Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19: Một nụ hôn

     Đào Nhiễm hai mắt mờ mịt, gấp đến độ vươn tay muốn bẻ gãy tay của hắn.

  Cô rất bực vì không thể bẻ được nó.

  Thế giới chìm trong bóng tối, cô hét lên hai tiếng buông ra nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ anh.

  Đào Nhiễm rốt cuộc có chút sợ hãi, bàn tay nhỏ của cô đang che lấy tay anh, cố gắng vùng vẫy.

  "Ngụy Tây Trầm, buông ra, tôi không nhìn thấy gì sẽ sợ hãi."

  Lúc này anh mới ý thức được mình đã làm gì, vội vàng buông tay. Đào Nhiễm nhìn anh như sống lại sau tai biến: "Vậy tôi về nhà được chưa?"

  Cô cẩn thận hỏi, như thể cấp dưới đang hỏi ý kiến ​​​​của ông chủ.

  Từ khi nào cô lại sợ anh như vậy?

      Ngụy Tây Trầm ánh mắt trở nên hung ác, cô đâu sợ Giang Diệp. Thay vào đó còn trông có vẻ ngại ngùng.

  Anh cúi xuống: "Sao cô sợ tôi?"

  Đào Nhiễm lộ ra nụ cười cứng ngắc: "Ha ha ha, tôi không sợ."

  Ngụy Tây Trầm nhìn vào mắt cô, dưới ánh mắt ngày càng sợ hãi của cô, lùi lại một bước. Anh nhịn rồi lại nhịn mới có thể đè nén cảm giác vô cùng khó chịu trong lòng.

  Không cần hỏi cũng biết tại sao.

Thanh Từ không phải là một nơi tốt gì, anh đã sớm giống như gạch ngói cũ ở đó, dính toàn bùn bẩn, mang theo thù địch bò ra từ địa ngục.

  Không chỉ cô sợ, tất cả mọi người đều sẽ sợ.

  Giả bộ như thế nào cũng không che giấu được sự hèn mọn và lạnh lùng tận trong xương tủy.

  Anh quay lưng lại, từ từ nhắm mắt.

  ~

  Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường diễn ra vào ngày 12 tháng 11, ngày 11 lại là Ngày Độc thân.

  Năm nay mua sắm trực tuyến không phổ biến lắm nhưng không khí lễ hội thì mạnh mẽ một cách khó hiểu. Ai đó đã làm một quả bóng bay tình yêu trên sân thể dục, chuẩn bị tỏ tình. Cuối cùng, thay vì chờ được cô gái mình thích thì lại chờ được hiệu trưởng.

  Sau đó, mọi người trong trường trung học Cẩm Thành có thể nhìn thấy hiệu trưởng chạy theo nam sinh đó.

  Đứng trên tầng ba của tòa nhà giảng dạy, Đào Nhiễm và Kiều Tĩnh Diệu không thể nhịn cười khi nhìn thấy cảnh gà bay chó sủa trên sân thể dục này.

  Đào Nhiễm ghé trên ban công: "Tính đi tính lại, hôm nay là Lễ độc thân lần thứ 17 của tôi rồi. Thảm quá."

  "Vậy thì tôi còn tốt hơn cậu." Kiều Tĩnh Diệu nói, "Năm ngoái tôi còn được tổ chức Lễ tình nhân."

Kiều Tĩnh Diệu đã có bạn trai khi học lớp 11, cô rất thích người kia, hai người tình cảm cũng tốt đẹp. Sau đó, nam sinh kia bị bệnh, bệnh rất nặng, liền nói chia tay với Kiều Tĩnh Diệu.

  Trong ấn tượng của Đào Nhiễm, Kiều Tĩnh Diệu luôn là người có trái tim mạnh mẽ, ngay cả khi chia tay.

  Cô không nhìn thấy Kiều Tĩnh Diệu khóc, còn nghe nói Kiều Tĩnh Diệu lúc đó bình tĩnh đồng ý, "ồ" một tiếng, sau đó liền kết thúc.

  Không có cẩu huyết sống chết, gắn bó không rời, chết không buông bỏ.

  Chia tay cũng đơn giản.

  Sau đó vào một ngày mưa, Kiều Tĩnh Diệu uống trà sữa, vẻ mặt uể oải: "Có thể thế nào nữa, đuổi theo hắn à? Sau đó nhìn hắn thống khổ, nhìn hắn chết? Hắn chết tôi sẽ khóc một trận, sau đó trở lại cuộc sống hằng ngày trước đó ư?"

  Cô nói một cách lạnh lùng nhưng thực tế.

  Đào Nhiễm biết cô ấy không phải không buồn, ít nhất cho dù sau đó Lam Hải Dương theo đuổi cô ấy như thế nào, cũng chưa bao giờ khiến trái tim cô rung động. (Truyện edit bởi fanpage Áo_bông_nhỏ hay Fanpage Trên kệ sách có gì?. Mời mọi người ghé qua.)

  Kiều Tĩnh Diệu trên mặt nhìn không ra bất kỳ cảm xúc buồn bã nào, ngược lại vẫn có thể buôn chuyện: "Nghe nói tỏ tình dễ thành công hơn vào Ngày độc thân, nói cho tôi biết cậu nhận được mấy lá thư tình?"

  "Không có."

  "Không có?"

  "Ừ." Đào Nhiễm gật đầu, năm ngoái thư cũng không ít. Cô xinh đẹp như vậy, cũng có nhiều người theo đuổi, nhưng năm nay một lá cũng không có. Đào Nhiễm vuốt mái tóc ngắn của cô: "Tôi xấu như vậy sao?"

  Kiều Tĩnh Diệu cười: "Không xấu, lát nữa sửa đi. Ngày mai cậu dẫn chương trình đúng không? Trang điểm đẹp chút đi, Giang Diệp sẽ tới, Phó Địch cũng ở đây, dù thế nào cũng phải so tài."

  Đào Nhiễm thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi: "Giang Diệp tới làm gì?"

  "Anh ta là học sinh mũi nhọn, làm đại diện học sinh là điều bình thường."

 Đào Nhiễm ban đầu không lo lắng, nhưng bây giờ đột nhiên trở nên lo lắng.

  Cô đã thuộc lòng tất cả các lời thoại của mình, nhưng sợ lúc đó lo lắng thì cái gì cũng quên mất.

  Theo quy trình, chiều tan học còn phải đi thử váy.

  Sau khi chuông tan học vang lên, Ngụy Tây Trầm vẫn không nhúc nhích, Đào Nhiễm dự định sẽ lặng lẽ một mình chạy đi. Cô liếc nhìn lại, thiếu niên đang ngồi ở hàng cuối cùng, xoay bút một cách cẩu thả.

  Trên bàn của anh còn có một đống tài liệu tiếng Anh kỳ quái.

  Đào Nhiễm thu dọn cặp sách đi ra ngoài, ở góc đường nhìn thấy Hứa Văn Duệ lớp 8.

  Cô ấy trang điểm nhẹ, gương mặt vốn đã xinh lại càng thoát tục hơn, đang nhìn vào lớp học lớp 3.

  Tan học một lúc, trong lớp không còn nhiều người, Đào Nhiễm nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn thấy Ngụy Tây Trầm ngồi ở hàng cuối cùng.

  Cô nghĩ mình biết Văn Duệ ở đây làm gì.

  Đào Nhiễm đã xuống lầu, nhưng đi được nửa đường thì nhớ ra mình không mang theo tờ ghi chú kịch bản, đành ngậm ngùi quay người lên.

  Lặn lộn như vậy, phần được sửa cơ bản cũng không khác đi lắm.

  Khi Đào Nhiễm đi lên, cô tình cờ nhìn thấy Văn Duệ và Ngụy Tây Trầm trong lớp học.

  Văn Duệ đỏ mặt nói cái gì đó, Ngụy Tây Trầm vẫn ngồi yên không đứng dậy.

  Anh không có biểu cảm gì trên khuôn mặt, đồng phục học sinh cuộn lên hai vòng, để lộ cánh tay rắn chắc của anh.

  Văn Duệ lấy hết dũng khí: "Làm bạn trai của em được không?"

  Ngụy Tây Trầm ngước mắt lên, nhìn thấy Đào Nhiễm ở cửa, cong môi nói: "Không thể."

  Văn Duệ có chút khó có thể tiếp nhận: "Vì sao?"

  Ngụy Tây Trầm nhìn về phía Đào Nhiễm, ngón tay gõ gõ trên bàn, có chút không để ý nói: "Có gì đâu mà vì sao?"

  Ôn Duệ hai mắt đỏ hoe chạy đi, nhìn thấy Đào Nhiễm ở cửa liền trừng cô một cái.

  Đào Nhiễm lúng túng, gần đây cô trêu chọc ai à?

  Cô vào lấy kịch bản của người dẫn chương trình, Ngụy Tây Trầm đi cùng cô, hai người đều phải đi thử lễ phục.

  Suốt đường đi không ai nói một lời.

  Hai người đi muộn, Tề Lỗi và Chung Thiến đã thử xong lễ phục.

  Nhà trường tổng cộng chuẩn bị 4 bộ lễ phục, mặc không vừa cũng chỉ có thể tạm chấp nhận , trên hộp lễ phục đều có ghi tên bọn họ.

  Ngụy Tây Trầm cầm lễ phục rời đi, hắn cũng không thèm nhìn, giống như bị yêu cầu mặc bao tải cũng không thành vấn đề.

  Nhưng Đào Nhiễm cầm hộp xong mới phát hiện điều gì đó không ổn, chiếc hộp này ghi tên của Chung Thiến!

  Đào Nhiễm hỏi đàn em ban văn nghệ: "Tại sao lại là của Chung Thiến? Lễ phục của chị đâu?"

  Đàn em sắc mặt không được tốt lắm: "Thực xin lỗi, vừa rồi chị Chung Thiến nói váy chị ấy không vừa, rộng quá, mặc không được, cho nên chị ấy đổi với chị. Bộ của chị rất vừa với chị ấy. Em cản không được, chị ấy cầm lễ phục rồi bỏ đi."

  Trang phục ban đầu của Đào Nhiễm là màu vàng nhạt vui tươi, trông trẻ trung hoạt bát.

  Đào Nhiễm có chút không nói nên lời, mở chiếc hộp của Chung Thiến trước mặt.

  Một bộ lễ phục màu đỏ cúp ngực.

  Đỏ tươi diễm lệ, lộ ra vài phần diễm tục.

  "..."

  "Chị Đào Nhiễm, làm sao bây giờ?" Đàn em ban văn nghệ cũng là lần đầu tiên tham gia tổ chức sự kiện này, so với Đào Nhiễm còn rối hơn.

 Đào Nhiễm có chút không đành lòng, đè nén lửa giận: "Không sao đâu, em yên tâm, chị thử trước xem."

  Bên cạnh có phòng thử đồ cho ban văn nghệ, bộ lễ phục này có khóa kéo phía sau.

  Đào Nhiễm dù thế nào cũng không kéo khóa lên được.

  "..." Nó quá nhỏ! Bộ lễ phục mà Chung Thiến nói là quá rộng hóa ra lại quá nhỏ so với cô, thế giới này thật độc ác.

  Đào Nhiễm hít một hơi thật sâu, vẫn không kéo lên được.

  Cô thò đầu ra ngoài, nhỏ giọng nói với đàn em đang lo lắng bên ngoài: "Có thể kéo khóa giúp chị được không?"

  "Được ạ." Đàn em đi vào giúp cô kéo khóa.

  Hai người lăn lộn một hồi cuối cùng cũng kéo được khóa lên.

  Khi Đào Nhiễm quay lại mới phát hiện đàn em của mình đang đỏ mặt.

  "Đừng cười nữa, chị cũng không gầy mà."

  Đàn em nhỏ giọng nói: "Nó bị kẹt chỗ ngực."

  "..." Đào Nhiễm cũng có chút xấu hổ...

  Đào Nhiễm đi đến trước gương.

  Thành thật mà nói, ban đầu cô không ôm hy vọng, nhưng hôm nay tác dụng của chiếc váy này tốt đến không ngờ.

  Cô trời sinh da trắng, lộ ra bắp chân thon dài xinh đẹp, váy đỏ tóc đen, nhìn không cảm thấy quyến rũ, ngược lại tăng thêm vài phần tươi trẻ yêu kiều.

  Thật đẹp nha.

  Cô tự mãn, nhìn thật lâu trước gương.

  Đẹp thật đẹp, nhược điểm duy nhất là khiến cô khó thở.

  Đàn em hỏi cô: "Như vậy được không ạ?"

  Đào Nhiễm nghĩ thầm chắc là kiên trì được: "Cứ như vậy đi, hiện tại đổi cũng không được."

  ~

 Trường trung học Cẩm Thành đã tổ chức một lễ kỷ niệm hoành tráng và đặc biệt mời những cựu học sinh nổi tiếng cũ trở lại trường để xem chương trình.

  Sáng sớm, Đào Nhiễm được dẫn đi trang điểm, thay lễ phục.

  Mái tóc của cô đã được cắt tỉa đặc biệt, giờ không còn so le không đều nữa, mái tóc ngắn gọn gàng dài đến vai trông thật thanh tân và ngoan ngoãn.

  Cô thức dậy lúc 5 giờ, vì thấy mình ngốc và sợ quên lời thoại nên vừa trang điểm vừa thầm đọc.

 Hôm nay không được mất mặt, hôm nay mất mặt chính là mất mặt toàn trường.

  Thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, chuyên gia trang điểm không khỏi cười an ủi: "Thả lỏng chút đi, em làm được mà." Cô gái nhỏ tuổi còn trẻ này, xinh đẹp, bộ dạng chăm chỉ cũng khá vừa lòng.

  Đào Nhiễm không thể thả lỏng chút nào.

  Còn chưa lên sân khấu, chân cô đã bắt đầu run, nếu đọc sai thì sao? Nếu quên lời thì sao?

  Cho đến khi gặp ba người còn lại, cô vẫn còn lẩm bẩm: "...hôm nay chúng ta gặp mặt ở đây..."

  Khi Chung Thiến nhìn thấy cô đến, vẻ mặt của cô đơ ra một lúc.

  Bộ váy đó... bộ váy bị cô ghét bỏ và sau đó thay đổi, Đào Nhiễm mặc lại trông rất đẹp.

  Tề Lỗi nhìn một cái rồi quay đi chỗ khác, tai có chút đỏ.

  Lễ phục trên người Đào Nhiễm có chút hở, bởi vì đó là một chiếc váy cúp ngực, để lộ bờ vai trắng nõn và tròn trịa cùng tấm lưng nhỏ trắng như tuyết.

  Cô dáng người mảnh khảnh, xương quai xanh xinh đẹp, lễ phục đỏ tươi khiến khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô thêm phần mỹ lệ, có thể nhìn ra chút xinh đẹp sau này...

  Ngụy Tây Trầm đến sau cùng.

  Anh có dáng người đẹp và cân đối, mặc gì cũng đẹp.

  Ánh mắt dừng trên người Đào Nhiễm, anh cong môi.

        Chín giờ sáng, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường chính thức bắt đầu.

  Khán phòng chật cứng người, người dẫn chương trình phải đợi ở phía sau hậu trường. Đào Nhiễm từ phía sau bức màn lặng lẽ liếc nhìn, trời ơi, nhiều người quá! Cô lo lắng đến mức cầu nguyện lát nữa không có chuyện gì xảy ra.

  Sắc mặt của Chung Thiến vẫn không được tốt lắm, hiện tại cô cảm thấy bộ váy màu vàng trên người mình quá bình thường, nhìn thế nào cũng không chói mắt bằng trên người Đào Nhiễm. Nhưng bây giờ hối hận cũng đã quá muộn.

  Đèn trong khán phòng đột nhiên tắt phụt, bốn chùm ánh sáng chiếu xuống sân khấu.

  Người dẫn chương trình bước lên sân khấu, dưới khán giả xì xào bàn tán: "Oa, dẫn chương trình năm nay đẹp thế!"

  Sau khi bốn người nói xong lời thoại, khán giả lần lượt vỗ tay.

  Đào Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không có chuyện gì.

  Người dẫn chương trình đã ra ngoài và đã đến lúc biểu diễn tiết mục.

Trong hội trường vang lên tiếng nhạc, Đào Nhiễm lui vào hậu trường, kỳ thật khi bước lên sân khấu cũng không sợ hãi như vậy. Cô ổn định lại tâm trạng, lần đầu tiên cảm thấy loại cảm giác này thật tốt, dù sao đó cũng là ước nguyện khi còn bé của cô, cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày nó thật sự thành hiện thực.

  Ngoài phần phát biểu khai mạc cần bốn người phối hợp, phần còn lại là hai người với nhau.

  Người ghép cùng Đào Nhiễm là Ngụy Tây Trầm.

  Đèn tắt rồi lại sáng, họ lại xuất hiện trên sân khấu.

  Giọng nói trầm thấp êm dịu của nam sinh vang lên bên tai cô, anh vừa nói xong, Đào Nhiễm tự động tiếp tục nửa câu sau.

  Những ngày làm việc khắc khổ vừa qua rất hữu ích, lời thoại giống như bản năng, từng đường nét khắc sâu trong tâm trí.

  Cô nở nụ cười trên môi, khi ánh mắt chạm đến hàng ghế thứ ba phía dưới sân khấu, cô bất giác khựng lại.

 Giữa đám đông, chàng trai mặc đồng phục học sinh nhìn cô, bình tĩnh tập trung.

  Đầu óc cô trong chốc lát trống rỗng, hơi thở vô thức thắt lại.

  Khi cô phản ứng lại, đã nghe thấy một âm thanh răng rắc nhỏ.

  Đào Nhiễm chết lặng trong giây lát.

  Ngay lập tức, cô cảm thấy chiếc váy bị bóp nghẹt ... dường như muốn giải phóng ngay lập tức?

  Giải phóng! Cô không còn ngột ngạt nữa, hô hấp cũng thông hơn rồi.

  Mặt cô đỏ bừng ngay lập tức, lễ phục bị rách!

  Hàng ngàn ánh mắt của khán giả vẫn đang tập trung vào sân khấu, Đào Nhiễm xấu hổ đến muốn khóc, cô lặng lẽ dùng tay kẹp chặt chiếc váy, cả người cứng đờ.

  Sao có thể xui xẻo như vậy!

  Chất lượng cái váy này là cái quái gì vậy!

  Càng lo lắng càng dễ phạm sai lầm, Đào Nhiễm sợ váy sẽ rơi xuống, khi Ngụy Tây Trầm nói xong thì cô càng hoảng sợ hơn. Tâm trí cô bây giờ trống rỗng, không thể tiếp lời thoại nào cả.

  Làm sao bây bây giờ?

  Không khí như lặng đi trong giây lát.

  Thiếu niên bên cạnh không nhanh không chậm nói tiếp phần cô, thanh âm vững vàng bình tĩnh, không có một tia tạm dừng, tất cả lời thoại đều chính xác.

  Cô đứng bên cạnh anh, giống như một con chim cút nhỏ sắp bị vặt lông, bảo vệ váy không bị rơi ra.

  Sau khi nói xong lời cuối cùng, đèn lại tắt.

  Đào Nhiễm chạy vào hậu trường như thể chạy trốn.

  Ánh đèn hậu trường mờ ảo, cô hoảng sợ lặng lẽ trốn vào trong góc.

  Ngụy Tây Trầm bước đến gần cô không nói một lời.

  Đào Nhiễm ngước mắt lên đỏ bừng mặt.

 Anh cực kỳ bình tĩnh: "Tôi nghe thấy tiếng vải bị rách."

  "..." Cô thật muốn đem mình giấu đi.

  Trong mắt anh hiện lên ý cười ba phần, ngữ khí hơi cao lên: "Này, váy cô rách hả?"

  Đào Nhiễm bị tên khốn này chọc tức chết rồi, cô kẹp chặt váy, sợ mình thật sự ngã xuống.

  Nên làm gì bây giờ?

  Khoảng mười phút nữa cô lại phải dẫn chương trình, nhưng trạng thái khó xử hiện tại khiến cô hoảng hồn.

  Ngụy Tây Trầm cúi người nhìn cô, có chút xấu xa cười: "Để cho tôi hôn cô, tôi sẽ giúp cô, thế nào?"

  Không được đâu! Sao mà hắn lưu manh thế!

  Ngụy Tây Trầm không thèm giả bộ với cô, anh vốn đã có chút ngông cuồng nhưng nhìn cô vừa xấu hổ vừa tức giận, anh lại thấy dễ thương. Hắn vốn dĩ đã không phải người tốt gì nên từ từ cọ sát vào người cô.

  Cô đang dựa vào một góc, khoanh tay, giữ chặt váy của mình.

  Khoảnh khắc nhạc chương trình tạm dừng cũng là lúc Chung Thiến và Tề Lỗi lên sân khấu.

  Bọn họ đều biết cô phải đưa ra quyết định ngay lập tức.

  Hoặc tự biến mình thành kẻ ngốc và tụt váy trước toàn trường, hoặc nhờ hắn giúp đỡ.

  Cô rưng rưng nước mắt, Ngụy Tây Trầm thật đáng ghét, cô hận anh ta.

  "Chọn cái nào? Hả?"

  Cô co rúm vào trong góc, hai gò má ửng hồng, thanh âm nhỏ đến mức không thể nghe thấy: "Hôn một cái đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com