Chương 25
Nghe tiếng ồn ào trên tầng, Nana vui vẻ cười cười. Ara, đã lâu lắm rồi ngôi nhà mới sức sống như vậy, tuy là phải đánh đổi một số thứ. Nhưng mà Tsu-kun sẽ không có vấn đề gì, con trai nhà nàng tuy trông yếu đuối nhưng thật sự ra rất là mạnh mẽ nha!
Vì vậy, Nana cười khúc khích nói với chính mình.
"Hôm nay vẫn rất vui vẻ đâu."
"Mama, Lambo muốn ăn kẹo." Đứa nhóc mặc quần áo bò sữa mút tay nhìn Nana, ánh mắt lòng lanh nhìn túi kẹo nhỏ được đặt trên bàn.
"Không được nha, Tsuna đã nói con không thể ăn quá nhiều kẹo, sẽ bị sâu răng."
"Nhưng mà Lambo không muốn~~~"
"Tsu-kun nói là nếu Lambo không nghe lời là Tsu-kun sẽ không cho con ăn kẹo trong một ngày, nếu còn đòi nữa Tsuna sẽ không thích đâu, Lambo muốn vậy sao?" Nana cười từ ái, ngồi xuống đối diện với gương mặt đáng yêu của đứa nhóc rồi xoa xoa quả đầu xoăn xoăn của Lambo.
"Không muốn...Lambo không muốn... bị Tsuna ghét. Hức, Nana phải giúp Lambo, hức, Lambo không muốn bị Tsuna ghét..." Lambo ban đầu chỉ là rầu rĩ lầm bầm, nhưng không hiểu sao về sau liền khóc lên làm Nana sợ hãi một trận.
"Oah——! Muốn nhẫn nại! Không muốn bị Tsuna ghét a—!!" Nhìn đứa nhóc bỗng nhiên gào khóc, Nana vội vã dỗ dành đứa nhỏ, nhưng xem ra bà không làm được. Nhìn đứa nhóc khóc đến lấm lem nước mắt, không còn cách nào khác, bà liền bế Lambo lên phòng Tsunayoshi, đem việc dỗ Lambo ném sang cho hắn.
"Tsuna! Hức! Tsuna-nii——!"
Tsunayoshi vừa mới mở cửa ra thôi, chưa kịp nhìn rõ người trước mặt đã cảm thấy lồng ngực bị thứ gì đó đập mạnh vào. Theo quán tính mà ngạc ra sau, không quên ôm lấy vật trong ngực rồi ngã xuống.
Ngay khi mông tiếp xúc với mặt đất, Tsunayoshi cảm tưởng như tất cả nỗi đau trên cơ thể đều xông về một chỗ, đau đến nỗi khiến hắn nhịn không được mà đổ mồ hôi.
Mông của hắn, mẹ ơi, đau chết mất!
"Tsuna sẽ không ghét Lambo đúng không!? Tsuna sẽ không đúng không!? Nói đi! Tsuna sẽ yêu Lambo mãi mà, nói đi mà oa oa oa—"
Nhìn đứa nhóc lao vào ngực mình rồi khóc nấc lên, Tsunayoshi vội vã dỗ dành, quên đi đau đớn trên thân thể mà tập trung dỗ Lambo. Không hề hay biết mặt Reborn đã đen đến mức có thể nhỏ nước.
"Vậy Tsuna chăm sóc Lambo nhé!" Nana mỉm cười đóng cửa lại rồi đi xuống tầng nhanh chóng, chà chà, không nghĩ tới xung quanh con trai bay nhiều hoa như vậy, ngay cả trẻ con cũng có a.
Tsunayoshi bất lực nhìn Nana đóng cửa, sau đó tập trung dỗ dỗ đứa nhỏ trong lòng.
"Ngoan, Lambo đừng khóc. Nín đi rồi anh cho kẹo..." Đây là một trong những lời dỗ dành rất thành công với Lambo trong trí nhớ của Tsunayoshi, chỉ cần cho đứa nhỏ này ăn kẹo, nó sẽ nín khóc và cười vui vẻ trở lại ngay.
Nhưng tình huống này thì có cho kẹo cũng chẳng xong.
"Tsuna mau nói đi, anh không ghét em phải không? Nói đi mà, nói anh yêu em nhất đi! Tsuna-nii..."
Nhìn Lambo khóc càng ngày càng hăng, Tsunayoshi không còn cách nào khác mà làm theo ý đứa trẻ muốn, hắn vuốt lưng của Lambo, dịu dàng ở bên tai đứa trẻ, ôn nhu nói.
"Anh không ghét Lambo, anh yêu Lambo dễ thương của anh a~"
"Thật-Thật sao? Nói lại lần nữa đi Tsuna-nii~" Lambo khịt khịt mũi, dừng việc rơi nước mắt của mình lại, nhìn Tsunayoshi bằng đôi mắt chờ mong mang theo một chút lo lắng, giọng nói non nớt có hơi khàn vì trước đó đã khóc lớn mà làm nũng.
Nhìn thấy sự lo lắng và cầu mong trong mắt Lambo, Tsunayoshi nhớ tới hoàn cảnh của đứa nhóc đáng thương của nhà Bovino này, vì thế cười dịu dàng xoa đầu Lambo và làm theo lời đứa nhóc nói.
"Ừ, anh yêu Lambo."
"Nữa, Lambo muốn nghe nữa." Lambo mắt sáng nhìn Tsunayoshi, gương mặt cũng trở lên tươi tỉnh hơn.
"Anh yêu Lambo."
"Nữa, nữa đi!"
"Anh yêu nhất Lambo!"
"Lần nữa đi!"
Reborn: "..."
Với thính lực và thị lực cao cường của mình, vừa nhìn vừa nghe Tsunayoshi dỗ dỗ Lambo bằng những cậu anh yêu em khiến hắn thấy sởn gai ốc. Reborn cảm thấy hắn nhất định phải ném con bò ngu xuẩn kia đi thật xa.
"Lambo rất vui! Tsunayoshi nói yêu Lambo-sama nhất! Tương lai em sẽ cưới anh làm vợ!" Con bò nào đó dụ dỗ được thiếu niên ngây thơ của nhà Sawada xong còn muốn tiến thêm một bước, Reborn lần này nhịn không nổi nữa, lôi Lambo ở trong lòng Tsunayoshi ra rồi đá bay ra ngoài cửa sổ.
Tsunayoshi nhìn đứa trẻ nào đó biến mất trên bầu trời, nhịn không được thở dài.
"Ta hiện tại là gia sư của ngươi, vì thế không được ta cho phép, cấm yêu đương hay hẹn ước linh tinh!!!" Reborn mặt hằm hằm sát khí quay đầu nhìn thiếu niên, nhịn xuống khao khát đá bay nốt Tsunayoshi mà bỏ lại một câu rồi rời khỏi.
Tsunayoshi ngơ ngác nhìn căn phòng chỉ còn lại mình, nhưng nhờ nơi nào đó không ngừng biểu thị sự tồn tại mà cứ đau đớn, Tsunayoshi hồi thần tự chữa thương cho chính mình.
Làm như ta muốn không bằng, chờ ta hoá giải lời nguyền cái thân thể này, để xem còn vụ lùm xùm nào nữa không.
-----------------------------------
Hôm sau, Gokudera chuyển tới lớp hắn học.
Tsunayoshi cảm thấy vô cùng mệt mỏi khi nhìn thấy ánh mắt sáng rực của đối phương chằm chằm vào mình, từ lúc bước vào lớp, Gokudera vẫn luôn dùng đôi mắt sáng đó nhìn vào Tsunayoshi, khiến cả lớp cũng theo đó mà nhìn sang hắn.
"Này Sawada, cậu quen tên đó hả?" Một bạn nam ngồi bàn bên quay qua hỏi Tsunayoshi, đáp lại cậu ta là những câu trả lời ậm ờ của Tsunayoshi.
"À ừm, mình có gặp qua cậu ấy."
"Ánh mắt tên như thể muốn nuốt sống cậu vậy, Sawada cậu chọc hắn sao?" Một bạn nữ quay đầu lại lo lắng hỏi, ánh mắt quan tâm nhìn Tsunayoshi.
Tsunayoshi trong khoảng thời gian gần đây như biến thành một người khác, hắn rất tốt bụng và đặc biệt không còn đu bám các bạn trai nữa. Những việc làm của Tsunayoshi dạo gần đây khiến hảo cảm của cả lớp đối với hắn toàn bộ đều trên 60%, là mức độ quan tâm giữa bạn bè.
"Em ngồi sau bạn Sawada đi." Thầy giáo thấy Gokudera giới thiệu xong cứ nhìn chằm chặp vào Tsunayoshi, nghĩ đối phương lại gây họa liền để Gokudera ngồi sau hắn. Để hai người tự hoá giải đi.
Bởi trước kia mọi người không thích Tsunayoshi nên không có mấy ai chịu ngồi gần hắn, vì thế nên sau Tsunayoshi vẫn còn bàn trống.
Mà Gokudera nghe xong liền phi thẳng xuống bàn trống đằng sau Tsunayoshi, trong ánh mắt tò mò của mọi người đi đến cạnh Tsunayoshi, cúi xuống cầm tay Tsunayoshi lên hôn xuống. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tsunayoshi đang sững sờ, nở nụ cười mang tính sát thương cao mà nói.
"Ta đến rồi, Juudaime."
Cả lớp: "!!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com