Chap 6
Cái mùi đặc trưng của phòng dụng cụ hôm nay bỗng nồng hơn cùng hơi đất đang tuôn lên, báo hiệu cho một cơn mưa nặng hạt. Bầu trời như cũng đồng tình khi càng lúc mây càng dày, giành chỗ với nhau trên nền trời, khiến cho ánh sáng như biến mất. Tiếng chuông báo giờ nghỉ trưa kết thúc vang lên cùng tiếng sấm và chỉ trong chốc lát, cả sân trường Namimori đã trở thành một vùng đất mờ nhạt toàn màu xám, sáng rực lên bởi những tia chớp đột ngột. Tiếng sấm rền vang kéo sau đã đánh thức một thân ảnh vốn chỉ muốn chìm mãi, chìm mãi trong bóng tối dầy nơi phòng dụng cụ khỏi giấc mộng mị. Đó là một con người, do không muốn đối mặt với thế giời đầy tàn bạo, đau khổ và ồn ã ngoài kia, chọn ở lại đây, trong không gian tĩnh lặng, với mùi ẩm ướt và mát lạnh đặc trưng của mưa.
Bên ngoài phòng trời đang nổi giông tố, bên trong tâm khảm con người này cũng đang có hàng vạn lớp sóng cuốn tới vô tận. Naname cứ lặn ngụp, lặn ngụp trong đó, trồi lên rồi lại sụp xuống theo từng đợt thủy triều. Sóng cứ đánh, đánh mãi vào hồi ức về một chàng trai, mái tóc rối và mềm mại như lông mèo, đôi mắt sắc lạnh và biết đâu, cũng sáng lên trong đêm, làn da trắng tương phản với chiếc áo đen khoác hờ trên vai đang tung bay trong gió. Mỗi cử động của anh giữa đám côn đồ hung hãn thật nhẹ nhàng, thanh thoát nhưng không thiếu sức mạnh. Ánh kim loại của tonfa loang loáng bên hai cánh tay.
Sóng lại tiếp tục vùi dập, vùi dập kí ức, như muốn trái tim đỡ đau hơn, để vết thương mau lành, để nước mắt ngừng rơi trên mặt, để những tiếng nấc nghẹn ngào đừng tiếp tục làm phiền chủ nhân. Trong tim như có cái gì đó vỡ choang khi Naname hồi tưởng lại ánh mắt đó. Nó rất dịu dàng, có thể nói như vậy dù "dịu dàng" và Hibari vốn không đứng cạnh nhau. Tình cảm trong đôi mắt xám bạc đó thể hiện rõ đến nỗi, một người không có khả năng đoán biết tâm trạng như cô cũng dễ dàng nhìn ra.
- Hóa ra thất tình lại đau đến vậy.
Flash back
- Tôi có chuyện cần nói với cô. – Hibari chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế đối diện, thản nhiên cầm lấy một cốc trà và hớp một ngụm. Như thể chuyện sắp nói sau đây rất dông dài nên anh cần chút nước cho ngọt giọng. Cô thu mình lại nơi chiếc sofa, nhìn xuống chiếc ly mang phong cách Nhật. Những dải nước phản chiếu ánh sáng vàng từ bên ngoài quay tròn trong ly, rung lắc nhẹ nhàng bởi chấn động do anh để cốc xuống.
- Cô là bạn thân của Tsunayoshi Sawada đúng không?
- Vâng. – Naname gật đầu, tự hỏi từ khi nào anh lại gọi bạn cô bằng tên thay vì "động vật ăn cỏ" như bao người khác.
Tiếng vải bọc ghế ma sát loạt xoạt đã nói cho Naname biết Hibari vừa thay đổi tư thế. Nếu cuốn sách về ngôn ngữ cơ thể nói đúng thì hành động này chứng tỏ người đối diện đang bối rối. Có điều, "bối rối" và Hibari có ngày đứng cùng một vế thì chắc hôm nay trời âm u lắm đây.
- Tôi...thực sự...à... - ấp úng ư, Hibari đi cùng với cụm từ "ấp úng" ư, trời hôm nay có mưa à.
- Vâng?
- Tôi...thích ...cậu ta, ý ta là, Tsunayoshi Sawada, bạn thân của cô – Hibari thở phào như vừa ném bỏ được gánh nặng, không hề hay biết gánh nặng đó, rất nghệ thuật, đáp ngay xuống vai người đối diện.
"Thích, Hibari vừa nói...thích...thích Tsuna, đúng không?" – lần đầu tiên trong cả cuộc đối thoại, Naname ngẩng đầu lên. Đôi mắt cô chạm vào ánh nhìn sắc lạnh thường ngày của anh và nhận ra, sự ấm áp đang tồn tại trong đó khi nói về Tsunayoshi. Tự nhiên ngực cô thắt lại, khiến một giọt nước suýt nữa chảy ra khỏi khóe mắt, nhưng Naname đã kịp nuốt ngược nó vào trong. Những ngón tay thanh mảnh bấu chặt vào chiếc nệm, khiến lớp da bao bọc nó như muốn rách đến nơi.
Dù đang nghĩ cô gái đối diện có thể sẽ không nghe rõ, hay không tin vào những gì vừa nghe, Hibari vẫn ngay lập tức vào vấn đề:
- Tôi muốn nhờ cô làm trung gian. – Chúa ơi, đây chính là Hibari, hội trưởng Hội Kỷ luật khát máu đúng không. Chẳng lẽ tình yêu lại thay đổi anh nhiều đến vậy sao? Hôm nay có bão rồi à? Mà khoan, vậy có nghĩa là...
TRONG TRẬN CHIẾN TÌNH CẢM NÀY, MÌNH CHỈ LÀ KẺ CHEN NGANG.
Cảm thấy có cái gì đang chắn ngang cuống họng, Naname cầm lấy ly nước, một hơi uống sạch. Chất đắng trong trà trôi từ từ, hành hạ cái lưỡi ưa ngọt, trước khi chầm chậm chạm vào vòm họng, trôi xuống cổ. Trên đường đi, như vẫn chưa thỏa mãn, nó cuốn theo cả dư vị ngọt ngào vốn có trong trà xanh, tước đi lời an ủi cuối cùng của một người thất bại trong chuyện tình trường vốn bất ngờ khó đoán.
Hibari chăm chú, nhận ra trong chuỗi hành động tưởng như chứa đầy sự bất ngờ, có cái gì đó không giống anh tưởng tượng. Khi quyết định nhờ bạn thân tên động vật nhỏ ấy, anh cũng đã lường trước, hình dung ra biểu hiện, cách ứng phó với nó. Thứ xảy ra trước mặt anh lúc này, sao nhỉ, cảm thấy vừa giống lại vừa không giống.
- Em... đồng ý – Naname nói trong vô thức – em...sẽ suy nghĩ...để giúp anh.
Trước khi bước ra khỏi phòng, hồn cô cuối cùng cũng về với xác, để mà hỏi anh một câu:
- Tại sao anh không trực tiếp tỏ tình với cậu ấy mà lại nhờ em?
Hibari hơi bất ngờ. Chính anh cũng không hiểu tại sao. Có lẽ là vì động vật ăn cỏ đó xa cách với anh quá, trong khi thứ tình cảm này anh chỉ mới phát hiện gần đây, sau những tháng ngày trốn tránh. Anh sợ rằng nó không thực, sợ rằng cậu bé tóc nâu đó sẽ sợ anh, sẽ chạy trốn khỏi anh, mà chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng làm cho trái tim nhức nhối lắm rồi. Hay là vì anh ngưỡng mộ cô gái kia, khi cô ấy có thể ở bên Tsunayoshi trong khi anh thì không, dù rằng có chết Hibari cũng không bao giờ nói ra điều này. Anh vốn từ đầu chẳng ngưỡng mộ ai, giờ lại... Lắc nhẹ đầu để rũ bỏ cái suy nghĩ đáng xấu hổ ấy đi, bộ não của Hibari cũng đồng thời tìm những từ khả dĩ nhất:
- Không biết. Có lẽ là trực giác.
Một câu trả lời có thể không vừa lòng những người khó tính nhưng lại chính là cú đánh quyết định đối với Naname. Cánh cửa phòng vừa đóng, cô đã khụy xuống, nước mắt chực trào ra. Nhưng cô thấy không nên khóc tại đây, phòng dụng cụ sẽ tốt hơn. Dù sao đó cũng là nơi duy nhất cô nghĩ đến vào lúc này, bất chấp việc giờ nghỉ trưa sắp kết thúc.
Ngoài trời, mây đen vần vũ.
End Flash back
"Tại sao không phải là mình" – cô như muốn hét lên. Nước mắt mặn chát không ngừng tuôn rơi, chảy thành dòng hay bên gò má. Tiếng nấc nghẹn ngào lấp đầy không gian ẩm mốc.
Lúc này, chỉ có mưa là nghe được, tuôn rơi như chia buồn, như than khóc. Tiếng khóc của mưa không nặng, cũng không nhẹ, khiến cảnh vật đượm trong không gian tang tóc. Nước ồ ồ chảy dưới cống, nước chảy trên mái nhà, đổ xuống sân như những dòng thác nhỏ. Cái sân ngập đầy những vũng nước. Có vũng lớn, vũng nhỏ, cùng phản chiếu bầu trời xám xịt buồn hiu.
Nếu tiếp theo bạn nghĩ rằng nhân vật này sẽ vun đáp tình cảm người mình yêu, lặng thầm rút ra đằng sau, cầu mong hạnh phúc cho họ thì xin thưa không có chuyện đó đâu. Con người mà, ai chẳng có mặt tối. Và bức thư tình kia, cùng ánh mắt dịu dàng gần như chưa bao giờ thấy ở Hibari đã đánh thức "nó", từ sâu khẳm trong tâm hồn Naname. "Nó" không thể phủ nhận tình cảm giữa họ, nhưng "nó" cũng không chấp nhận mối dây đó, nhất là khi chúng vẫn chưa thành hình và, chìa khóa cho liên kết này lại đang nằm trong tay.
"Nó" là gì? Chúng ta đều có. Cả bạn, cả tôi, cả Naname, chỉ là, trước giờ chưa xuất hiện mà thôi.
Với vài tiếng "soạt" gọn ghẽ, phong bao màu trời giờ chỉ còn là những mảnh giấy nhỏ mờ nhạt trong bóng tối. Bức thư bên trong cũng cùng chung số phận.
"Nó" chính là sự Đố Kỵ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com