Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 19


Chap 19.

" Reng Reng ".

- A lô. Tôi nghe ...... Sao ... cơ...... nó đang ở bệnh viện nào?

-------------------------------------

" Tít ".

- Sao rồi? - Jay B hỏi.

- Họ đang trên đường đến đây - Gahyeon với khuôn mặt vẫn còn lem nhem ướt vì khóc quá nhiều, chán nản nói.

- Dahyun ... - Jimin nắm chặt hai tay với nhau cầu nguyện cho con người ở trong phòng cấp cứu kia. Khuôn mặt đau khổ hiển diện.

- Xin lỗi... xin lỗi mọi người rất nhiều - Handong vẫn chưa thoát khỏi cảm giác tội lỗi. Mặt cô trùng xuống một cách thê thảm.

- Được rồi. Không ai trách cậu cả - Gahyeon ôm chầm lấy Handong mà tiếp tục an ủi.

- Cầu chúa đừng xảy ra chuyện gì....Làm sao bây giờ? Dahyun vẫn còn bị thương nặng từ hôm qua, giờ lại thêm tai nạn này nữa.

- anh ...không biết - Jay B run run nói.

------------------------------------------------

Đang nằm tự dưng Sana rùng mình. Tim đập loạn xạ, hơi thở khó điều chỉnh cho đều. Cô bị sao thế này. Sốt chăng?. Nhìn xung quanh, chiếc mũi bắt đầu hoạt động, có mùi xăng nồng nặc xông thẳng vào.

Sana nhăn mặt. Đã khó thở giờ lại thêm mùi này nữa, khó ở quá. Có tiếng động ở bên trên, cô nhìn lên. Rồi không biết chuyện gì đã xảy ra, đôi mắt cô từ từ khép lại. Sana bất tỉnh.

----------------------------------------

Vị bác sĩ trẻ bước ra, khuôn mặt không gì buồn hơn.

- Cô ấy bị thương nặng quá, suýt nữa là mất mạng rồi.

- Giờ cậu ấy sao rồi? - Gahyeon hỏi vồ vập.

- Phẫu thuật thành công. Nhưng ... - vị bác sĩ ngập ngừng.

- Nhưng sao? - Jimin bực mình lớn tiếng.

- Tôi không chắc chắn. Nhưng có lẽ cô ấy đã bị mắc bệnh Alzheimer do di chứng từ vụ tai nạn. Các mảng và đám rối trong não bị tác động, có nguy cơ bị suy giảm trí nhớ.

------------------------------------------

Sana từ từ mở mắt, phải mất một lúc mới có thể định vị được. Căng mắt nhìn cho rõ nơi cô đang ở. Trong một căn phòng, không phải tù giam. Nhìn xuống, bộ quần áo tù nhân cũng đã được thay bằng một bộ quần áo ngủ khác. Ngạc nhiên, sự thắc mắc hiển diện trong đầu, khó hiểu.

- Em dậy rồi à? - Lee Taeyong từ ngoài cửa bước vào.

- Sao ... em lại ở đây? - Sana vẫn chưa khỏi ngạc nhiên, ngập ngừng hỏi.

- Anh đã cứu em ra khỏi chỗ đó. Pohang bị thanh toán rồi, ở đây em sẽ được an toàn - Lee Taeyong mỉm cười.

- Tại sao anh lại làm thế? Chẳng phải anh đang rất hận em sao? - Sana nhíu mày nghi ngờ.

- Dù gì một mình em cô đơn ở trong đó cũng chẳng khiến anh hả hê được........Qua chuyện này em cũng tỉnh ra được rồi chứ?

- ..... - Bị động đến nỗi đau, khuôn mặt cô gái xầm xuống thê thảm đầy tâm trạng.

- Hãy quên Dahyun đi. Có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em - Lee Taeyong cầm lấy tay Sana dịu dàng nói.

Sana nhìn chàng trai đang cầm tay mình mà chẳng biết nói gì. Thực sự trong lòng cô đang rối bời chẳng biết đúng phương hướng. Cô nên làm gì đây? Im lặng một lúc rồi cô lại nhìn xung quanh, bất chợt hỏi

- Sao em lại mặc bộ đồ này?

- Anh đã thay cho em. Cần phải tống bộ tù nhân đó đi ngay lập tức, nó khiến vẻ đẹp của em bị lu mờ.

- Dù gì cũng phải gọi dậy để em tự thay chứ - Sana nhíu mày khó chịu.

- Em bị trúng thuốc mê nên khó gọi dậy lắm. Thôi không nói chuyện đó nữa, đi ăn thôi - Taeyong mỉm cười dắt tay Sana xuống nhà.

--------------------------------------

Cô gái tóc nâu tỉnh dậy với nhiều gạc bông gắn ở trên người nhằm che đậy những vết thương. Chợt có bàn tay mềm mại đặt lên đầu cô, sờ vào vòng băng bó trên đầu, e dè hỏi

- Dahyun. Cậu ổn chứ? - Gahyeon lên tiếng.

- Tuy hơi mệt nhưng vẫn ổn - chất giọng đều đều vang lên. Dahyun ngước nhìn xung quanh, có rất nhiều người đang đứng đây nhìn cô với ánh mắt lo lắng.

- Dahyun ... có nhận ra omma không? - bà Kim run sợ hỏi han.

Dahyun bật cười. Người đã vất vả sinh cô ra sao mà cô không nhận ra được chứ. Cô lần lượt gọi một vòng từng người một đang có mặt trong căn phòng để cho thấy rằng cô vẫn còn rất tỉnh và không quên một ai.

- Omma, Appa, Chaeyoung, Gahyeon, Handong, Jimin, Youngjae, Jay B, Jisoo.

- Phù. Nhớ được cả Handong chứng tỏ không bị nghiêm trọng lắm đâu - Gahyeon thở phào nhẹ nhõm vì Dahyun nhớ được mặt người yêu cô, mới chỉ gặp một lần.

- Có vẻ hơi lạ nhỉ?? - Youngjae lẩm bẩm, có vẻ như Dahyun chưa bị mắc phải căn bệnh giảm trí nhớ như vị bác sĩ trẻ nói.

------------------------------------

" Đêm qua tại nhà tù Pohang đã xảy ra một tai nạn nghiêm trọng. Toàn bộ tòa nhà bị thiêu cháy, khiến cho nhiều viên cai quản và tù nhân bị thương, thậm chí có người đã tử vong tại chỗ. Cảnh sát đang cố gắng điều tra xem nguyên do từ đâu và vẫn chưa thu được kết quả nào"

Bà Minatozaki đơ người khi nghe bản tin thời sự được chiếu trên tivi. Tim đập nhanh, cơ thể run rẩy không lý do. Chỉnh tư thế ngồi để điều khiển lại sự bình tĩnh, nhưng không được. Sao bà cảm thấy khó thở thế này. Rút máy gọi điện cho Sakura, con bé vẫn còn ở trường và an toàn, rồi bà bấm nút gọi cho đứa con cả.

Không liên lạc được. Sốt sắng, lo sợ, linh cảm điều gì đó không hay đang xảy ra.

----------------------------------------

- Sợ thật - Dahyun vừa ăn trái cây vừa nói khi xem mẩu tin trên tivi.

- Cậu có vẻ bình tĩnh nhỉ? ....Vụ đó xảy ra, khiến mọi người giờ đang rất bận rộn để giải quyết đấy. Còn cậu thì hưởng thụ trong căn phòng yên bình ở bệnh viện này. Sướng thật đấy.

- Cũng muốn giúp lắm chứ nhưng toàn thân băng bó thế này có thể làm gì đây? - Dahyun mỉm cười.

- Minatozaki Sana .... cậu không lo cho cô ấy sao? - Gahyeon ngập ngừng đề cập.

- Hửm? Là ai? - Dahyun ngơ ngác nhìn Gahyeon.

- ......... Vậy là bị bệnh thật rồi - Gahyeon lẩm bẩm nhỏ nhẹ.

- Gì cơ? - Dahyun nhướng mày hỏi.

- À.. Không có gì - Gahyeon giật mình, cười trừ.

------------------------------------------------

Cầm tờ giấy thống kê trên tay. Jay B run run tay không tin vào thứ mình đang nhìn thấy. Rồi mập mờ hiểu ra nguyên do của tất cả vụ này, là Minatozaki Sana.

- Khốn khiếp - Jimin bực mình buông câu chửi, đã nhận dạng và tìm được tất cả những tù nhân ở đó. Chỉ thiếu duy nhất một người, cô ấy lại biến mất một lần nữa.

- Làm sao có thể thế được - Youngjae lắc đầu chán nản. Bị giam lỏng ở trong một căn phòng trống rỗng như thế thì không thể có cơ phát hỏa. Huống chi số lượng xăng dầu tràn ra rất lớn, đủ để thiêu cháy tòa nhà to lớn Pohang.

- Đúng là Minatozaki Sana không có khả năng làm điều đó.......Em nghĩ người gây ra vụ hỏa hoạn này là một người khác từ bên ngoài, và đã mang theo Minatozaki Sana. Tình nghi sẽ là những người có quan hệ với Minatozaki Sana.

- Lee Taeyong hoặc là Min Suga - Jay B gằn giọng.

- Bây giờ giải mã số đó là việc cấp bách rồi đấy.

------------------------------------------

Trong một căn phòng sang trọng, 3 con người điềm đạm ngồi uống trà với nhau, nhưng trong thâm tâm mỗi người lại không hề yên tĩnh đến vậy. Những dòng suy nghĩ khác nhau, những tâm trạng trái ngược nhau. Không khí tưởng chừng êm ả nhưng lại hoàn toàn căng thẳng.

- Đến hạn rồi đấy - Taeyong gằn giọng.

- VPM - Suga lên tiếng.

- Là cái gì?

- Tzuyu Peak Moutain.

- Nói rõ hơn đi - Taeyong lớn tiếng.

- Có vẻ như những địa điểm ở chốn đây cậu không rành lắm thì phải ....Đó là một quả núi lớn, giờ tôi mới chỉ có thể suy ra được đến đấy. Cần phải đi tìm mới biết được chỗ chính xác.

- Được rồi - Taeyong đưa tách trà lên miệng tiếp tục thưởng thức.

- Sana, dạo này em khỏe không? - Suga quay sang hỏi han cô gái đối diện đang ngồi bên cạnh Taeyong.

- Ổn - khuôn mặt vô cảm tái diễn, Sana nói với âm giọng thấp tèn tẹt. Chứng tỏ cô ấy không hề như gì đã nói.

- Taeyong. Sao cứ nhốt cô ấy ở trong nhà suốt vậy? Thỉnh thoảng hãy đưa cô ấy đi đâu đó - Suga đề nghị.

- Đấy là việc của tôi, không cần anh bận tâm - Taeyong lạnh lùng đáp.

- Được rồi, tôi chỉ khuyên thế thôi - Suga nhún vai, đưa đôi mắt buồn nhìn sang Sana.

--------------------------------------

Jihyo và cô thư ký mới Mina đang chậm rãi uống trà trong phòng với nhau. Sau vài tuần làm việc cùng và đi chơi đi ăn cùng, cộng với sự nhiệt tình và liều lĩnh của Jihyo, mối quan hệ của họ không chỉ dừng ở mức giám đốc và thư ký.

- Cô gái lúc trưa là ai vậy? - Jihyo nhướng mày hỏi đầy đa nghi.

- Ai ạ? Người đến đưa cơm cho em á? À. Đó là anh của em – Mina đáp.

- Thật không vậy? Tôi chưa từng thấy cậu đề cập tới.

- Thật mà. Có gì mà cậu lo lắng vậy?? anh trai ruột mà – Mina thích thú hỏi lại.

- Thì làm sao? Léng phéng là tôi đuổi việc đó nha - tiếng nói đe dọa đầy dễ thương của cô giám đốc.

- Câu này mình nghe cậu nói nhiều lắm rồi – Mina ngán ngẩm. Cô đâu còn là con nít, đủ biết là vị giám đốc này còn lâu mới dám đuổi cô.

- Tôi không đùa đâu - Jihyo bĩu môi hết sức đáng yêu.

Không khí vui vẻ vẫn tiếp tục thoải mái diễn ra. Cho đến khi có người bước tới và muốn gặp giám đốc. Khiến Jihyo không khỏi ngạc nhiên. Là bà Minatozaki.

Ngồi xung quanh chiếc bàn tròn trong phòng uống trà, bà Minatozaki vội vã hỏi tình hình của tổng giám đốc hiện giờ, và chẳng thu được tí thông tin nào ngoài việc công ty con gái bà bị cảnh sát đến hỏi thăm một lần. Sau lúc đó là biến mất không thấy đến công ty làm nữa.

Nhìn khuôn mặt thê thảm của người lớn tuổi trước mặt. Jihyo e dè hỏi thăm, thật sốc khi biết rằng vị tổng giám đốc của cô đã thực sự bốc khói, đến gia đình còn chẳng biết tăm hơi. Dáng vẻ chán nản bộc lộ. Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, điều đó khiến cảnh sát phải tới can thiệp. Có lẽ nào tổng giám đốc Minatozaki đã làm việc gì sai trái.

---------------------------------------------

Dahyun được đưa về phòng bệnh sau khi đi kiểm tra tổng quát, 5 cặp mắt dòm nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống, khiến cô muốn kì thị.

- Yah. Thái độ gì vậy? - Dahyun bắt đầu bực mình.

- À... Theo như bác sĩ thông báo, thì đúng là đã mắc phải bệnh đó rồi.

- Nhưng trước mắt cô ấy mới chỉ quên một người, nên có lẽ không có vấn đề gì đâu - Jisoo gật gù.

- Vậy thì tốt quá - Jimin nhếch môi cười.

- Dahyun, nhớ Lee Taeyong không? - Youngjae e dè hỏi.

- Sao không? Chẳng phải chúng ta đang điều tra vụ của hắn đó sao? - Dahyun vô tư nói.

- Em nhớ được những gì về vụ này nói xem nào - đến lượt Jay B hỏi.

- Sau khi thâu tóm được toàn bộ số hàng của Lee Taeyong thì chúng ta đã có bằng chứng kết tội hắn ta. Nhưng hắn đã trốn thoát sang Hồng Kông thành công. Công việc bây giờ là giải dãy mã số được khắc trên chiếc vali trắng để tìm số hàng còn lại của hắn ta, địa điểm đó sẽ dẫn ta đến gặp Lee Taeyong. Chẳng phải sao? - Dahyun tường thuật lại.

Mọi người mở to mắt nhìn cô gái đang ở trên giường bệnh. Nói đúng không chệch một câu. Nhưng vẫn còn thiếu, và đó là vấn đề.

- À mà nhắc mới nhớ. Mọi người biết mã số đó là gì chưa?

- Những nơi ở Hồng Kông mà liên quan đến chữ VPM mà lần trước tớ đã nói với cậu, thì có một địa điểm khả quan, là ngọn núi Tzuyu Peak, còn có tên gọi khác là núi Thái Bình. VPM là viết tắt của chữ Tzuyu Peak Moutain - Gahyeon nói.

- Vậy thì cho người mai phục ở đó thôi - Dahyun nói.

- Được rồi, từ từ rồi tính. Dù gì đó mới là suy đoán và vẫn chưa giải được hết - Jay B lên tiếng.

-----------------------------------------------

3 tháng sau, khoảng thời gian với nhiều cảm xúc lẫn lộn tồn tại trong lòng nhiều người. Đó là quãng thời gian hạnh phúc như một bức tranh màu hồng với một người, nhưng mặt khác lại là một phong cảnh mờ nhạt không nổi bật với người kia, và lại là một không gian đen tối đầy u ám tuyệt vọng với một người khác nữa.

Mọi chuyện cứ diễn ra như một con đường bằng phẳng, không gồ gề, không lõm xuống. Tưởng chừng như yên bình đẹp đẽ nhưng mấy ai thấy như thế.

3 tháng nằm tĩnh dưỡng trong bệnh viện với sự ân cần chăm sóc chu đáo của các y tá bác sĩ ở đó. Cơ thể với vô số vết thương trên người được phục hồi nhanh chóng, Dahyun lại khỏe mạnh như xưa.

Cô được xuất viện và quay lại với công việc của mình, tuy căn bệnh Alzheimer vẫn còn đeo bám cô, nhưng trước mắt hậu quả của nó để lại chưa nghiêm trọng, chỉ là quên mất một người và vài con đường ở nơi đây, cho nên điều đó không gây trở ngại gì.

Đương nhiên đối với mọi người xung quanh, từng đấy chưa đủ được gọi là nghiêm trọng, nó chỉ trở nên cực kì nghiêm trọng với con người đã bị quên lãng kia thôi cùng với vị chủ nhân mắc phải căn bệnh đó nữa, nhưng đâu ai ngờ.

Hàng tháng Dahyun sẽ phải vào viện một lần để kiểm tra sức khỏe để biết cách đề phòng những gì đáng tiếc sẽ xảy ra do căn bệnh mang lại. Các kích thích thần kinh cần phải luôn để thoải mái, thường xuyên phải tập thể dục và ăn một chế độ phù hợp và cân đối.

Cô nàng kiều diễm tóc nâu này tuy khá đảm đang khéo léo, nhưng vẫn cần người túc trực bên cạnh chăm sóc. Vì có bệnh nên cô cần một người thường xuyên ở bên cạnh để nhắc nhở và dặn dò. Ngỡ như người làm việc đó sẽ là một người thân trong nhà hoặc cùng lắm là cô bạn chí cốt Gahyeon

Việc gì phải làm phiền họ như thế. Dahyun giờ đã có người yêu, là đồng nghiệp của cô, Park Jimin. Tất nhiên giờ anh ấy sẽ có nhiệm vụ chăm sóc bảo vệ cô rồi.

Tội gì khi có cơ hội mà không nhanh chân bắt lấy. Còn gì vui hơn trong Jimin không khi anh biết rằng cô gái anh luôn thầm thương trộm nhớ hai năm nay đã hoàn toàn quên mất người yêu của cô ấy.

Trong thâm tâm anh thầm cám ơn vụ tai nạn đó. Thứ đã để lại căn bệnh suy giảm trí nhớ cho Dahyun, nhờ thế mà quan hệ của anh với cô ấy ngày một phát triển. Thực sự anh chỉ muốn hét lên cho cả thế giới nghe thấy khi cô ấy đã đồng ý nhận lời tỏ tình của anh.

Giữa họ giờ là tình yêu. Một tình yêu không có sự ngăn cản trắc trở nào hết, thật không bõ công bao lâu nay Jimin chờ Dahyun mà. Thời gian vừa qua đối với anh, không khác gì một màu hồng nhẹ nhàng đem sự ấm áp đến cho cuộc sống và nó sẽ còn tiếp tục nữa.

3 tháng trôi qua, quãng thời gian lướt đi nhưng chẳng có ý nghĩa gì cả. Những tháng ngày vô nghĩa với Sana, khung cảnh xung quanh cô dường như không thể tồn tại nổi. Cô cứ vẫn thở đều đặn, vẫn ăn uống bình thường, vẫn ngủ nghê mỗi ngày.

Vậy mà nhìn cô như cái xác không hồn, chỉ hoạt động theo một lập trình vòng tròn được cài đặt sẵn, sự xúc cảm không hề hiển diện.

Sống thế này có khác gì sống ở trong tù, Lee Taeyong nhốt cô ở trong căn nhà rộng rãi đẹp đẽ tiện nghi mà không cho ra ngoài, như thể sợ ai đó sẽ cướp cô đi như Dahyun đã từng làm. Cái không gian này tựa như cái lồng to đùng nhốt con thiên nga xinh đẹp, khống chế sự tự do của nó. Vì chủ nhân của nó sợ sẽ có người đến bắt hoặc lấy đi.

Thỉnh thoảng hiếm khi mới thấy cô được ra ngoài. Nhưng vẫn bị kiểm soát bởi những tên vệ sĩ bảo vệ, bị kìm kẹp như thế, có làm gì đi nữa thì vẫn như nhau.

Suga thỉnh thoảng có đến thăm Sana một lúc rồi lại đi, bất lực chẳng biết làm gì. Vì chính anh giờ đây cũng đang bị Taeyong kìm kẹp. Từng đó thời gian đã trôi qua và không có sự tiến triển nào về địa điểm cất giấu chỗ hàng.

Anh cứ đứng im tại chỗ mà dậm chân rồi chịu sự sỉ nhục, quát tháo của Taeyong. Hắn ta đang bắt đầu có ý nghĩ rằng anh là một kẻ vô dụng, toan xử luôn nhưng cũng may nhờ tính toán thông sâu, hắn cho anh thêm một thời gian nữa để nghiên cứu.

Nếu không thì số hàng đó sẽ chẳng bao giờ tìm được để rồi bị đất nuốt luôn cũng nên. Bàng hoàng chẳng biết làm gì, chẳng lẽ đào mả cả vùng núi rộng lớn Tzuyu Peak lên để đi tìm.

Vụ án ngày càng diễn ra dai dẳng trì trệ có khi chẳng lấy được điểm kết thúc. Jay B nôn nóng quyết định sau khi Dahyun xuất viện tất cả sẽ xuất phát đến Hồng Kông để truy tìm Lee Taeyong, và có lẽ tìm cả Minatozaki Sana nữa.

3 tháng chạy đi, khoảng thời gian tồi tệ đen tối với Minatozaki gia. Cả nhà sống trong nỗi niềm u ám trước sự bốc hơi của đứa con cả. Tất cả còn lo lắng hơn khi biết rằng nó liên quan đến điều gì đó bất chính đến nỗi cảnh sát phải sờ gáy đến.

Bà Minatozaki nơm nớp hoảng sợ khi một ý nghĩ chợt xoẹt qua, có thể con gái bà ra nông nỗi này là do liên quan đến một kẻ vô đạo đức vô giáo dục như Lee Taeyong.

----------------------------------------

Tại bar YesOrYes. Sana hôm nay đặc cách được Lee Taeyong đưa ra ngoài đi chơi cùng với đám bạn của anh ta trong hội Tam Hoàng, chậm rãi nhâm nhi ly rượu rồi đưa ánh mắt thẫn thờ nhìn vào lũ người thác loạn ngồi bên cạnh. Ồn ào, náo loạn, phiền phức. Tưởng khi ra ngoài được đi đâu chứ đâm đầu vào nơi vô bổ này thì thà cô ở nhà tiếp tục cô đơn còn hơn.

Chợt có một thứ gì đó quen thuộc lọt vào mắt cô, Sana ngạc nhiên, sững người dừng lại mọi chuyển động mà nhìn theo.

------

Đáp máy bay xuống Hồng Kông, rồi đưa hành lý về khách sạn. Chả có việc gì làm Dahyun đi lung tung quanh thành phố, cứ sải chân bước đi mà chẳng có mục tiêu. Vừa đi vừa ngắm nghía xung quanh, cô tự hỏi liệu cuộc sống này có ý nghĩa gì với cô.

Tưởng chừng sau khi bình phục, ra viện, quay lại công việc, thì Dahyun sẽ vui vẻ hơn. Nhưng thực sự chẳng có mùi vị gì cả. Thời gian trôi qua thật nhạt nhòa. Cô có gia đình, có bạn bè, còn có một người yêu luôn ân cần chăm sóc cô. Đời sống đầy đủ mà chẳng thiếu cái gì.

Nhưng Dahyun vẫn thấy mình đang thiếu gì đó rất quan trọng. Nhiều lúc suy nghĩ mà mãi vẫn chưa thể biết được nó là cái gì. Tâm trạng bất cần đời luôn bao quanh, cô cảm thấy mình đang tồn tại một cách vô nghĩa.

Có những lúc ngồi tâm sự với Gahyeon, tò mò hỏi cô ấy về những chuyện cô đã lỡ quên mất. Nhưng chẳng thu được kết quả gì, Gahyeon nói chỉ là một vài việc nhỏ nhoi không quan trọng. Cô cũng gật gù rồi chấp nhận rằng điều đó không quan trọng.

Là một cảnh sát, luôn phải đối mặt với những thách thức rồi công cuộc bắt tội phạm đầy kịch tính, vậy mà Dahyun luôn hờ hững thờ ơ với nó. Chẳng lẽ cô đang bắt đầu chán ghét công việc của mình.

Kim gia đã vài lần đưa cô đi gặp bác sĩ tâm lý, mong muốn được biết liệu cô có bị bệnh trầm cảm. Vị bác sĩ trẻ cũng lờ mờ lờ mờ chẳng hiểu rõ. Thỉnh thoảng đưa cô vài viên thuốc nhưng uống không ăn thua. Mọi người thậm chí cả cô đều bất lực trước sự vô cảm này.

Chẳng hiểu ma xui quỷ lôi hay gì, vô thức cô bước chân vào một quán bar. Lặng lẽ ngồi một mình thưởng thức ly rượu nhẹ, nhìn những con người đang vui vẻ náo nhiệt ở sàn nhảy, cô muốn được như họ, muốn được một lần thoát khỏi tâm trạng rầu rĩ này mà thoải mái tự do.

Tiếng chuông reo, là Jimin gọi. Dahyun vội đi ra khỏi căn phòng, tránh những tiếng ồn ào để yên tĩnh nghe máy. Nghe giọng nói sốt sắng trong điện thoại, với vài lời hỏi thăm xem đã ăn uống đủ chưa và đã uống thuốc chưa, cô biết anh ấy đang rất lo cho cô. Nhưng cô cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện.

Có một người luôn quan tâm để ý đến mình ai mà không thích cơ chứ. Vậy mà riêng với Dahyun, cô lại thấy điều đó hơi phiền phức, giống như là tra hỏi, giống như là kiểm soát. Cô chẳng hề thích như thế.

Nếu không vì mọi người khuyên nhủ cần như thế để an toàn thì cô đã nói thẳng vào mặt Jimin rồi. Dù sao đi chăng nữa anh ấy cũng đến với cô là sự chân thành yêu thương, nên Dahyun cũng không nỡ phũ phàng.

Thở dài thườn thượt, cô quay vào thanh toán tiền rồi với lấy túi xách đi ra khỏi quán bar. Tiếp tục công cuộc đi dạo, được một đoạn chợt nhận ra mình đang ở nơi nào đó xa lạ.

Dahyun không mấy ngạc nhiên, vẫn tiếp tục bước đi, giờ cô không muốn về khách sạn một tí nào, chỉ muốn thong thả nhẹ nhàng thế này, tựa như sải đi tìm một nơi có ý nghĩa với bản thân, một nơi khiến tâm hồn được dâng lên lòng xúc cảm, tựa như một nơi tồn tại hạnh phúc.

Cách phía đằng sau một quãng, Sana đang nối bước cô gái tóc nâu. Lặng lẽ đi theo cô ấy suốt từ nơi quán bar đến giờ, cô đã vội vã đi ra đây để mong được nói chuyện với cô ấy. Sana nhớ Dahyun, đã được một thời gian rồi không gặp nhau, cô rất muốn nhìn thấy khuôn mặt đó, khuôn mặt cô luôn ao ước được chiêm ngưỡng mỗi sáng.

Vậy mà ra được đến đây, chợt nhận ra tình cảnh hiện giờ, Sana thấy bản thân thật ngốc nghếch. Cô đang cố níu kéo cái gì đây, mọi chuyện chẳng phải đã rất rõ ràng rồi hay sao. Một loạt hành động phản bội đó khiến cô sa vào tình cảnh éo le này, vậy mà cô còn muốn níu lại gì.

Việc Dahyun có mặt ở đây, cũng không khó để đoán ra cho lắm. Chẳng phải cô đã tiết lộ rằng Lee Taeyong đang ở Hồng Kông đấy thôi. Cô ấy đến đây để truy lùng anh ta rồi. Người ấy vẫn như thế, vẫn làm việc theo đúng vị trí của mình, tình yêu của cô chẳng là cái gì cả.

Đó là một trong những tình cảm thiêng liêng cao cả và huyền diệu nhất của Sana. Vậy mà cô ấy nhỡ đạp thẳng nó xuống. Cớ sao đến tận bây giờ cô mới nhận ra rằng đấy chỉ là tình yêu đơn phương. Nhiều lúc tự nhủ rằng không được tha thứ cho bất cứ ai đã làm khổ mình, vậy mà nhìn bóng dáng đó, cô chẳng thể thoát khỏi sự mù quáng một lần nữa.

Giờ cô là một kẻ nhút nhát, chỉ dám lặng lẽ đi theo, dõi bước người ấy mà chẳng dám lại gần. Nếu ở gần cô ấy, không chắc rằng Sana sẽ kiểm soát được cảm giác của trái tim. Và điều nguy hiểm hơn, bị phát hiện rồi cô sẽ lại gặp cánh cửa của tù giam lần nữa. Nên hành động duy nhất có thể làm ngay lúc này, là im lặng dõi theo để thỏa mãn lòng mong nhớ.

Sự rung động khó hiểu, Dahyun thấy kỳ lạ, như có ai đó đang theo dõi cô. Chợt nhìn xung quanh để giải đáp sự tò mò, rồi cô quay người lại.

End chap 19.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #saida