Chương 147_Yoru mười năm sau
"Yo, Yoru?"
Tsuna run rẩy trừng mắt nhìn người phụ nữ đang hướng họng súng về phía mình, đối diện với ánh nhìn đầy sát khí của người kia hắn nhất thời lại chẳng biết phản ứng như thế nào. Đó là Yoru của tương lai, trông cô ấy thật khác so với bây giờ. Tất nhiên đã mười năm trôi qua, ai rồi cũng sẽ thay đổi, nhưng sự thay đổi của Yoru không hiểu sao lại khiến cho Vongola cảm thấy vô cùng bất an.
Mái tóc ngắn của cô đã dài ra thêm một chút, có vẻ đã được cắt tỉa và chăm sóc rất cẩn thận nên nhìn rất gọn gàng nhưng cũng không kém phần thời thượng. Yoru mặc một chiếc áo len kín cổ, quần jean có vướng một chút bụi bẩn và có thể thấy vài vết máu đỏ dính trên chiếc áo kaki dáng dài. Vẻ non nớt trên khuôn mặt cô đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự ưu phiền mỏi mệt của một người trưởng thành nhiều ưu tư. Dường như Yoru đã phải trải qua một cuộc sống rất khó khăn, lớp quầng thâm dưới mắt càng khiến cho đôi mắt đỏ máu đục ngầu của cô thêm phần nặng nề.
Một sự trưởng thành đến từ đau khổ và tuyệt vọng, điều đó đã tạo nên một Hiiragi Yoru xinh đẹp đến mức cực đoan như thế này.
"Vongola Decimo mười năm trước có vẻ chỉ là một thằng nhãi ngốc nghếch thôi nhỉ? Trong trường hợp này không phải nên đứng lên bỏ chạy sao?"
Tsuna giật mình sực tỉnh, trên trán chảy xuống mấy đường hắc tuyến. Lời lẽ cay nghiệt không một chút thiện ý nào, Hiiragi Yoru rốt cuộc sẽ trở thành loại người đáng sợ như thế này sao?
"Thế, tôi phải ở đây bao lâu?" Yoru lấy trong túi ra điếu thuốc, thản nhiên châm lửa, rít một hơi rồi phả mọi ưu phiền mệt mỏi của theo làn khỏi trắng vào bầu không khí lạnh như băng ở đây, "Tôi còn có việc phải làm, hôm nay là một ngày trọng đại, đâu thể bỏ qua được."
"Chỉ năm phút thôi. Sau năm phút, cô sẽ trở về tương lai." Reborn ra mặt cất giọng đáp lại
"À, thế sao..." Yoru nghiêng đầu híp mắt nhìn gã sát thủ, khóe môi khẽ nhếch lên cười, nhưng nụ cười này đối với Reborn không hiểu sao lại rất khó coi, cứ như cô đang chọc khấy hắn vậy, "Không nghĩ tới có thể gặp lại ngươi ở đây đấy, Arcobaleno Mặt trời."
Reborn trầm ngâm cúi đầu, điệu bộ và cách nói chuyện của người kia khiến hắn có chút băn khoăn. Hiiragi Yoru chưa từng gọi hắn là Arcobaleno bao giờ, nói thẳng ra là cô ta không thể biết được cái tên đó nếu không phải là người trong thế giới ngầm. Nhưng ánh mắt bây giờ Yoru dành cho hắn cứ như là cô ta đã biết hết tất cả mọi chuyện vậy, về thân phận cũng như cái ngày định mệnh hôm đó. Không, trông cô ta dường như còn biết nhiều hơn nữa, cái cảm giác mà Hiiragi Yoru tương lai mang lại không hiểu sao lại khiến Reborn nhớ đến gã đàn ông đó, điều này làm cho hắn cực kỳ khó chịu.
"Chẳng lẽ trong tương lai tôi chết rồi à?" Reborn nhếch môi cười, nửa đùa nửa thật hỏi ngược lại.
"Làm sao tôi biết được chứ..."
Yoru tương lai nhún vai, nở nụ cười nhạt nhẽo đáp lại ánh nhìn thù địch của Reborn. Cô ta cầm điếu thuốc, lại phả thêm một làn khói nữa, ánh mắt lại để ý đến gã Vindice nãy giờ vẫn còn đang hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra bên cạnh. Nếu đây thực sự là quá khứ mười năm trước, tính theo mốc thời gian thì có thể đoán được thời điểm bây giờ là vào cái ngày hôm đó. Nhưng kỳ lạ thay cô lại không có bất kì ký ức nào với việc bản thân đã du hành thời gian đến tương lai, trừ khi hiện tại bản thân cô mười năm trước đang trong tình trạng không nhận thức được thực tại.
Hừm, nếu như thế thì cũng khá nguy hiểm đấy, bị đám rác rưởi kia bắt gặp thì không hay...
"Hiiragi Yoru, ngươi thật sự là đến từ tương lai sao?" Jaeger đột nhiên lên tiếng, cứ như bóng ma lướt đến trước mặt Yoru, trông dáng vẻ của hắn khá là khẩn trương, có chút ngập ngừng hỏi, "Vậy ngươi... đã biết rồi đúng không?"
Yoru ngẩng đầu nhìn gã đàn ông cao lớn kia, đôi mắt đục ngầu phủ thêm một tầng bóng tối, cứ như đáy vực thăm thẳm, không một ai có thể đọc được những gì mà cô ta đang suy tính trong đầu. Yoru cắn nhẹ điếu thuốc, trên môi nở một nụ cười đầy ẩn ý, bàn tay đeo găng đen khẽ chạm vào gò má Jaeger, vô tình hay cố ý lại lưu một vệt đỏ dài trên băng gạc trắng toát của gã ta.
"Bermuda dù là ở tương lai hay quá khứ đều khẩn trương như thế nhỉ? Đó là điều Melantha không thích ở anh ta đấy."
"Về nói với Bermuda rằng 'tôi' vẫn còn một chặng đường dài để đi, gấp rút như thế cũng không thể giúp gì được cho kế hoạch của anh ta đâu."
Jaeger trừng mắt, sự ngờ vực trong lòng rất nhanh liền biến mất khi nghe thấy cái tên kia được đề cập. Hiiragi Yoru biết đến cái tên đó, chứng tỏ cô đã biết hết mọi thứ rồi, việc kế thừa cũng sẽ không còn là mối lo ngại nữa. Như vậy, ước muốn của Bermuda trong tương lai cũng có thể đã được thực hiện rồi. Vindice không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cứ như là đang ngầm đưa ra tín hiệu vậy, sau một hồi im ắng liền đồng loạt gật đầu, quyết định tạm thời rút đi trước.
Hiiragi Yoru im lặng nhìn đám người kinh dị kia dần biến mất trong bóng tối, bàn tay lặng lẽ thổi lên một ngọn lửa đen khác, mạnh mẽ bùng lên phủ lấy khắp cơ thể cô. Không giống với quá khứ, Hiiragi Yoru mười năm sau có vẻ đã điều khiển được nó một cách rất thuần thục, ánh mắt lãnh đạm hoàn toàn bỏ mặc những vết cháy sạm đen như mực đang trườn bò trên cơ thể của mình.
"Tôi cũng rời đi trước đây..."
"Khoan, khoan đã, Yoru...-san!" Tsuna đột nhiên lên tiếng, không hiểu sao lại có chút ngập ngừng trong cách xưng hô. Cậu ta loạng choang đứng dậy, cố gắng điều chỉnh lại giọng nói của mình, "Cậu định đi đâu vậy? Sắp hết năm phút rồi, nếu cậu rời đi như thế, lúc Yoru quay lại thì biết làm s-"
"Đó đâu phải việc của tôi." Yoru tương lai lạnh nhạt cắt ngang, vẻ mặt lãnh đạm chẳng có chút tình cảm nào, cứ như đối với cô ta bản thân mười năm trước cũng chỉ là một người xa lạ không đáng để quan tâm tới vậy, "Ngược lại với tôi, phải ở chung một chỗ với mấy người dù có là thêm một giây cũng đủ để khiến tôi phát ốm rồi."
Yoru vứt tàn thuốc xuống đất, ánh nhìn lạnh như băng hướng xuống thằng nhóc bò từ nãy đến giờ không hề nói một tiếng nào. Đôi mắt của nó từ khi thấy cô xuất hiện đã ánh lên vẻ e ngại sợ sệt như thế rồi, cứ như là cô đã làm sai gì với nó vậy. Yoru chẳng mấy bận tâm lắm, cũng đâu phải là cô dọa nó hay gì, vì thế nên cô cứ bỏ mặc nó như vậy mà rời đi trong ngọn lửa bóng đêm, thứ cuối cùng biến mất chính là ánh mắt tràn đầy địch ý quen thuộc cô đã luôn dành cho bọn hắn.
"Vĩnh biệt, Vongola."
. . .
"Bùm!"
"Chào mừng trở lại, Yoru-chan!"
Hiiragi Yoru lạnh mặt, nhanh chân lùi lại một bước tránh đi cái tên đầu bạc đang phóng đến muốn ôm chầm lấy mình. Cô xua tay để cho làn khói hồng kia vơi bớt đi, mắt nhìn xuống mấy cái xác nằm rải rác trên sàn, máu tươi chảy ra thấm ướt mũi giày cô, bốc lên mùi hôi thối tởm lợm. Yoru nhấc chân, nhíu mày khó chịu trước chất lỏng đặc quánh dính trên gót giày mới mua của mình. Đó là lý do cô thích hỏa táng, gọn gàng sạch sẽ mà cũng đỡ phí sức hơn.
"Tâm trạng của Yoru-chan có vẻ không được tốt nhỉ? Em lại hút thuốc nữa rồi." Người đàn ông tóc trắng từ phía sau quấn quít ôm lấy Yoru, động tác thân mật hôn nhẹ lên cần cổ cô, dù cho có bị mùi gay mũi của thuốc lá làm phiền như trông hắn chẳng có ý định sẽ buông cô ra.
Yoru thở dài, lấy tay đẩy mặt người kia ra xa, liếc mắt nhìn hắn ta, "Còn anh có vẻ đã rất vui vẻ với tôi của quá khứ nhỉ? Có làm bậy cái gì không đấy?"
"Không có nha~ Anh thề là không có lợi dụng lúc Yoru bé con bất tỉnh mà hôn vài cái đâu~ Thề đó!"
"..." Yoru: Quỷ mới tin vào lời thề của anh...
"Mà kệ nó đi! Yoru-chan đã quay về rồi, chúng ta tiếp tục kế hoạch chứ?"
Gã đàn ông híp mắt cười đến xán lạn bước qua đống xác chết trên sàn, áo vest trắng trên người cũng đã nhiễm một tầng dày đặc máu đỏ, trông anh ta bây giờ chẳng khác gì một thiên thần sa ngã cả. Bóng tối phủ lên thân ảnh của cả hai, màu máu đỏ tựa như sắp tràn ra khỏi khóe mắt, Yoru nhoẻn môi cười tàn ác, ngọn lửa đen lại một lần nữa bùng lên trên lòng bàn tay, hứa hẹn cho một thảm kịch đầy bất hạnh sắp sửa diễn ra.
"Tất nhiên rồi."
Nhấn chìm tất cả trong tuyệt vọng, đã đến lúcc đặt dấu chấm hết cho câu câu chuyện cổ tích bi hài này rồi.
. . .
Góc tác giả:
1 chiếc Yoru hư hỏng =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com