Âm 15. [st]
Đã tới nước này thì quay lại còn có nghĩa lí gì, Enma biết rõ điều đó hơn ai hết nên vẫn kiên định hướng về phía trước, bước vào cánh cổng lâu đài to lớn hùng vĩ kia, bước sau vững hơn bước trước, không hề ngập ngừng nữa.
Tên kia nhìn theo bóng lưng Enma, chẳng biết nghĩ gì, chỉ thấy hắn khẽ tặc lưỡi rồi rảo nhanh bước chân để bắt kịp cậu.
...
Khi vào bên trong tòa lâu đài, Enma chỉ thấy phía trước một hành lang u tối và dài dằng dặc với hằng sa số những cánh cửa đóng im ỉm. Tên kia từ đằng sau lưng cậu tiến lên, quàng vai bá cổ, kéo mặt cậu kề sát mặt mình, thì thầm:
"Những cánh cửa đằng kia là kí ức, là hy vọng, là tuyệt vọng, cũng là sự đau đớn không thể vãn hồi, là niềm ân hận không điểm kết của ngươi, mở nó và ngươi sẽ nhận được thứ mình muốn biết."
Enma nhìn về phía hành lang một cách mịt mù, rồi lại nhìn vào khuôn mặt, đôi mắt giống mình như tạc kia, hỏi một câu vô nghĩa:
"Thế rốt cuộc, những cánh cửa kia là gì?"
"Là sự thật."
...
Enma mở cánh cửa thứ nhất, cậu thấy bản thân là một đứa trẻ mồ côi trong một trại tế bần nghèo nàn ở một vùng ngoại ô nghèo nàn của một đất nước nghèo nàn. Điểm sáng duy nhất trong tuổi thơ xám xịt của cậu chính là người bạn thân tóc nâu bằng tuổi. Cậu ấy gọi cậu là Enma-kun, còn cậu gọi cậu ấy là Tsuna-kun.
...
Enma mở cánh cửa thứ hai, cậu biết rằng bản thân không được mọi người yêu quý cho lắm. Vì cậu u ám, trầm lặng và hậu đậu. Duy chỉ có mình Tsuna, bầu trời của cậu là chịu ở bên cậu.
...
Enma mở cánh cửa thứ ba, cậu nhìn thấy hai quả đầu đỏ rực và nâu xù đang chụm vào nhau, thì thầm gì đó dưới bầu trời sao, trên thảm cỏ.
"Tsuna-kun, vì sao cậu lại chịu với một đứa u ám và hậu đậu như tớ?"
"Có lẽ vì tớ cũng hậu đậu chăng?"
"Gì vậy trời, đó đâu phải lí do!"
Cậu tươi sáng như thế, đáng ra không nên ở cạnh đứa như tớ.
...
Enma mở cánh cửa thứ tư, cậu nghe thấy tiếng Tsuna khóc thút thít, bảo với cậu rằng có tiếng ai đó gào khóc thảm thiết dưới sàn nhà. Enma cũng nhìn thấy bản thân lúc nhỏ biến mất dần vào trong bóng đêm.
...
Enma mở cánh cửa thứ năm, cậu thấy dưới sàn nhà la liệt toàn là xác người. Không có cái xác nào còn nguyên vẹn, mùi máu lẫn với mùi da thịt thối rữa xộc thẳng vào mũi khiến cậu ngay lập tức nôn hết bữa tối ra ngoài.
Khi đang cúi đầu nôn thốc nôn tháo, tầm mắt cậu chợt rơi vào những hình vẽ kì quặc trên sàn. Chúng ngoằn ngoèo và đỏ rực như những con rắn độc, quây thành một vòng tròn hiểm ác. Trong ánh nến chập chờn, Enma mờ mịt trông thấy mái tóc nâu quen thuộc ở trong trung tâm vòng tròn ấy.
...
Enma thấy bản thân nhỏ tuổi ở cánh cửa thứ năm mở to mắt, há to mồm chỉ tay vào con quỷ giống hệt người bạn thơ ấu của cậu, chỉ khác là sau lưng nó có thêm một đôi cánh lông vũ đen nhánh, tuyệt đẹp. Enma nhỏ bé khó khăn lắm mới rặn ra được vài chữ run rẩy:
"Tsuna-kun...?"
Con quỷ với đôi cánh đen mở to đôi mắt ngây thơ ngập nước mắt, tràn đầy yêu thương, nở ra nụ cười tươi tắn nhất mà trả lời Enma:
"Ừ, tớ đây, Enma."
Enma rùng mình, và cậu cũng thấy bản thân trong quá khứ rùng mình.
Không phải.
...
"Không phải, ngươi không phải Tsuna-kun! Tsuna-kun cậu ấy chưa bao giờ gọi tên ta một cách trống không như thế cả!" Cậu bé tóc đỏ hét lên với con quỷ, rồi nhanh chóng quay đầu, co chân bỏ chạy. Cậu muốn trở về với Tsuna của mình.
Enma cảm thấy khó thở, cậu biết bản thân mình chạy không thoát.
...
Mở cánh cửa thứ sáu, Enma thấy bản thân mình nằm trên một giường bệnh trắng toát, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt gầy gò tái ngắt không hề có tí khí sắc nào. Hệt như một người chết.
Và cậu cũng nhìn thấy người bạn thơ ấu với mái tóc nâu ngày nào đã cao hơn một chút, lúc này đang tỉ mẩn khâu lên chiếc rèm cửa màu xanh lá những đóa hoa năm cánh nhỏ nhắn.
Thi thoảng, cậu ấy thì thầm điều gì đó, có lẽ là nói với cậu đang nằm li bì trên giường kia, hoặc cũng có lẽ là nói với chính bản thân mình.
Hoặc thi thoảng, cậu ấy đưa ống tay áo quẹt lên mắt, cố nén tiếng nức nở lại trong họng.
Hoặc thi thoảng, cậu ấy lại khóc thành tiếng.
Enma cảm tưởng như trái tim mình đang rỉ máu.
...
Kozato tìm thấy Enma đang ngồi gục đầu trước cánh cửa thứ bảy. Cậu không hề ngẩng đầu lên nhìn hắn khi hắn dừng lại và đứng trước mặt cậu, chỉ khẽ hỏi:
"Thế nên, Tsunayoshi của ngươi đã mang ta đến đây?"
"Ừ."
"Thế nên, Tsuna-kun đang đợi ta ở thế giới bên kia? Thế giới ban đầu của ta?"
"Ừ."
"Ha..." Enma đột nhiên cười nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn tên kia, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích, "Thì ra quý ngài quỷ đây bất lực đến thế, ngay cả người mình cũng giữ chẳng nổi."
Kì lạ thay, Kozato chẳng giận, hẳn chỉ đơn giản cúi xuống, vuốt cằm mình rồi cảm thán:
"Trong tất cả bản thân khác của ta, ngươi là người đầu tiên tỉnh táo như thế này đấy."
Rồi hắn lại ngẩng đầu nhìn lên một điểm vô định nào đó, thở dài nói:
"Tsunayoshi ấy, ẻm có một thói xấu là chưa bao giờ cảm thấy đủ cả. Ý ta là nó cũng không hẳn là thói xấu, dù sao đó cũng là tập tính loài quỷ của ẻm. Ngươi biết Mộng Ma không? Kiểu kiểu vậy đó, ta chẳng hứng thú với cách loài người gọi bọn ta cho lắm, ẻm sẽ bắt các ngươi vào trong một giấc mơ, một giấc mơ thật là đẹp, đúng như ý nguyện các ngươi vậy. Để làm gì ư? Hẳn là ngươi nghĩ ẻm là bọn quỷ thấp kém thích ăn linh hồn loài người đúng không? Ẻm sẽ ăn người khi người đó hạnh phúc tột đỉnh vì sẽ ngon miệng hơn sao? Sai, sai hoàn toàn, ẻm làm như thế chỉ bởi ẻm thích sống trong những giấc mơ hạnh phúc đó mà thôi, đặc biệt với những ta khác. Vì sao ư? Ta chịu, nhưng ta biết là những linh hồn con người yếu ớt sẽ chẳng sống nổi trong những giấc mơ đó đâu, dù sao cũng là giấc mơ của quỷ mà. Nên thường là sau khi lỡ để những linh hồn ta khác kia bị mộng ăn mất, ẻm sẽ suy sụp mấy ngày, nhưng rồi lại nhanh chóng đi tìm kẻ khác."
"Ngươi ồn ào quá! Ngươi nói những điều này với ta để làm gì cơ chứ?" Enma thật sự không có tâm trạng nghe tên quỷ điên kia ba hoa nữa, tất cả mọi thứ diễn ra với cậu nó hoang đường một cách điên khùng.
"Phần thưởng đó, phần thưởng cho kẻ tỉnh táo duy nhất thoát khỏi mê hồn trận của Tsunayoshi. Suýt chết nhé, ngươi nên cảm thấy may mắn chứ!"
"Câm mồm!"
"..."
"Thế bây giờ, ta làm sao để quay lại thế giới cũ bây giờ?" Sau một thoáng trầm mặc, Enma đột nhiên cất tiếng. Giọng cậu run rẩy đầy bất lực.
Nghe tới đây, Kozato lại cúi đầu thở dài một lần nữa. Sau đấy, hắn chầm chậm quay lưng đi mất vào bóng đêm, chỉ để lại một câu trả lời lửng lơ.
"Ai mà biết."
...
Cánh cửa thứ chín mươi tám.
...
Cánh cửa thứ một trăm năm mươi chín.
...
Cánh cửa thứ một nghìn một trăm bốn mươi ba.
...
Kozato ngồi trên ngai vàng, chống cằm nhìn một bản thân khác của mình mở hết cánh cửa này đến cánh cửa khác hòng tìm kiếm một niềm hy vọng nhỏ nhoi. Hắn lại trông đến thân thể mang đôi cánh đen tuyền xinh đẹp đang run rẩy nằm trong chiếc lồng vàng chất đầy hoa hồng trước mắt, khẽ nheo mày, lắc đầu bất mãn:
"Tsunayoshi, em thích gì ở một kẻ ngu ngốc như nó?"
Đáp lại Kozato là tiếng khóc nức nở và bất lực.
...
Khi Enma mở đến cánh cửa... à mà cậu đã ngừng đếm từ lâu rồi, một ánh sáng ấm áp mà quen thuộc tỏa ra, thôi thúc cậu hãy mau mau bước vào. Khi cánh cửa đóng lại, phía đằng sau chỉ còn lại sự im lặng.
Kozato route ending:
OPEN ENDING [OE] – SỰ THẬT [HÀNH LANG SỰ THẬT]
[Chúc mừng, bạn đã hoàn thành một route, bạn có thấy hài lòng với kết cục này không? Nếu còn gì chưa thỏa mãn, hãy bắt đầu lại với những sự lựa chọn khác nhé.]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com