mà giận dỗi rồi Tú cứ làm một mình như vậy, Tú thật ngốc mà. Nhi lấy điện thoại nhắn tin cho Tú.

"Em chưa hết giận đâu. Tú lên Sài Gòn sớm cho em, còn nhiều điểm phải chỉnh sửa lắm."

Không phải ích kỷ chia sớt thời gian ở bên cô của Tú. Không phải cầu toàn muốn làm thêm cho sinh động, hấp dẫn. Mà là hai ngày qua, Nhi đã nhớ Tú quá rồi, có biết bao nhiêu điều cần nói.

---------- Hết chap 10 ----------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com