Chương 1: Trở Về
"Thật không ngờ cuối cùng vẫn đi đến kết cục này.",Người con trai khuôn mặt biểu lộ ra cái kia đích tươi cười nhợt nhạt, quang mang kim sắc một mảng tối tăm chết lặng.
Tay cầm súng đặt trên huyệt thái dương, đối diện nhóm người đồng tử co lại gắt gao ghim chặt vào bóng hình người con trai, ẩn hiện nét bàng hoàng, hoảng hốt khó kìm nén lại. Nhóm người nói gì đó, rất nhiều nhưng căn bản người con trai nghe không thấy, hắn chỉ nhắm mắt, tay bóp cò.
"Nó là một sai lầm..."
Đoàng!
Huyết sắc diễm lệ nở rộ....
Rõ ràng ngay từ khi bắt đầu đã là một sai lầm.
...........
Đồng tử quang mang chi sắc lần nữa từ trong tối tăm lấy lại tia ánh sáng, người con trai nghi hoặc.
Đây là đâu? Không phải đã chết rồi sao?
Cụp mắt, đánh giá bản thân. Đôi tay gầy gò yếu ớt không giống như đôi bàn tay đầy vết chai sạn của hắn. Đến cả thân thể này nhìn lướt qua giống như bị suy dinh dưỡng vậy.
Chẳng lẽ....một suy nghĩ loé vụt qua đầu người con trai.Quay về rồi sao? Người con trai hiện rõ lên sự châm chọc, thật khó khăn mới đi đến quyết định như vậy, thế mà lại quay trở về. Hắn chưa từng có ý định bắt đầu lại một lần nữa. Đúng là thật trớ trêu đâu.
Với lại thân thể này quả thực rất yếu ớt, đưa tay chạm nhẹ vào khoé môi, cỗ đau xót chân thực khiến người con trai phải nhíu mày chặt. Hình như là bản thân hắn bị thương mất rồi, đúng là rắc rối đâu, tốt nhất là vẫn nhanh chóng về nhà trị thương.
Suy nghĩ vừa dứt thì người con trai nghe thấy bên cạnh mình có tiếng khóc ngắt quãng, người con trai quay đầu sang bên cạnh, giờ hắn mới thấy được bên cạnh mình vẫn còn có sự tồn tại của một người.
Ân, người con trai không che dấu sự kinh ngạc khi thấy người bên cạnh. Thật sự là rất giống đâu, giống hệt hắn như hai giọt nước vậy. Nhưng từ trước đến nay hắn chưa từng nghe qua Nana nhắc đến bản thân hắn còn có thêm một người em trai hay anh trai gì đó sinh đôi cả.
Hơn nữa thật phiền đâu, khóc nãy giờ vẫn chưa ngừng người con trai chán ghét suy nghĩ. Ít nhất Lambo khi còn nhỏ cũng không khóc lâu đến như vậy.
"Này, nín khóc đi!",cuối cùng người con trai nhịn không được mà lên tiếng, âm điệu có chút khàn khàn.
"Hức...", người đối diện nghe thấy tiếng nói của người con trai thì dừng khóc, ngước lên nhìn với đôi mắt nâu ngập nước. Người con trai mới hài lòng chưa được ít phút thì người đối diện càng gào khóc dữ dội hơn nữa.
Người con trai trợn mắt, ai đó làm ơn làm cho người trước mắt hắn dừng khóc có được hay không?! Nhìn người giống bản thân ý đúc khóc lên khóc xuống thực sự rất khó tiếp nhận đâu.
Bỗng...
"Juudaime!", theo bước chân dồn dập hỗn loạn kèm theo tiếng nói lo lắng pha chút vui mừng vang lên.
Juudaime? Cái trên quá dỗi quen thuộc đâu. Người con trai đang có ý định ngẩng đầu lên nhưng lúc đó một cú đấm thúc mạnh vào bên má của hắn, không kịp phòng bị theo quán tính cả thân thể hắn văng mạnh đập thẳng ra bức tường đằng sau.
"Tên chết tiệt ngươi đã làm gì Juudaime!!", kẻ với mái tóc bạc phẫn nộ gầm lên.
Đau! Người con trai đau đến nhăn mày, thân thể quá yếu ớt không chịu nổi một cú đấm đã vậy đầu còn đập mạnh vào tường làm hắn choáng vô cùng, cơn đau nhức cùng vị ngọt tanh tưởi trong cổ họng làm hắn khó chịu vô cùng mà ho khan.
Chết tiệt! Thật lâu rồi hắn mới bị người khác đánh đến thảm hại như vậy! Người con trai thầm rủa trong lòng, hắn ngẩng đầu lên đối diện với kẻ có mái tóc bạc, đồng tử thâm trầm lạnh lẽo," này, không ai dạy ngươi phép tắc hả? Tự tiện đánh người khi chưa biết đầu đuôi câu chuyện ra sao?"
"Đầu đuôi câu chuyện cái gì mà đầu đuôi câu chuyện!", kẻ có mái tóc bạc gầm lên," người làm cho Juudaime khóc ngoài ngươi thì làm gì có ai khác nữa!"
Thực tình, chẳng giống nhau một chút nào cả. Rõ ràng đều sở hữu một ngoại hình như nhau, vậy mà tính cách lại khác xa như vậy, quay lại chục năm trước cũng cũng không đến nỗi không rõ phải trái như vậy. Người con trai cụp mặt thất vọng suy nghĩ.
"Gokudera-kun! Ai cho cậu đánh onii-chan như vậy?!!", cuối cùng nhân vật chính khóc nóc nãy giờ mới phát hiện tình thế không ổn mà lên tiếng.
"Juudaime....", Gokudera không cam lòng mà nhìn người vừa lên tiếng, trước tầm mắt quả quyết của người đó đành phải thoả hiệp," Tch, tạm tha cho ngươi.", rồi hắn bước đến bên người đó mà dịu dàng lau đi những vệt nước mắt còn vương sót lại.
Tất nhiên dù như vậy người con trai vẫn phải đối diện với một thanh kiếm sắc bén đến từ một người khác, kẻ với mái tóc đen sở hữu nụ cười vẫn đứng xem kịch vui nãy giờ.
Rõ ràng người trong trí nhớ của người con trai vẫn luôn nở nụ cười với hắn dù trong bất cứ trường hợp nào, nay tầm mắt sắc bén không chút khách khí cầm kiếm chĩa thẳng vào cổ họng hắn, giọng điệu tuyệt nhiên không mang theo bất kì tia cảm xúc tốt đẹp nào," nói, Tsunayoshi ngươi đã làm gì cậu ấy?! Nếu không ta không ngại tiễn ngươi vào bệnh viện tĩnh dưỡng vài ngày đâu!"
"Ta sao?", người con trai hay nói đúng hơn là Tsuna bình tĩnh di chuyển bàn tay chạm vào thanh kiếm, đồng tử vẫn không gợi sóng, thanh âm lạnh nhạt đáp lại," ngươi biết không? Một sát thủ chuyên nghiệp sẽ không tốn phí thời gian của mình vào dăm ba câu nói với kẻ thù của mình đâu. Mà ngươi lại nói thật nhiều."
"Ngươi....", kẻ cầm kiếm hơi bất ngờ bởi câu nói của Tsuna, nó nằm ngoài dự đoán của hắn, kẻ yếu đuối làm việc gì cũng thất bại nay lại dám đối mặt nói những điều này với hắn. Như mọi lần kiểu gì cũng sợ hãi co ro giống rùa rụt cổ vậy.
Hắn còn định nói gì đó nhưng lúc này tay hắn bị người khác nắm chặt, hắn quay sang thì thấy người đó lắc đầu nhìn hắn nói," Yamamoto-kun, cất kiếm đi, onii-chan thật sự không hề làm chuyện gì với mình cả.", lúc đó Yamamoto không chút do dự buông kiếm xuống, hắn mỉm cười tươi xoa xoa đầu người đó," được, vậy chúng ta trở về nhà thôi."
"Ưm.", người đó gật đầu mạnh, rồi bóng dáng cả ba người dần biến mất khỏi tầm mắt của Tsuna.
Dõi theo ba người bọn họ, Tsuna có chút bận tâm, một người có tính cách như vậy thật sự có thể làm boss rồi sinh tồn trong thế giới Mafia tàn khốc kia sao? Đến ngay cả hắn đây....Tsuna nghĩ đến đây thì chua xót. Nhưng dù vậy thì bây giờ mọi chuyện cũng chẳng liên quan đến hắn nữa. Điều hắn bận tâm là đây không phải là thế giới cũ như hắn biết nữa. Có thể là một thế giới song song đi?
Mà kệ đi...giờ phải về nhà chữa thương cái đã.Tsuna khó khăn đứng dậy, thân thể từng bước khó nhọc lảo đảo như sắp ngã biến mất trong chiều hoàng hôn sâu thẳm.
Bóng dáng ấy nhìn sao quá dỗi cô độc....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com