Chương 68_Phát hiện
Không có bí mật nào là có thể giữ kín mãi mãi...
. . .
"Aino, vết thương của cậu vẫn còn đau sao? Vẫn ổn chứ?"
"A, tớ không sao. Tuy vết đâm có hơi sâu nhưng tớ vẫn chịu được. Lúc bị đâm, tớ cứ nghĩ mình sẽ chết rồi ấy chứ, thật may mắn vì vẫn còn sống."
"Đừng nói như thế Ai-chan! Nếu cậu xảy ra mệnh hệ gì, tớ sẽ rất đau lòng!"
"Chậc, nếu đau thì nói đấy, đừng có nhịn."
"Ha ha, tớ biết rồi mà. Cảm ơn các cậu đã lo lắng!"
Hiiragi Yoru ngồi ở một góc bàn, tay chống cằm lấy đũa chọt chọt vào miếng sushi cá ngừ, đôi mắt thể hiện vẻ buồn chán ngước nhìn khoảng không vô định ở trước mặt. Thật nhàm chán, là ai đã nói đây là bữa tiệc chúc mừng cô xuất viện vậy? Ngay từ khi bắt đầu, cô đã bị ném sang một bên rồi, mọi sự tập trung đều dồn đến người thiếu nữ yếu ớt luôn ôm lấy ngực than đau kia. Yoru nhấp lấy một ngụm nước lọc để xua đi cơn khát trong cuống họng, vành tai giật giật mỗi khi nghe thấy ai đó đề cập đến vết đâm ở ngực của Kanpeki Aino, tựa như một đứa trẻ có tật giật mình mỗi khi nghe thấy ai đó ngầm nhắc đến tội lỗi của nó vậy đấy.
Được rồi, Yoru sẽ không phủ nhận vết thương của Kanpeki là do cô gây ra đâu, nhưng tại sao lại không có ai nhắc đến cái tên đầu dứa chết tiệt đã trực tiếp gây ra cả đống vấn đề đó chứ? Cũng đâu phải do cô cố tình đâm cô ta, thế mà tại sao cứ hễ năm phút nói chuyện các người lại một phút liếc mắt nhìn cô vậy? Yoru thề, ánh mắt của Kanpeki thực sự chẳng có chút thiện cảm nào, mặc dù chính miệng cô ta nói là không để ý nhưng trong lòng chắc đã ngấm ngầm muốn trả thù cô rồi, đúng là đáng sợ mà.
Yoru hơi rùng mình, vết sẹo ở tai lại nhói lên, điều đó khiến tinh thần của cô lại càng thêm suy sụp đi xuống. Thật chán ghét tụ tập. Một dòng suy nghĩ xẹt ngang qua đầu cô, nhưng rất nhanh liền bị tiếng cười vui đùa của đám nhóc con gạt sang một bên. Yoru lắc đầu, cô không phải Hibari Kyoya, trung nhị là bệnh, phải tránh xa!
Yoru đưa mắt nhìn sang mấy đứa trẻ đang vui đùa bên bàn bên cạnh cùng với Kyoko và Haru, tâm cũng thoáng mềm mại trở lại. Không nên chú ý đến những thứ khiến mình phiền lòng, phải sống lạc quan và cởi mở tâm hồn ra. Lời dặn dò của Sora lại vang lên văng vẳng bên tai, chỉ trong thoáng chốc đã xua đi cái không khí đầy tính tiêu cực bao quanh cô. Nhưng điều đó không kéo dài được bao lâu liền bị người nào đó chủ động phá vỡ...
"A!"
"Ai-chan!" Tsuna rất nhanh liền rời khỏi chỗ ngồi, chạy nhanh đến chỗ thiếu nữ kia, "Cậu không sao chứ!?"
Gokudera cũng hầm hực lo lắng đi tới, "Làm gì mà bất cẩn thế hả!? Không đau ở đâu chứ?"
"Để tớ đỡ cậu dậy, Ai-chan." Yamamoto cẩn trọng đỡ lấy Kanpeki.
"Tớ, tớ không sao. Nhưng, nhưng mà..."
Yoru trầm mặc ngồi nhìn một màn tình cảm mặn nồng mà không khỏi buồn nôn, ngón tay nhúc nhích khó chịu kéo căng vạt áo của mình ra, nhíu mày...
"Hahi! Yoru-san, cậu bị dính tương rồi kìa!" Haru hốt hoảng chạy đến.
"Cậu không sao chứ Yoru!?" Kyoko cũng lo lắng không kém.
Yoru thở dài, xua tay, "Không sao."
Được rồi, câu chuyện là như thế này. Nữ thần Kanpeki Aino không biết là vì lý do gì (lợi dụng mọi người không để ý) liền cầm chén tương tiếp cận đến chỗ Yoru, sau đó vô cùng bài bản hoa lệ vấp chân ngã nhào xuống sàn. Mặc dù cú tiếp đất không quá nghiêm trọng nhưng nó (có lẽ) đủ để khiến chén tương kia từ trong tay Kanpeki bay đến vị trí của Yoru, một cách thật chuẩn xác, đáp vào người cô.
"Chỉ là dính vào áo thôi, không sao đâu."
"Nhưng mà cậu không thể mặc như thế này được, Yoru." Kyoko nghiêm mặt nói.
Hana nhíu mày quay sang nhìn Kanpeki, hai tay khoanh trước ngực, chậc lưỡi khó chịu, "Là cậu cố tình sao?"
Kanpeki lắc đầu, hai mắt long lanh vội biện minh, "Không phải! Tớ chỉ định đến bắt chuyện với Yoru thôi! Tại vì tớ thấy cậu ấy ngồi một mình thật tội nghiệp nên..."
Một dấu thập 'đột' ngay trên trán Yoru--- Ừ thì, tội nghiệp...
"Này! Đừng có quá đáng! Chẳng phải Aino đã nói là bị té rồi sao!? Vết thương cậu ấy chưa lành, cô đổ lỗi cho ai chứ!?" Gokudera tức giận mở miệng bênh vực.
"Nếu đã không quản nổi cái chân của mình thì tốt nhất là ngồi im một chỗ đi! Lại còn đi lung tung gây phiền người khác!" Hana hừ lạnh, hất mặt đáp lại.
Gokudera như bị chọc cho tức điên, hai tay lại móc ra mấy thỏi bom, hung hăng đi tới, "Cô nói cái gì hả!? Dám nói lại không!? Đừng nghĩ là phụ nữ thì tôi không dám ra tay."
"A, a!! Gokudera, mau dừng lại!! Không được dùng bạo lực!!" Tsuna như thường lệ đứng chắn trước cậu bạn tóc bạn ngăn cản hành vi bạo lực của cậu ta.
Bên này Kyoko và Yoru cũng bắt đầu ra mặt khuyên giải Hana:
"Hana, dừng lại đi, đừng như thế."
"Tớ không sao, Kurokawa. Chỉ là dính chút tương vào áo thôi."
Hana trừng mắt không vừa lòng quay lại nhìn, rốt cuộc chỉ nhận được một cái lắc đầu cùng nụ cười bất đắc dĩ của Yoru, bản thân cũng đành vô lực buông xuống tức giận, đi đến chỗ cô:
"Vậy phải làm sao đây? Cậu cũng không thể mang thế này về nhà."
Đến lúc này, Haru dường như nhớ ra cái gì, liền chạy đến chiếc cặp nhỏ mà cô ấy đã mang đến, từ trong lấy đó lôi ra một chiếc áo hoodie màu hồng, ừ, là màu hồng phấn đấy.
"Cái này tớ mới mua, hay là cậu mặc đỡ nó đi, Yoru-san!"
Yoru khóe môi co rút nhìn chiếc áo khoác màu hồng phấn trên tay Haru, lắc đầu, "Cảm ơn cậu nhưng mà không cần đâu. Tớ mặc thế này về nhà cũng được rồi."
"Không được Yoru! Cậu mau vào thay nó đi! Lỡ dính vào vết thương của cậu thì sao!" Kyoko hiếm khi lộ mặt nghiêm túc nhét chiếc áo màu hồng kia vào tay Yoru, ép buộc cô nhận lấy, sau đó còn không quên nhấn mạnh thêm một lần nữa, "Nhanh lên!"
"À, ừ, tớ, tớ biết rồi..."
Yoru miễn cưỡng đứng dậy, trong lòng còn chưa hết ngạc nhiên trước sự thay đổi bất ngờ của cô bạn Kyoko, cứng nhắc quay đầu nhìn Yamamoto, "Nhà vệ sinh ở đâu thế?"
Bắt được ánh mắt của Yoru, Yamamoto cũng sực tỉnh xoa xoa cười ngu, "Xin lỗi nhưng toilet nhà tớ hư bóng đèn rồi. Cậu không phiền thì đến phòng tớ thay đồ đi, được không?"
Yoru gật đầu, "Cũng được."
. . .
"Màu hồng phấn, là màu hồng phấn trời ạ..."
Yoru lẩm bẩm chán chường nhìn bản thân được phản chiếu qua gương, bộ dạng kì cục này là lần đầu tiên cô nhìn thấy đấy, trông thật buồn cười. Yoru vén lớp tóc bị nhét dưới cổ áo lên, chăm chú sửa soạn đầu tóc lại cho gọn gàng, cô thực sự không muốn bước ra bên ngoài với bộ dạng này, xấu hổ chết mất. Yoru thở ra một tiếng, bắt đầu kéo dài thời gian bằng cách liếc nhìn khắp căn phòng của Yamamoto một cách vu vơ. Ừ, tính ra vẫn ngăn nắp gọn gàng hơn những gì cô tưởng tượng.
Yoru bước chậm đến chiếc bàn học đặt bên cạnh cửa sổ xem một chút, vốn không hề có ý định đụng chạm đến bất cứ thứ gì, chỉ là nhìn qua loa một chút rồi thôi. Nhưng ngay khi tầm mắt lướt qua cuốn sổ với tấm bìa màu trời vô cùng quen thuộc nằm trong ngăn bàn chưa đóng kín của Yamamoto, động tác của Yoru lại nhanh chóng khựng lại, trái tim trong lồng ngực không hiểu sao lại đập nhanh đến không thở nổi.
【Là cậu tự làm cuốn sổ này sao Sora? Công nhận cậu khéo tay thật đấy!】
【He he, ở đây còn có tên viết tắt của tớ nữa đấy! Như thế này thì đừng có ai hòng lấy trộm đồ của tớ!】
Yoru vươn tay kéo mở ngăn bàn của Yamamoto ra, vừa vặn lại có thể nhìn thấy rõ hai ký tự 'S.S' ở một góc nhỏ của cuốn sách. Không thể nào... Yoru hít vào một ngụm khí lạnh, bàn tay do dự vươn ra rồi thu lại mấy lần, sau đó mới dám cầm lên cuốn sổ. Không đúng, Yoru nhíu mày, tự nhắc nhở mình, đây có thể chỉ là sự trùng hợp, cuốn sổ này không lý nào lại ở đây được. Hai mắt như sắp bị Yoru nghiền nát, khô khốc đau rát đến lạ, chỉ là một cuốn sổ nhưng lại mang cho cô một loại áp lực khổng lồ, cảm giác bức bối và mong chờ cùng một lúc vây kín lấy tâm trí của cô, khiến cô như muốn chết lặng trong sự mâu thuẫn độc đoán này. Yoru chậm rãi lật lại mặt trước của cuốn sổ lên, đầu ngón tay run run toát ra mồ hôi lạnh, nếu nó thực sự là của Sora, vậy thì nó nhất định sẽ có thứ đó...
【Sora! Cậu dán cái gì vào đó thế! Gỡ ra mau! Xấu hổ chết!】
【Xấu hổ cái gì! Tớ thấy đẹp mà! Dán vào như thế này người ta mới biết cậu là bạn tớ! Phải đánh dấu chủ quyền chứ!】
【Sora-!!】
Mặt bìa trước của cuốn sổ màu trời kia được dán một tấm ảnh cũ kỹ nhuộm một lớp vàng ố của thời gian, nếu nhìn kỹ có thể thấy được trong khung hình kia chính là khuôn mặt non nớt đầy vẻ tươi cười của hai cô bé. Trong ảnh, nữ hài với mái tóc màu mật ong ôm chầm lấy cô bạn thân của mình, nụ cười rạng rỡ còn hơn cả ánh mặt trời, dường như không hề bị lớp phủ thời gian mai một đi. Đặc biệt chính là đôi mắt màu trời sáng lấp lánh ấy, chỉ cần một cái cười cũng có thể xoa dịu tâm hồn cằn cỗi của bất kì ai, là thứ xinh đẹp đáng chiêm ngưỡng nhất...
"Sora."
---Nhưng giờ đã không còn nữa rồi.
'Choang'
Có thứ gì đó vừa rơi xuống, vỡ tan. Liệu có phải là nước mắt, hay chỉ đơn giản vì một thứ gọi là 'tin tưởng' đã bị đập vụn?
【Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đó!】
"...Yamamoto!"
. . .
Góc tâm sự của tác giả:
Hello everyone, mọi người có nhớ tui hôn?
Chương tới có biến nhẹ xảy ra, mọi người đừng quên lót dép hóng nhóa ✧( •˓◞•̀ )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com