Chương XXIX: Thư từ nơi xa
Đó là một buổi chiều tà cuối hạ, khi khu vườn nhỏ đã thưa dần tiếng ve và nơi xa chẳng còn vọng đến thanh âm rộn ràng từ lễ hội đông đúc, thái dương mệt mỏi dần khuất dần sau rặng núi xa, để lại phía sau một bầu trời đẫm sắc đỏ bầm cũ kỹ. Trong căn biệt phủ của gia đình Asari danh giá, vị tiểu thư duy nhất của họ dường như chẳng mảy may bận tâm đến những gì diễn ra ngoài kia. Nàng vẫn như cũ, dành cả ngày trong phòng riêng để làm những gì mình thích. Có đôi lần, người ta sẽ thấy gương mặt thanh tú đó hướng mắt về bầu trời như kẻ mất hồn suốt hàng giờ liền, như thể nơi ấy mới là nơi nàng thuộc về, nơi nàng ước ao chạm đến. Người tinh ý đều nhận ra, từ ngày người con trai đến từ bên kia bờ đại dương rời đi, tiểu thư duy nhất nhà Asari họ lại quay về với những ngày tháng như một cái bóng. Bình lặng đến u sầu.
Ngồi bên thềm cửa, lặng lẽ ngắm nhìn vạn vật nói lời tạm biệt với một mùa hạ náo nhiệt sắp tàn, chuẩn bị đón chờ một mùa thu yên ả, êm đềm, Mai từ tốn nhấp nhẹ một ngụm trà nóng, chầm chậm tận hưởng cảm giác khoan khoái mà nó mang lại lan khắp cơ thể. Suốt mấy tháng liền, người trong phủ luôn dành cho nàng những ánh mắt đầy ái ngại, y như cách họ từng dành cho nàng và Giotto những ngày y còn chưa rời đi. Đôi lần, nàng nghe hạ nhân bảo rằng nàng sẽ sớm chết trong nỗi nhớ nhung tình lang, có người lại nhắc lại chuyện mùa xuân năm sau nàng sẽ xuất giá, có thương có nhớ người kia thì có tác dụng gì. Họ có thể bình phẩm nàng, có thể thương xót, tội nghiệp cho một con người tưởng chừng vừa tìm được một mùa xuân trong cuộc đời lại bị vận mệnh trêu đùa. Những chuyện như thế trong đôi mắt huyền mị ấy chỉ là chuyện cỏn con, nàng đã sớm quen với sự soi xét từ người khác từ rất lâu về trước. Họ làm sao hiểu được, nàng đã chẳng còn là Asari Mai u uất chờ đợi đến thời tương lai của mình bị ai đó định đoạt như một chú chim bị nhốt trong lòng son. Đã có thứ gì đó âm thầm trỗi dậy trong cơ thể mảnh khảnh ấy, để từng đường kim mũi chỉ thêm sắc sảo, để cho ánh nhìn gửi gắm vào trời cao mang theo hy vọng về hạnh phúc nhỏ bé.
---
Và từng ngày cứ thế trôi qua trong cái yên ả của nắng hạ, cho đến khi cái nóng hầm hập ấy chìm vào dĩ vãng và con người bắt đầu ngóng chờ tiếng mưa đầu mùa giòn tan rơi trên mái hiên, một lá thư đã vô tình đánh tan tất cả sự yên bình đó.
Vào một chiều mưa tầm tã, bóng hình xa lạ dừng lại trước hòm thư nhà Asari. Nhét vội một thứ vào trong, người ấy cùng chiếc xe đạp của mình biến mất vào làn nước trắng xóa. Phong thư đã ướt cả một góc cứ thế im lìm trong chiếc hộp gỗ suốt vài ngày, trước khi quản gia của nhà Asari nhận ra sự tồn tại của nó. Những dòng chữ La - tin nằm trên phong giấy vàng ngà không khỏi khiến đôi mắt người đàn ông lớn tuổi xuất hiện những nghĩ suy. Sau vài phút trầm ngâm, ông cầm lá thư ấy đi về phía phòng riêng của tiểu thư. Trong phủ Asari chỉ có đại thiếu gia và tiểu thư là biết đọc ngôn ngữ này. Hiện tại, thiếu gia đi công việc ở phía Nam vẫn chưa về, ông chỉ có thể đến chỗ tiểu thư trước xem ai là người nhận thứ này mà thôi.
Lúc giọng chất giọng quen thuộc của quản gia vang lên bên ngoài cánh cửa phòng, vị tiểu thư độc nhất của nhà Asari vừa tháo trâm cài, chuẩn bị thổi nến nghỉ ngơi.
Ban đầu, Mai có đôi chút bất ngờ. Bình thường, sẽ chẳng có mấy ai đến đây, nhất nhất là khi sắc trời đã muộn nên phải chần chừ một lúc nàng mới quyết định mở cửa. Và sau đấy, nàng đã gần như chết lặng. Phải mất vài giây để tự trấn tĩnh bản thân, Mai mới run run nhận lấy nó từ tay người quản gia già của gia đình. Vào thời khắc ấy, có thánh thần mới hiểu nàng đã cố gắng thế nào để không tỏ ra quá xúc động khi thấy tên người gửi được đề trên phong giấy mỏng. Có lẽ là hạnh phúc, là hụt hẫn, là ánh lửa hy vọng mỏng manh vừa được nhóm lên, dẫu yếu ớt đến mức một cơn gió thoảng cũng có thể dập tắt.
Cẩn thận đọc lại tên người gửi và nhận nhiều lần để chắc rằng chắc rằng mình không nhìn lầm, nàng nhẹ nhàng đáp lại yêu cầu của bác quản gia.
"Theo như cháu đọc được thì người gửi nó là ngài Giotto từ Sicilia và người nhận là anh Ugetsu ạ."
Người đàn ông lớn tuổi dường như ngẫm ra điều gì đó nhưng rồi lại không hề nói ra, chỉ ôn tồn mỉm cười.
"Hóa ra là thư của cậu chủ à? Vậy thì tiểu thư cứ giữ nó đến lúc ngài ấy quay về đi. Tôi có việc phải đi trước, người hãy nghỉ ngơi đi."
"Vâng, cảm ơn bác."
Mãi cho đến khi tiếng guốc mộc trên hành lang dần tan vào màn đêm, bên ngoài chỉ còn tiếng côn trùng râm rang và cánh cửa đã được đóng lại một cách cẩn thận, Mai mới dám thả lỏng bản thân trong căn phòng nhỏ tĩnh mịch. Nàng ngồi sụp xuống, đôi mắt trong veo dán chặt vào phong thư đã nhàu một góc. Vị tiểu thư ấy mỉm cười mà nước mắt bất giác lại ứa ra, bởi nàng đã chờ đợi một thứ như vậy từ rất lâu rồi. Nàng biết, lá thư này vốn không cho mình, người gửi càng không phải là người nàng ngày nhớ đêm mong, thậm chí, nó cũng chẳng hề chứa bất kỳ điều gì mà nàng trông đợi. Nhưng, một lá thư đến từ phía bên kia đại dương, từ một châu Âu hoa lệ nàng chỉ mườn tượng qua lời kể của người con trai tên Giotto giờ đây chính chính là một mồi lửa, thắp lên hy vọng cho một trái tim còn đắm chìm trong nỗi nhớ khó lòng đong đếm. Không cần lấy một phong thư hồi âm, một lời hứa hẹn xa vời, thứ nàng cần chỉ là một chút tin tức về Giotto mà thôi. Ngài ấy gần đây có khỏe không, chuyện gia đình vẫn ổn thỏa chứ? Như chỉ bấy nhiêu thôi cũng khiến nàng cảm thấy thỏa lòng. Nàng không dám yêu cầu rằng ngài ấy phải nhớ đến hay dành một lời nào đó nhắc về mình, chỉ cầu mong ở phương xa ngài vẫn bình an, thế là quá đủ rồi.
Lặng người hồi lâu, Mai cẩn thận đặt lá thư vào một chiếc hộp nhỏ ở góc phòng rồi mới thổi tắt nến, kéo chiếc chăn ấm lên người nhằm xua đi cái lạnh đêm thu. Nàng cứ thế dần thiếp đi với một con tim rộn nhịp.
---
Ugetsu trở về đã là chuyện của ba ngày sau đó. Vừa xuống xe ngựa sau một chuyến đi dài với cơ thể đã thấm mệt, việc đầu tiên anh làm chính là ngâm mình vào nước ấm. Sau khi cả đã phủi sạch bụi đường, người con trai lớn của gia tộc Asari mới bắt đầu nhấm nháp một tách trà ấm, kèm một vài món điểm tâm thanh mát và bắt đầu hỏi chuyện gia đình gần đây. Người quản gia lớn tuổi hiểu rất rõ thói quen của đại thiếu gia nên đã chuẩn bị chi tiết, chỉ cần Ugetsu hỏi tới thì ngay lập tức sẽ có tất cả trong tay. Trong lúc thuật lại mọi chuyện, ông cũng không quên nhắc đến chuyện lá thư nọ. Vừa nghe đến việc này, con trai lớn của nhà Asari đã không giấu nổi vẻ vui mừng.
"Bác nói là có thư đến từ Giotto sao?"
Tính ra, Giotto và G đã trở về Sicilia hơn ba tháng mà chẳng có chút tin tức nào, với tư cách là một người bạn, Ugetsu dĩ nhiên rất muốn biết hiện tại tình hình hai người ở Sicilia như thế nào. Dù cả bọn họ chưa một lần trực tiếp đề cập đến, anh vẫn thông qua vài nguồn mà biết được nơi họ sống bất ổn và loạn lạc như thế nào. Có lẽ vì lý do đó mà hai người mới lặn lội đến đất nước Nhật Bản xa xôi và tìm đến gia đình Asari nổi tiếng với truyền thống kiếm đạo lâu đời.
"Vâng ạ, vì tôi không biết trên đó ghi gì nên đã đưa cho tiểu thư xem, người đã nói thế thì chắc là không sai được."
Ugetsu thoáng lộ ra vẻ ngạc nhiên, hỏi lại.
"Vậy, lá thư đó đang ở chỗ của Mai ạ?"
Đáp lại anh là một cái gật nhẹ của người quản gia lớn tuổi, đại thiếu gia của nhà Asari trong một chốc dường như đã có một chút bất an nhưng rồi anh lại mỉm cười đáp lời như mọi khi.
"Cháu biết rồi, cảm ơn bác rất nhiều."
Nhẹ đặt tách trà lên bàn, Ugetsu đứng dậy, từ tốn bước ra khỏi phòng mà chẳng hề nhận ra ánh nhìn đau đáu từ người quản gia đã luôn bên anh em họ suốt hơn mười năm qua.
---
Nhận lấy lá thư từ tay cô em gái duy nhất, con trai trưởng của nhà Asari phải mất hồi lâu mới có thể đọc hiểu những con chữ trên những hàng thẳng tắp. Một chốc sau, bàn tay anh đã không tự chủ xiết nhẹ lên tờ giấy mỏng.
Chuyện này quả thật không thể nào !
Chân mày của anh khẽ chau, dẫu chỉ là trong khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi nhưng đó là đủ để Mai phát hiện ra sự bất thường của anh trai mình. Sự hào hứng ban đầu trong đáy mắt huyền mị dần biến mất, thay vào đó nỗi lo âu cho một điều bất hạnh chực chờ đổ xuống như trò đùa mà Tạo Hóa đã chuẩn bị từ lâu.
"Có... chuyện gì vậy ạ? Ngài Giotto... vẫn ổn chứ anh?"
Chất giọng ngập ngừng của của cô em gái duy nhất như đánh thức trưởng nam của nhà Asari từ cõi mộng. Anh hơi khựng người lại, đôi mắt sáng tưởng chừng như vừa xoẹt qua chút thảng thốt, lo âu khi nhìn về phía Mai. Có lẽ, trong thời khắc ấy, Ugetsu có rất nhiều thứ muốn nói với em nhưng tất cả cuối cùng chỉ dừng lại bằng một nụ cười gượng.
"Không có gì đâu, cậu ấy và G vẫn bình an."
Đấy có lẽ chính là lời nói dối vụng về nhất, người con trai trẻ tuổi có thể nghĩ ra nhằm che giấu những điều mà anh chẳng hề muốn em gái mình biết đến. Có nhiều lúc, một lời nói dối thiện ý sẽ đổi lại rất nhiều hạnh phúc nhưng cũng có lúc, nó chẳng qua chỉ là một lời màn mỏng phủ lên một sự thật đỏ thẫm, mà chỉ cần một làn gió thoảng cũng sẽ bị thổi bay đi. Và bằng một cách nào đó, một lá thư từ phía bên kia đại dương những tưởng chẳng có tác dụng gì lại đang âm thầm gây ra xáo động cho cả một đại gia đình.
---
P/s 1: Là tui, con người suốt gần hai tháng trời không ra nổi 1 chap fic dài và đã bỏ bê fic này hơn nửa năm đây :)). Chào mn.
P/s 2: Đang ở nhà ăn tết và mỗi ngày cập nhật tình hình cô vi, mn vẫn ổn chứ ? Đang lúc nhạy cảm, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé người ơi =w=.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com