Chương 65_Đây là mơ
Đây là mơ, nhưng lại giống thật đến đáng ngờ.
Yoru hơi nghiêng đầu, ngón tay chạm đến gò má hồng hào của cô bé đang say ngủ trên giường, đôi mắt đỏ thẫm ánh lên một tia hoài nghi mờ mịt nhìn không thấy rõ được biểu cảm. Hơi ấm vẫn còn đó, tuy rất mơ hồ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được. Một giấc mơ chân thật đến lạ lùng, lại dường như không có điểm kết thúc. Yoru suy nghĩ nếu lúc nào cũng có thể nhìn thấy Sora trong mơ như thế này, thật tốt nếu vĩnh viễn không thể tỉnh lại, như thế giấc mộng đẹp đẽ này có thể kéo dài đến vĩnh hằng.
Nhưng suy nghĩ viễn vông đó vừa xuất hiện năm giây sau liền bị Yoru dẹp sang một bên. So với việc cứ mơ mộng như thế này thì cô tốt nhất nên tìm hiểu đến nguồn gốc gây ra hiện tượng này. Có kẻ nào đó đang quấy nhiễu giấc ngủ của cô bằng những hình ảnh trong quá khứ. Thoáng nhíu mày một cái, tựa như đã cảm nhận được cái gì, Yoru với tay nắm lấy cái cuốn sách trên giường rồi hướng về phía góc tường mà hung hăng ném tới.
"Ra mặt đi, Rokudou!"
Từ trong hư không vặn vẹo liền xuất hiện một cái đầu hình dứa quen thuộc, tiếng cười khúc khích kì dị lại vang lên khiến cô rợn hết cả lông gáy. Khung cảnh yên tĩnh trong phòng bị đập vỡ, đứa bé đang nằm trên giường cũng theo đó mà biến mất, tất cả chỉ còn lại một mảng đen tối mịt. Yoru nhíu mày, đôi mắt đỏ thẫm đầy cẩn trọng quan sát một mực kẻ vừa mới xuất hiện. Rokudou Mukuro dần lộ nguyên hình, dị sắc đồng tử lấp lóe sáng lên, đối với thiếu nữ đang bày đủ loại tư thế đề phòng, hắn lại vô cùng tự nhiên mà 'thân thiện' mỉm cười.
"Ku fu fu~ Hiiragi Yoru, lâu rồi không gặp, khỏe không?"
"Ta giết ngươi!"
Yoru gằng giọng, không chần chờ phóng tới, nhắm ngay mặt thiếu niên đầu dứa mà tung nắm đấm. Nhưng Rokudou Mukuro đời nào lại đứng yên chịu đánh, hắn khùn khục giọng cười, dễ dàng né tránh cú đánh của cô, sau đó còn thuận tay nắm lấy đỉnh đầu cô, lợi dụng lấy ưu thế về chiều cao mà ép Yoru ngã chúi xuống đất.
"Ku fu fu~ Bình tĩnh lại nào, tại sao mới gặp lại mà đã khẩn trương như vậy rồi?"
"Khẩn trương cái đầu dứa nhà ngươi ấy!" Yoru tức giận quát, ánh mắt như dao găm lườm Mukuro, "Là do ngươi phải không!? Khiến ta trở thành cái dạng này!? Cả giấc mơ nữa, cũng là do ngươi đúng không!? Cái tên đầu dứa chế-"
Lời còn chưa ra hết khỏi cuống họng, Yoru đã bị Mukuro đem tay chặn lấy miệng, đôi đồng tử màu đỏ thẫm phản chiếu rõ ràng gương mặt phóng đại đáng đánh của thiếu niên kia. Yoru mở to mắt nhìn, cơ thể nhất thời cứng ngắc xem Mukuro làm đe dọa bộ mặt, ngón tay đặt ngay miệng suỵt một tiếng thật khẽ.
"Không phải ta nói cô bình tĩnh sao? Ngồi xuống đi rồi ta sẽ chậm rãi giải thích."
Yoru nhíu mày, trong lòng tám chín phần đã muốn giơ chân đạp cái tên kia bay ra xa nhưng suy nghĩ muốn lúc cô cũng chỉ dành gật đầu chấp thuận, ngoan ngoãn ngồi xuống ôm lấy hai đầu gối cảnh giác xem Mukuro. Không gian tối đen xung quanh từ khi nào đã biến thành một bãi cỏ xanh mướt, bên cạnh còn có cả một dòng sông uốn lượn chảy ngang qua, bầu trời trong xanh cùng những cụm mây trắng mang đếm từng cơn gió mát rượi. Yoru hơi nhúc nhích ngón chân, cảm giác dễ chịu nơi đây khiến trong cô mấy phần căng thẳng đều được giảm bớt.
Yoru chớp mắt nhìn Mukuro, sắc mặt lạnh tanh đưa tay vỗ nhẹ vị trí ngồi bên cạnh mình nói, "Đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đây rồi giải thích cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra."
Ngoan ngoãn như thế không phải tốt hơn sao? Mukuro hài lòng ngồi xuống, đưa mắt nhìn ra cảnh vật hữu tình trước mặt, phải thật lâu sau mới cất tiếng, "Vậy cô muốn biết gì?"
Yoru nghiêng đầu, nghĩ ngợi sắp xếp một lát rồi từ tốn mở miệng hỏi, "Anh đã làm gì với tôi?"
"Không làm gì cả-"
"Nói dối."
Yoru không chần chừ cắt ngang, ánh mắt sắc như dao lam nhìn đến Mukuro, tựa như muốn nói cô đã biết hết tất cả mọi thứ, hoặc là ngoan ngoãn khai báo, hoặc là bị ăn đập. Mukuro giật giật mí mắt, sau đó cũng chỉ lắc đầu nhún vai, dáng vẻ vô trách nhiệm nói:
"Thật ra là có, nhưng là không phải ta cố ý. Là vấn đề từ trước của cô rồi."
"Vấn đề gì?"
"Là về ký ức của cô." Mukuro híp mắt nhìn Yoru, gương mặt đột nhiên lại biến thành trầm trọng nghiêm túc, "Chúng đã bị tác động và làm giả bởi ảo thuật."
Yoru mở to mắt, có chút chấn động, trong vô thức lại đưa tay chạm vào vết sẹo hằn trên trán, cảm giác khó chịu cùng đau đớn ập đến khiến cô bất giác nhíu chặt mày. Nhưng cảm giác đó không duy trì được bao lâu liền bị làm cho tiêu tán bằng cái chạm mát lạnh vô cùng thoải mái của ai đó.
"Ku fu fu~ Chẳng lẽ trong suốt thời gian qua, cô vẫn luôn sống bởi sự chèn ép tinh thần như vậy mà không nhận ra sao?"
"Anh, nói rõ hơn một chút đi."
Yoru nhíu mày, lại có chút khẩn trương muốn nghe thấy đáp án cuối cùng cho vấn đề của mình, mặc cho cái tên biến thái tùy tiện kia đang làm loạn trên khuôn mặt của mình. Những thứ khó tin như ảo thuật mà Mukuro vừa nói, nếu là Hiiragi Yoru trước đây nhất định sẽ không chần chừ bác bỏ đi cái lập luận phi khoa học đó, dù sao cô cũng là kiểu người đa nghi, trừ khi đã được chứng kiến tận mắt, nhất định sẽ không tin tưởng. Nhưng đây là Yoru đã trải qua quá nhiều chuyện kì lạ, nhất là từ sau khi tiếp xúc với nhóm Sawada Tsunayoshi, cô lại được một lần mở mang tầm mắt về một thế giới mà cô vốn luôn cho là phi lý kia đang hiện diện khắp nơi xung quanh mình.
"Anh nói ảo thuật, có phải là thứ mà anh đã dùng khi đánh với tôi không?"
Mukuro híp mắt, "Nó cũng là một dạng của ảo thuật. Nhưng trường hợp của cô lại đặc biệt hơn."
"Nó là tẩy não."
Yoru trừng mắt không tin, cái gọi là tẩy não không phải là thứ kiểm soát tâm trí làm thay đổi suy nghĩ con người đó sao? Thực sự có khả năng xảy ra? Nghe thật điên rồ... Yoru cúi đầu trầm mặc, chợt nhớ tới hình như B-san cũng đã từng đề cập rằng trên đời cũng có nhiều kẻ có sức mạnh tâm linh mạnh mẽ, đủ để khống chế tinh thần và thay đổi ký ức của người khác.
"Vậy theo như anh nói, ký ức của tôi đã bị ai đó làm giả." Yoru mím môi, có vẻ như đã lờ mờ đoán ra chuyện gì, "Nhưng bây giờ nó đang dần mất tác dụng và tôi đang dần dần nhớ lại mọi thứ?"
"Ku fu fu~ Cũng không hẳn là đúng." Mukuro cười, bàn tay vẫn chưa rời khỏi gò má mềm mại của cô, "Không phải là tự nhiên ảo thuật mất tác dụng, mà là vì nó bị ta tác động nên mới như thế."
"Thời điểm ta kiểm soát cơ thể của cô, ta đã thân nhập vào tinh thần cô, sau đó thử phá giải đi lớp ảo thuật kia."
"Lúc đầu ta chỉ là tò mò nên mới thử, ai ngờ nó lại có tác dụng thật. Những giấc mơ cô thấy gần đây cũng là vì ta nên mới duy trì được."
"Nói cách khác, ký ức thật của cô chính là những cái hộp thật lớn. Và ta chính là chìa khóa mở nó ra."
Yoru ngồi nghe một màn giải thích dài dòng, trong lòng tâm tư rối ren, hàng loạt những câu hỏi cứ không ngừng lướt qua đầu khiến cho cô thập phần càng thêm khẩn trương. Ký ức của cô tại sao lại bị làm giả? Là ai? Rốt cuộc là từ khi nào? Với mục đích gì? Yoru cắn môi, cơ thể nhịn không được run lên, một cỗ cảm giác lạnh lẽo cùng đáng sợ đột nhiên bủa vây lấy tâm trí của cô, vết sẹo trên trán cũng vì thế mà lại nhói đau.
Cô... đang sợ?
"Rokudou." Yoru thấp giọng gọi, thanh âm yếu ớt đến mức gần như tiêu tán trong không khí, "Vậy, nếu có thể, anh giúp tôi khôi phục lại tất cả ký ức luôn đi, có được không?"
Mukuro híp mắt nhìn bàn tay gầy yếu đang níu chặt lấy tay áo của mình, hắn có thể thấy rất rõ vẻ tuyệt vọng cùng sự vùng vẫy bất lực ẩn hiện trong đôi mắt đỏ thẫm mờ mịt xa xôi ấy. Quả nhiên thiếu nữ này rất giống bản thân ngày xưa, thực sự là khiến người ta chán ghét mà. Mukuro nén một tiếng thở dài trước khi lại trở về với dáng vẻ ban đầu, hắn cất giọng cười kì quái, tùy tiện ấn ấn đầu Yoru:
"Ku fu fu~ Không được, áp lực sẽ bức chết cô đấy."
"Vậy à..."
Yoru thở ra một tiếng, có chút thất vọng phủi đồ đứng dậy, dù sao cô cũng chẳng trông mong gì, bấy nhiêu đó thông tin cũng đủ thỏa mãn cô rồi. Trước sau gì cũng sẽ nhớ lại, Yoru cũng không có gấp gáp, điều duy nhất cô tò mò chỉ là đoạn ký ức nào của bản thân đã bị người khác làm giả mà thôi. Nhìn thấy bộ dạng thẫn thờ nhìn trời của Yoru, Mukuro không kiềm lòng được lại đưa tay ấn lấy đỉnh đầu cô, những ngón tay luồn vào lớp tóc tối màu mà tùy tiện chơi đùa.
"Ku fu fu~ Không cần buồn Yoru. Muốn ta hôn an ủi không?"
Yoru cười gằng, đột nhiên lại sực nhớ ra tên bên cạnh chính là một kẻ biến thái không biết xấu hổ. Thiếu nữ nghiêng đầu nhìn kẻ bên cạnh, khuôn mặt lạnh tanh không một chút ấm áp nói, "Ngươi nằm mơ!"
Mukuro câu môi cười, bàn tay đang đặt trên đầu Yoru thuận tiện di chuyển xuống cằm, ép cô ngẩng mặt lên. Mukuro không nhanh không chậm cúi đầu, tại cánh môi đang mở hờ của thiếu nữ hạ xuống một nụ hôn, tựa như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh liền rời đi. Hắn vui vẻ mà thỏa mãn liếm môi xem dáng vẻ thất kinh của Yoru, bàn tay đeo găng lại tiếp tục vỗ đầu cô, híp mắt cười tà tứ:
"Đây là mơ~"
. . .
Góc tâm sự của tác giả:
Riết rồi bị lú tính cách của Mukuro và Byakuran :v Viết một hồi lại thấy hai tên này biến thái i chang nhau :vv Chắc phải cày phim lại quá (つд⊂)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com