Chương 6: Tôi không uổng công xem
Chiều thứ Ba tan học, Đào Nhiễm và Đoạn Phân Phương nhận một nhiệm vụ tạm thời - hoàn thành báo bảng mới cho học kỳ này.
Làm báo bảng nói chung là công việc của ban tuyên truyền, nhưng ở lớp Ba, ai cũng biết Đào Nhiễm vẽ tranh rất đẹp. Cô đã học hội họa từ năm sáu tuổi, về cơ bản biết mọi thứ về vẽ.
Đào Nhiễm rất nhiệt tình, mỗi lần đều chủ động giúp Đoạn Phân Phương vẽ tranh.
Nhưng chữ viết của cô rất xấu, cơ bản đều là nam sinh ngồi bàn trên Trác Lương viết chữ, Đoạn Phân Phương nhờ hai người đó giúp đỡ.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, học sinh đã vội vã chạy ra ngoài, Đào Nhiễm lên bục lấy phấn và khăn lau bảng.
Trở về mới phát hiện Đoạn Phân Phương đang nói chuyện với Ngụy Tây Trầm.
Mà chỗ ngồi của Trác Lương ở hàng trước đã trống.
Đào Nhiễm không có thời gian để so đo với Ngụy Tây Trầm, cô hỏi Đoạn Phân Phương, "Trác Lương đâu?"
Chỉ có hai người họ chắc chắn không thể hoàn thành báo bảng.
Đoạn Phân Phương ngượng ngùng nói: "Trác Lương nhà có việc đi trước. Tớ vừa hỏi bạn Ngụy, cậu ấy nói có thể giúp."
Đào Nhiễm: "..."
Ngụy Tây Trầm đột nhiên đứng dậy, cười nửa miệng nhìn cô: "Làm sao, ghét bỏ tôi?"
Rõ ràng là giữa mùa hè nhưng cô đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh không thể diễn tả được.
Đào Nhiễm co được dãn được, vội vàng nói: "Sao có thể, vất vả cho anh rồi. Anh từ từ nha ~"
Giọng điệu của cô mềm mại, nghe giống như làm nũng. Ngụy Tây Trầm nhướng mày, thật sự tại chỗ chờ cô, xem cô định nháo chuyện xấu gì.
Đào Nhiễm chạy ra ban công, nhúng khăn vào nước, quay lại đưa cho Ngụy Tây Trầm: "Vậy anh lau bảng đen trước đi."
Đoạn Phân Phương mở to hai mắt, muốn nói lại thôi, Đào Nhiễm chớp mắt ra hiệu cô đừng nói.
Mặt sau bảng đen gần như được bao phủ hoàn toàn bằng sơn graffiti, huống hồ sau một kỳ nghỉ hè, cũng khó khăn trong việc lau chùi.
Ngụy Tây Trầm nhắm hờ mắt nhìn Đào Nhiễm, cong môi: "Được."
Rốt cuộc, Đào Nhiễm cũng không dám được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, chân chó dời bàn cho hắn, cam đoan nói: "Yên tâm, tôi giúp anh giữ bàn, nhất định sẽ không quăng ngã anh."
"Không cần." Ngụy Tây Trầm cao lớn, giơ tay có thể chạm tới mặt bảng, hắn không nói nữa, giúp cô lau bảng.
Lớp sơn rất khó bong ra và hầu như lần nào cũng phải dùng lực mạnh.
Đoạn Phân Phương cảm thấy có chút đau lòng, nhỏ giọng nói nhỏ với Đào Nhiễm: "Cậu không thích hắn à? Cái kia... năm rồi 3 người cùng nhau lau mới được."
Đào Nhiễm thấp giọng hỏi: "Mình lộ liễu như vậy sao?"
Đoạn Phân Phương: "..." Biểu hiện viết chữ "vâng, cảm ơn." rất rõ.
Bởi vậy mấy lời nói tiếp theo đều nuốt vào, chạy báo bảng là một công việc rất tốn công sức và không có tính chất khen thưởng. Sự sẵn lòng giúp đỡ của Ngụy Tây Trầm nằm ngoài dự đoán của cô, cô cảm thấy chàng trai trẻ này rất tốt.
Đẹp trai và tốt bụng.
Khi Ngụy Tây Trầm dọn dẹp xong, hoàng hôn đã nhuộm cả bầu trời.
Theo trình tự, Đào Nhiễm vẽ tranh trước, sau đó Ngụy Tây Trầm viết chữ.
Ngụy Tây Trầm quay đầu lại thấy Đào Nhiễm đang ngồi đọc truyện tranh với vẻ thích thú, trong khi Đoạn Phân Phương làm bài tập bên cạnh cô.
Gân trên trán anh giật giật, đây là lần đầu tiên có người không coi trọng anh như vậy.
Thật sự tốt.
Khi hai cô gái trộn thuốc màu nhận ra thì đã muộn, họ phát hiện thuốc màu không đủ dùng, mặt khác, thuốc màu đã được sử dụng hơn nửa năm, hơi đông lại.
Đoạn Phân Phương trầm ngâm nói: "Như vậy đi, mình sẽ đi mua thuốc màu, Ngụy ... Bạn Ngụy có thể có thể giúp Nhiễm Nhiễm giữ bàn một lúc không? Các người vẽ trước, mình sẽ quay lại ngay."
Đào Nhiễm theo bản cô muốn cự tuyệt, cô hơi sợ Ngụy Tây Trầm, muốn Ngụy Tây Trầm mua thuốc màu, nhưng hắn mới đến đây có vài ngày, không chừng không tìm được chỗ mua. Cô không phải là người thích quậy phá, lập tức khó khăn đáp lại: "Được, cậu đi nhanh rồi mau quay lại."
Bóng lưng của Đoạn Phân Phương biến mất ở chỗ rẽ.
Sau một lúc im lặng, Đào Nhiễm dường như có thể nghe thấy tiếng quạt quay chậm trên đầu.
Cô sững người nhìn Ngụy Tây Trầm.
Thanh niên trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, lạnh lùng cong môi: "Yên tâm đi Đào Nhiễm, tôi giúp cô đỡ bàn, nhất định sẽ không đánh rơi cô đâu."
Anh phát âm từ rất chậm, có chút hương vị lười biếng.
Nhưng ánh mắt của anh lại sắc như dao, giống như một con sói ác ý đang liếc nhìn con mồi.
Lại còn đáp lại nguyên văn lời cô nói.
"Không... không cần anh đỡ." Cô tự mình cầm phấn trèo lên bàn.
Miễn cưỡng đứng vững, hai chân khẽ run.
Đào Nhiễm biết nỗi sợ hãi trong lòng mình không đến từ độ cao dưới chân mà đến từ ánh mắt vui tươi và hài hước của người phía sau.
Cô biết ngay! Người trước người sau, Ngụy Tây Trầm hoàn toàn là hai loại người. Kẻ hai mặt!
Đào Nhiễm cảnh báo bản thân không được quay đầu lại, cô lấy một viên phấn trắng phác thảo đường viền.
Mặc dù điểm của cô không tốt nhưng Đào Nhiễm thực sự rất có năng khiếu về hội họa. Không cần phải so sánh tiêu chuẩn và chép lại, cô tự mình ướm và đo được. Phác thảo đường viền tương đối đơn giản, Đào Nhiễm mau chóng vẽ được hơn phân nửa dải thiên hà.
Chất lượng phấn không đồng đều, cô vẽ được nửa đường đã cảm thấy tiếng sột soạt không dễ dùng lắm.
Đào Nhiễm cẩn thận quay người lại, muốn Ngụy Tây Trầm đưa cho mình một viên phấn khác.
Trời đã chạng vạng tối, gió nhè nhẹ thổi.
Mái tóc đen trên trán của chàng trai hơi ẩm ướt, và đôi mắt đen láy của anh ta đang nhìn ... vào trong váy cô.
Đầu óc Đào Nhiễm choáng váng, cô theo bản nắn ném viên phấn ra ngoài, anh còn không nhúc nhích, cô liền đánh thẳng vào người anh.
Sợ nhất không khí đột nhiên yên tĩnh...
Ngụy Tây Trầm đột nhiên ngước mắt lên, vết phấn trắng của trên mái tóc đen của hắn đặc biệt rõ ràng.
Ngụy Tây Trầm lạnh lùng nói: "Cô muốn chết?"
Đào Nhiễm sững sờ trong giây lát, bị sự thù địch trong mắt anh làm cho sợ hãi, nhận ra những gì mình đã làm thì đã muộn.
Cô đã quen với việc bị Trình Tú Quyên đuổi theo đánh đập, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, nhảy khỏi bàn là muốn chạy.
Ngụy Tây Trầm đạp cửa.
Rầm một tiếng, cửa sau đóng lại.
Anh tự mình chặn lối đi, Đào Nhiễm không có thời gian để chạy đến cửa trước.
Cô chưa bao giờ là người có cốt khí, biết chạy không thoát, Đào Nhiễm chắp tay nói: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi không cố ý."
Ngụy Tây Trầm cười lạnh một tiếng, đi tới trước mặt cô: "Nói lời xin lỗi là xong?"
Trông anh âm trầm đến mức Đào Nhiễm sợ chết khiếp, còn không quên giải thích: "Tôi, tôi không cố ý, chính là anh xem, đang xem..." Dù sao cô cũng là cô gái mới 16 tuổi, "dưới váy tôi" - 3 chữ như thế nào cũng nói không nên lời.
Cô vừa nhớ tới cảnh Ngụy Tây Trầm đánh Lam Tấn ngày hôm đó liền sợ hãi.
Cô nhát gan, đối diện với ánh mắt không chịu khuất phục chút nào của anh, nước mắt gần như nghẹn ra.
Đào Nhiễm hừ một tiếng: "Anh dám đánh tôi, tôi liền..."
Ngụy Tây Trầm khẽ cười một tiếng, "Hả?"
Cô không biết Ngụy Tây Trầm nên sợ cái gì, lại thấy Ngụy Tây Trầm đã đưa tay ra.
Đào Nhiễm nhắm mắt lại, vô thức muốn hét lên, nhưng bàn tay mát lạnh đó đã chạm vào má cô.
Cô nghe thấy giọng thiếu niên mang theo ba phần ý cười, anh tặc lưỡi: "Khóc sao?".
Anh không đánh cô.
Bàn tay buông xuống nhẹ nhàng đến không ngờ.
Những ngón tay mảnh khảnh của chàng trai nhẹ nhàng lau nước mắt cô, nhìn thấy bộ dạng không biết cố gắng này, anh nhẫn nhịn chịu đựng, nhưng vẫn không kìm được khóe môi nhếch lên.
"Này, Đào Nhiễm." Anh thì thầm.
Đào Nhiễm mở mắt, vội vàng lùi lại, cảnh giác nhìn anh.
Ánh mặt trời chiếu rọi ấm áp, khóe mắt lông mày của hắn hiện lên nụ cười, hắn nói: "Tôi không xem uổng công."
Đào Nhiễm không thể tin tưởng mà nhìn qua, hắn cười mở miệng: "Cô... khá xinh đẹp."
Đào Nhiễm cuối cùng cũng hiểu ý của hắn - Tôi không xem nó vô ích, dù sao cũng phải khen ngợi cô.
Lần này, cô thực sự sắp khóc vì tâm trạng tồi tệ này.
Đào Nhiễm che váy, hai má ửng hồng, hốc mắt cũng đỏ.
Cô thật muốn giết chết tên khốn này.
Cô vừa ủy khuất vừa xấu hổ.
Ngụy Tây Trầm đứng cách cô vài bước, cười đến lồng ngực khẽ run. Anh biết cô bực nên không trêu chọc cô nữa: "Lau nước mắt đi, bạn cùng bàn sẽ về ngay."
Cô tùy tiện lấy mu bàn tay lau vài lần, thấy thái độ của anh đã dịu đi, còn không quên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ậm ừ nói ra điều kiện: "Anh không được phép nhìn tôi ."
Thiếu niên khóe môi hơi cong lên: "Được."
Đào Nhiễm vẫn cảm thấy xấu hổ nên nhỏ giọng biện minh: "Tôi mặc quần bảo hộ. Cho nên khẳng định là anh không nhìn thấy gì rồi."
Ngụy Tây Trầm không giải thích được cảm giác mềm mại tột độ trong lòng, đành mặc kệ bộ dáng ngốc của cô, đi qua vài bước mở cửa sau.
Ước chừng nửa phút sau, Đoạn Phân Phương mang thuốc màu trở lại, trong mắt lộ ra hưng phấn hỏi Đào Nhiễm: "Nhiễm Nhiễm, đoán xem tớ gặp ai ở cổng trường?"
"Là ai?"
"Này, sao mặt và mắt cậu đỏ thế?"
Ngụy Tây Trầm quay ra nhìn, xem Đào Nhiễm chớp mắt nói dối: "Bụi phấn bay vào mắt."
"Ồ." Đoạn Phân Phương gật đầu, sau đó thần bí nói: "Có thể giờ tớ nói đã quá muộn, trường chúng ta căn tin đóng cửa, cho nên tớ đi bên ngoài siêu thị nhỏ mua thuốc màu. Ở cổng trường cậu đoán tớ thấy ai?"
Đào Nhiễm thực sự không thể đoán ra ai được, cô lắc đầu.
"Là Giang Diệp!" Đoạn Phân Phương hai mắt lấp lánh, "Mình cảm thấy cậu ấy đang chờ cậu."
Cô vừa nói ra lời này, phòng học lớp Ba hoàn toàn yên tĩnh.
Đào Nhiễm lặng lẽ nắm chặt ngón tay: "Tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước đây, ngày mai vẽ tiếp." Nói xong còn chưa kịp xách cặp đã vội vàng đi ra ngoài.
Đoạn Phân Phương gọi cô hai lần: "Giang Diệp vừa đi rồi!"
Đoạn Phân Phương không biết liệu Đào Nhiễm có nghe thấy không, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục bước đi và không quay đầu lại.
Đoạn Phân Phương khẽ thở dài, than thở vài câu, lại nhớ tới hiện tại chỉ còn lại mình cùng học học đẹp trai họ Ngụy, trong lòng có vài phần vui mừng.
Cô quay đầu, nhẹ giọng hỏi Ngụy Tây Trầm: "Vậy chúng ta viết chữ trước đi?"
Cũng không biết có phải bởi vì sắc trời quá tối hay không, thiếu niên trước mắt trong mắt không có một tia ấm áp.
Hắn nhẹ giọng nói: "Tôi không khỏe, đi trước."
Đoạn Phân Phương nhìn hắn rời đi mới phát hiện vừa rồi tim mình đập rất nhanh. Giống như không phải tim đập mà là có chút sợ hãi, sao cô luôn cảm thấy Ngụy Tây Trầm có chút tức giận nhỉ?
Nhưng hắn tức giận cái gì?
~
Ngụy Tây Trầm đi xuống lầu, Văn Khải trên mặt tươi cười tủm tỉm đi ra: "Lão đại! À không, Anh Ngụy."
Ngụy Tây Trầm phớt lờ hắn, lạnh mặt tiếp bước.
Dù sao đi theo Ngụy Tây Trầm nhiều năm, Văn Khải căn bản không sợ chết, hắn hề hề nói: "Anh Ngụy, anh làm sao vậy? Em vừa mới thấy anh không phải rất nhộn nhạo sao."
Ngụy Tây Trầm híp mắt, vỗ đầu hắn một cái: "Câm miệng."
Văn Khải mím môi, không khỏi vui mừng.
Vừa rồi hắn lặng lẽ lên lầu, vừa vặn nhìn thấy lão đại đang lau nước mắt cho cô gái nhỏ.
Có câu nói như nào nhỉ?
"Bách luyện cương thành nhiễu chỉ nhu."
(Hàng trăm công việc thép trở nên mềm mại quanh các ngón tay.)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com