Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Nana không nghĩ tới bà đi chợ lại mất nhiều thời gian như thế, phần lớn là nói chuyện với các bà nội trợ hàng xóm về những chuyện lặt vặt, sau đó là đi mua thức ăn cũng ngẩn người suy nghĩ nên chọn cái gì, trưa nên ăn gì.

Nếu là trước kia, Nana sẽ làm một cốc mì là xong, ở nhà chỉ có hai mẹ con, Tsunayoshi cũng mang bento đến trường, một mình bà không cần chuẩn bị gì nhiều. Nhưng bây giờ có thành viên mới rồi, là gia sư của bé con nhà bà a. Mà cả hai cũng là bé con nên cần phải mua nhiều đồ dinh dưỡng, nhưng cần phải tiết kiệm nên Nana phân vân đứng ở siêu thị rất lâu.

Không sao, có ba tiếng chứ mấy. Hôm nay có hai người ăn thôi mà, dù sao Tsunayoshi cũng không ở nhà.

Nghĩ vậy, Nana tiếp tục đứng chọn nguyên liệu ở siêu thị.

Nana cảm thấy bà dường như quên mất một chuyện rất quan trọng, nhưng có vẻ bà không nhớ rõ nó là gì và tiếp tục đi mua đồ.

Vài phút sau, Nana ra khỏi siêu thị với hai túi đồ lớn trong tay, từng này là đủ cho cả bữa tối rồi.

Hí hửng về nhà, Nana trên đường chậm rãi đi. Thời tiết hôm nay không quá khó chịu, trời trong xanh, nắng không quá gắt, không khí trong lành...làm Nana nổi hứng đi chậm lại một chút để cảm nhận không gian xung quanh. Sau đó bà nghe thấy tiếng động cơ và tiếng vù vù trên trời, ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc trực thăng bay qua.

Nhìn hướng bay của chiếc trực thăng, sau lại thấy chiếc trực thăng dừng lại ở địa điểm nào đó trên không, tuy có chút xa nhưng Nana có thấy một bóng đen nhảy xuống, sau đó chiếc trực thăng bay đi.

Ồ, nhảy xuống từ độ cao không bị làm sao chứ?

Chắc không sao đâu, Nana ngây thơ nghĩ, từ độ cao đó chắc không chết đâu. Có ba tầng chứ mấy.

Sau đó bà tiếp tục đi về nhà, gặp được bố Yamamoto Takeshi ở quán sushi của ông liền đứng lại nói chuyện vài câu, sau đó mua thêm vài phần sushi mang về. Vừa đi vừa đung đưa túi đồ đã được làm giảm trọng lượng, Nana vui vẻ nghĩ.

Hôm nay thật là một ngày đẹp trời a~

Nana trở về nhà trong sự vui vẻ và tràn đầy hứng khởi, nhưng nó ngay lập tức tắt ngấm và thay thành sự khó hiểu khi bà nhìn thấy một dãy ô tô đen sang trọng xếp thành hàng dọc từ cửa nhà bà trải về sau. Khoảng 4, 5 chiếc xe, và ở đó còn tụ tập một đám đông mà Nana chẳng quen ai trong số họ. Đám người mặc vest và đeo kính râm, hành động vô cùng kì quái. Có kẻ lấy khăn ra khóc sụt sùi, một nhóm người nào đó còn đang bê một chiếc quan tài màu đen lớn đứng trước cửa nhà bà, người ngẩng đầu nhìn trời buồn bã, người thì cúi xuống mặt đất thở dài, người một tay ôm mặt khóc rưng rức,...

Nana: "..." Sao nhìn cứ giống nhà có tang là thế nào?

Hành động không chỉ kì lạ một cách bình thường, lời nói lại làm bà khó hiểu không kém.

"Thật đáng thương, cậu bé ấy còn trẻ như vậy..."

Nghe vậy Nana không khỏi không ngạc nhiên, nhà ai có con chết trẻ sao?

"Mong là ngài ấy có thể vượt qua nỗi đau này."

Thật đáng buồn, mình cũng mong ba mẹ của đứa trẻ đó có thể vượt qua nỗi đau mất con.

"Đó là đứa con duy nhất a..."

Gia đình chỉ có một đứa con sao? Vậy thật là đáng tiếc.

Bỗng Nana chú ý tới một người con gái đứng đầu đám người đó, người này Nana có ấn tượng, lúc trước vô tình xem một đoạn kí ức của Iemitsu có phát hiện bóng dáng của cô gái này, là cấp dưới của Iemitsu.

Hình như tên là Oregano. Nhưng sao cô ấy lại ở đây nhỉ?

"Ngài ấy cướp cả chuyên cơ của Vongola để bay về gặp mặt con lần cuối..." Người con gái ngoại quốc đưa khăn tay lên lau nước mắt, đôi mắt có chút sưng vì khóc. Nhưng thứ Nana nghe được là chồng bà cướp đồ của công ty thuỷ sản Vongola, chỉ để bay về gặp Tsunayoshi.

Nana: "...................." Thế người nhảy xuống từ trực thăng khoảng nửa tiếng trước là chồng bà à?

Mà, Tsunayoshi sao lại chết rồi!!?

Bà nhớ là con trai thoát hồn ở trường học, rồi bà mang Tsunayoshi về nhà a.

Sau đó bà đặt cơ thể Tsunayoshi ở trong phòng của thằng bé.

Đến đây, đầu óc có chút chậm chạp của Nana đã tìm được vấn đề.

Không xong, bà quên mất hiện tại có Reborn ở nhà!

Nhưng mà là ai gọi điện thông báo cho Iemitsu biết chuyện của Tsunayoshi vậy!!? Nana chủ động đưa Reborn ra khỏi phạm vi tìm kiếm, không thể là đứa bé đó, Reborn mới chỉ có hơn 2 tuổi, chỉ sợ còn không biết dùng điện thoại chứ đừng nói là có số điện thoại của Iemitsu rồi gọi cho ông ấy.

Không được, bà phải giải quyết hiểu lầm này, Iemitsu mà hoảng lên thì mọi chuyện tồi tệ hơn mất.

Người phụ nữ run lên, hai tay nắm chặt lấy túi đồ, vững bước tiến lên. Bỏ qua đám người kì quặc đứng trước cửa nhà, nhanh chân chạy vào trong.

Nhưng điều đầu tiên khi vào nhà, Nana chạy vào trong bếp sắp xếp lại các túi đồ.

Phải nhanh chóng dọn xong rồi đi tìm Iemitsu để giải thích a, rốt cuộc làm sao mà ông ấy biết chuyện của Tsuna thế này!!

Đặt hết đồ lên bàn xong, Nana chạy nhanh lên tầng, vội mở cửa phòng con ra thì thấy chồng mình đang cầm tay Tsunayoshi rơi nước mắt.

"Cá ngừ nhỏ của bố..."

Trên giường thiếu niên tóc nâu vẫn nằm yên đó, trên người mặc bộ vest đen đắt tiền, trước ngực một tay cầm lấy một bông hoa bách hợp màu trắng rất tinh khiết. Gương mặt non nớt của thiếu niên không có chút huyết sắc, đôi mắt nâu hàng ngày luôn mở to nay nhắm nghiền và sẽ không bao giờ tỉnh dậy một lần nào nữa.

Cái này là trong mắt Iemitsu, không phải Nana.

Trước mắt Nana, bà chỉ thấy người đàn ông ăn mặc bộ vest đen sang trọng đang khóc lóc trước giường như một đứa bé như thể làm sai chuyện gì đó. Cái mặt còn trông rất là đần, lấm lem nước mắt, hai tay người đàn ông nắm chặt lấy tay Tsunayoshi, miệng không ngừng lải nhải mấy câu xin lỗi, bố sai rồi...

Rõ ràng đã qua cái tuổi khóc nhè, nhìn người đàn ông là chồng của mình, Nana không khỏi không thở dài.

Đứng bên cạnh ông là đứa bé trai đang hơi cúi đầu, chiếc mũ fedora để lại một bóng ma trên mặt, che đi nửa gương mặt nhỏ nên Nana không biết vẻ mặt của đối phương thế nào.

Nghe thấy tiếng thở dài của Nana, đứa trẻ quay đầu về phía cửa, màu đen đôi mắt tựa như đêm đồng không nhìn ra được cảm xúc gì, chỉ bình lặng nhìn mà thôi.

Điều này làm Nana quay về hiện tại, bây giờ có chuyện quan trọng hơn, bà phải giải thích cho Iemitsu biết chuyện gì đang xảy ra đã.

"Chồng..." Nana hơi mỉm cười nhìn Iemitsu đang ngồi khóc dưới đất, lại gần vỗ vai.

"Lớn rồi sao còn khóc nhè a?"

"Nana, con trai chúng ta, không còn sống nữa..." Iemitsu cũng nhận ra Nana đã trở về, nhìn về phía thiếu niên nằm yên bình trên giường, nở một nụ cười chua xót. Chung quy cũng không thể giấu Nana được, cô ấy cũng cần phải đối mặt với hiện thực.

"Không phải đâu, con trai chỉ là đang ngủ thôi. Tsu-kun chưa có chết đâu, chồng à..." Nana đặt tay lên tay người đàn ông, giọng điệu dịu dàng, ôn nhu nói.

"Nhưng mà cá ngừ không còn thở nữa..." Iemitsu buông tay con trai để ôm lấy người vợ của mình, đầu dụi vào hõm cổ đối phương, thì thào nói.

"Em đã bảo là con chỉ ngủ thôi!!!" Đẩy ra người đàn ông, Nana lần này nhịn không được mà nói lớn, hai tay tóm lấy bả vai Iemitsu lắc lắc.

"Con chỉ ngủ thôi, rồi sau đó sẽ tỉnh lại mà! Tsu-kun đang yên đang lành sao có thể chết được! Thằng bé chỉ là——!" đang trốn học đi chơi thôi.

Sawasa Iemitsu đau lòng nhìn ánh mắt chân thành cầu sự tin tưởng của vợ, ông biết Nana sẽ không thể chịu được của sốc tinh thần này, vì thế cắn răng giơ tay đem Nana đánh ngất.

Nana đang cố gắng giải thích thì cảm nhận được phía sau cổ đau nhói, tầm mắt mơ hồ rồi trở lên đen thẳm. Suy nghĩ cuối cùng lúc đó của Nana là, dám đánh ngất em? Sawada Iemitsu, lần sau đừng bao giờ lên giường của em nữa.

Reborn đứng ở bên nhìn một màn này cũng không thấy điều gì không đúng, chỉ kéo nhẹ chiếc mũ fedora xuống, quay mặt đi chỗ khác.

Thật đáng tiếc, hắn còn chưa tìm ra bí mật của Tsunayoshi thì đối phương đã chết mất. Thật phí công khi đi lắp camera và tạo mật đạo trong căn nhà này.

Đứa bé khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy rất khó chịu. Rõ ràng Tsunayoshi sáng nay rất khỏe mạnh, hơn nữa đối phương đi đến trường an toàn hắn cũng để Leon theo dõi. Cậu ta không thể trở về nhà nếu như chết trước đó, hoặc cũng có thể cậu ta về nhà thì bị giết chết, nhưng trên cơ thể lại không có vết thương.

Không đúng, Reborn nhớ lại trên cơ thể Tsunayoshi có một số vết thương, không lẽ là bị đánh chết?

Suy đoán của Reborn dừng lại khi thấy Iemitsu bế người thiếu niên lên, trong lòng bỗng có chút nặng nề.

Phải đưa vào quan tài rồi...

Tsunayoshi ở bên Ý chơi vô cùng vui vẻ, hắn thuận lợi trở thành bạn bè với nhóm Varia, bọn họ ban đầu cũng rất ngạc nhiên và tràn đầy cảnh giác khi nhìn thấy Tsunayoshi, nhưng có Xanxus nên Tsunayoshi dễ dàng được Varia chấp nhận.

Hiện tại người Tsunayoshi muốn lại gần nhất chính là là Mammon. Cơ thể đứa bé thật đáng yêu, hai cái má phúng phính thật là thu hút hắn khiến hắn muốn nhào nặn hai cái má đó.

Vì thế hắn luôn lại gần Mammon để được đối phương cho phép hành động của mình.

"Nhéo một cái, 10000$."

Mà với cái tên yêu tiền như Mammon, đương nhiên trong trường hợp nào cũng có thể đòi tiền rồi, trước đó hắn còn cho rằng sự xuất hiện của Tsunayoshi đã dọa tới hắn và yêu cầu Tsunayoshi bồi thường tận 50000$ để xoa dịu nỗi sợ hãi khi gặp ma.

"Tôi chết rồi lấy tiền đâu ra chứ Mammon..." Tsunayoshi phì cười, bên cạnh Belphegor cười shishishi vung vẩy con dao, được một tí lại chọc con dao vào Tsunayoshi. Thích thú nhìn con dao xuyên qua người thiếu niên, Belphegor cũng không thèm dừng hành động ngu ngốc này lại.

Xanxus ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, mặc kệ những gì đang xảy ra, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn sẽ len lén mở mắt nhìn Tsunayoshi để xem thiếu niên có chạy đi đâu mất hay không.

Hiện tại Varia chỉ có Squalo không ở, còn đâu tất cả đều tụ tập ở phòng khách này ngồi làm quen với Tsunayoshi.

"Ở đây thích thật đó!"

Tsunayoshi vui vẻ ôm lấy Mammon, mặc kệ đối phương còn kêu giá tiền cho ôm là 10000$, dù thế nào hắn cũng không trả đâu, Mammon vẫn sẽ cho ôm mà.

Thật là sung sướng~~~

Tsunayoshi đang vui sướng bên này, không hề hay biết cơ thể của mình đã được bố mình chỉ huy cho người đưa vào quan tài.

---------------------------

Mở đầu năm mới đăng chương, chúc mừng mọi người năm mới vui vẻ nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com