Chương 1
Trên bầu trời đêm phía nam Arvendel, vầng trăng dần chuyển sang sắc đỏ thẫm, như một chiếc đĩa lửa treo lơ lửng giữa không gian tĩnh mịch. Ánh trăng nhuộm lên từng tán cây khô cằn, xiêu vẹo vì gió khô, và chiếu rọi những bóng đen dài trườn qua mặt đất khắc nứt. Không một ngọn gió mạnh-chỉ đôi ba cơn rì rào thưa thớt, như tiếng thở dè dặt của rừng già đang chờ đợi điều gì kinh hoàng sắp diễn ra. Không gian dường như bị vây bọc trong im lặng đặc quánh, chỉ đôi lúc vang lên tiếng lá khô rơi lạo xạo, khiến bất kỳ ai tham gia nghi lễ đều cảm nhận rõ từng nhịp tim của mình, réo rắt và nặng nề.
Nhóm người khoác áo choàng đen lung linh dưới ánh trăng máu tụ họp quanh một vòng phù triện khắc sâu trên nền đá. Vết khắc sẫm màu, thấm đẫm huyết tươi khô cạn từ nhiều nghi lễ cũ, giờ được đánh thức thêm lần nữa. Họ đặt từng giọt máu của mình-mỗi giọt đỏ tươi rỉ ra từ vết thương nhỏ-lên chỗ khắc, không ai cựa quậy, không ai lên tiếng. Mỗi hơi thở như kéo dài vô tận, rung lên yếu ớt giữa khoảng không ngừng đọng. Cùng lúc, trong lòng họ trào dâng nỗi hận hay khát khao nào đó, ai nấy đều nhắm mắt, nuốt chửng từng lời thì thầm như lời nguyền.
Người dẫn đầu-một phụ nữ áo choàng đen đội mũ trùm, chỉ để lộ đôi mắt lặng lẽ nhưng chứa đầy quyết tâm-đặt mảnh phù triện cũ kỹ mang dấu ấn đã bị mờ nhạt của Giáo Đoàn Ánh Sáng lên giữa vòng. Dấu vết mực vàng sờn rách gợi nhớ về một chân lý đã bị che phủ, một lời thề đã bị ruồng bỏ. Khi tay cô chạm vào mặt đất, không gian rung lên từng khoảnh khắc, như tiếng vọng ngàn năm vọng lại. Cô bắt đầu niệm-giọng thầm khàn, trầm lắng nhưng mang sức nặng của lòng tin kiên định: "Ta không gọi tên quỷ dữ. Ta không cầu xin thần linh. Ta chỉ trả lại ký ức cho máu, cho lửa... Cho người từng bị chôn sống." Từng từ như mũi dao khắc lên không khí, khơi dậy thứ linh hồn cổ quái đã ngủ yên dưới lớp đất sắt lạnh, chờ đợi một bàn tay dám phá vỡ.
Máu trong vòng phù triện bắt đầu sủi bọt, rít lên tiếng ken két như bị đun sôi. Ánh trăng đỏ chiếu xiên qua kẽ lá, gợi cảm giác như có lửa âm ỉ dưới lòng đất. Đá rạn nứt, từng vết nứt lan rộng, vỡ toang như vết thương sâu. Mảnh phù triện vàng vụn vỡ, bốc khói âm ỉ, để lộ vết khắc tối tăm gần như bị che lấp từ lâu. Khi tảng đá cổ giữa vòng phát nổ, tiếng gầm vang lên đứt quãng, vừa trầm vừa huyền-dường như đó là tiếng rồng ngàn năm bị nhốt trong bóng đêm, giờ thoát khỏi xiềng xích. Sợi xích phong ấn, khắc huyết chú, gãy lìa từng mảnh, rơi lả tả trên nền đá nứt. Cảm giác rung chuyển lan lên khắp mặt đất, gợi nhớ sự phẫn uất chôn giấu quá lâu.
Xa sâu bên dưới, trong cánh cổng khép kín của Hắc Ngục, từng lớp tường đá như thở hắt ra hơi máu đen ứ đặc. Không gian ngạt ngào mùi tro, mùi sắt rỉ, mùi da thịt khô tanh. Những hình khắc phép thuật ánh sáng từng cắm lên tường, từng là lời thề trấn áp linh hồn quái dị, giờ rạn vỡ, tuôn rơi mảnh vụn lấp lánh nhưng đầy u ám. Trong phòng phong ấn cuối cùng, chiếc quan tài đá khổng lồ nằm im lìm đến rợn người. Dấu ấn Rồng Đỏ chạm khắc sâu trên nắp quan tài bật ra ánh sáng đỏ lập lòe, rồi lung lay trước áp lực vô hình. Khi tảng đá phong ấn ở trên cùng nứt, lòng đất như nấc lên một tiếng, nhường chỗ cho thứ linh hồn bị giam cầm hàng trăm năm thức tỉnh.
Bên trong quan tài, đôi mắt đen như vực sâu mở ra chầm chậm. Không có tiếng rên, không có cử động hoảng hốt; chỉ là ánh nhìn im lìm nhưng chứa khát khao và trống rỗng. Vicky ngồi dậy, khớp xương ê ẩm vang lên như lời nhắc về đau đớn đã trải qua. Lớp tro đen và vệt máu khô bám đầy da thịt, khiến từng chuyển động nhỏ cũng nhuốm mùi ám khí của ngục tối. Những vết sẹo hình xích tròn quanh cổ tay, vai và tim đã mòn mờ, nhưng vẫn đủ để ghi dấu lời nguyền: "Không được yêu, không được tự do." Xích phong ấn gãy vụn rơi xuống, tiếng va chạm vang lên như hồi chuông báo tử trong hốc tối. Vicky đứng dậy, thân hình mảnh dẻ nhưng dẻo dai lồ lộ sức sống mãnh liệt. Mọi thứ xung quanh dường như lùi lại, chỉ còn cô giữa không gian hoang vắng, mang theo dư chấn của phong ấn ngàn năm.
Chưa kịp bước ra khỏi quan tài, một âm thanh vang lên trong tâm trí Vicky, đứt đoạn nhưng rõ mồn một: "Rosie..." Giọng nói mỏng manh như hơi gió xuýt qua khe cửa ký ức, khiến cô khựng lại. Hơi thở bỗng nghẹn, tim đập dồn dập không phải bởi vết thương thể xác, mà bởi khoảng trống sâu thẳm chôn vùi ký ức. Tiếng gọi tiếp tục vang lên: "Cậu... thực sự đã quên rồi sao?" Câu nói như tro tàn vương vất, chạm vào vết thương vô hình, gợi dậy nỗi khát khao tìm lại một bóng hình mờ nhạt trong tâm khảm. Vicky khép mắt, tựa như nắm lấy sợi chỉ vô hình dẫn lối, nhưng chìm trong hư vô ký ức: chỉ còn âm vang tên gọi và cảm giác mất mát tràn ngập.
Ở rìa nghi lễ bên trên, dưới tán cây đen, một bóng dáng áo trắng lặng lẽ quan sát. Nữ tu tóc bạc, ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa mâu thuẫn, từng là thành viên cấp cao của Giáo Đoàn Ánh Sáng. Trên tay cô cầm quyển Kinh Sách Ánh Sáng đã bị gạch xóa, phủ những vết mực đen nguệch ngoạc. Cô nhìn mảnh phù triện vỡ, nét mặt không biểu lộ cảm xúc rõ ràng, chỉ lặng lẽ ghi chép vội vào sổ: "Thế giới sẽ trả giá vì ký ức bị xóa bỏ." Những dòng chữ như lời báo trước thảm kịch sắp đến. Cô quay đi, lấn sâu vào bóng đêm, dường như mang theo nỗi hối hận hay mưu toan chưa hé lộ.
Trong khi đó, ở một nơi xa, tu viện Tuyết Trắng hiện lên giữa tuyết phủ dày đặc. Tường tu viện trắng hồng dưới ánh trăng đỏ, những chóp mái nhọn in bóng trên nền tuyết yên lặng. Rosie bừng tỉnh giữa đêm, giật mình trong giấc mơ mơ hồ: ánh mắt đen thẳm chập chờn, lời thì thầm tên gọi "Vicky" vẹt qua tâm trí. Hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh trán khiến nàng chợt tỉnh.
Nàng ngồi dậy, tay run sờ lên lớp băng trắng che giấu vết chú khắc sâu trên da đầu-dấu tích của bi kịch xưa, mặc dù nó đã biến mất từ rất lâu. Cảm giác nóng rực trào lên dưới da, như một tín hiệu từ quá khứ đang reo gọi. Nỗi sợ vô hình len lỏi: giấc mơ không rõ hình hài nhưng đầy ám ảnh. Rosie không nhớ nội dung cụ thể, chỉ in đậm cảm giác mất mát và khao khát vô hình. Bao năm cô dùng tri thức và logic chôn vùi cảm xúc, giờ tim nàng đập mạnh, vang vọng thứ nhịp điệu cũ: tiếng tim đang đánh thức một linh hồn khác.
Gió lạnh thổi qua cửa sổ, lùa vào phòng mùi tuyết và tĩnh lặng. Ánh nến le lói trên bàn trượt nhẹ, làm bóng tường nhấp nhô. Từng hồi chuông gió réo rắt, báo hiệu đêm Huyết Nguyệt không yên.
Từ cửa, một giọng nữ dịu dàng cất lên: "Rosie, em không sao chứ?" Nàng khẽ gật đầu, môi mấp máy câu trả lời thều thào, nhưng chưa thành tiếng. Dưới lớp chăn dày, trái tim cô vẫn dồn dập, như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Nỗi kỳ lạ khiến bước chân nàng run lên khi đứng, khăn trùm đầu lỏng lẻo khiến nàng chợt cảm thấy trống rỗng ở cổ. Nàng lặng lẽ chầm chậm di chuyển đến cửa sổ, nhìn ra khoảng sân phủ tuyết phản chiếu sắc đỏ mờ ảo của trăng. Trong khoảnh khắc ấy, bóng hình Vicky hiện về mơ hồ: cô chiến binh bóng tối, khuôn mặt đẫm tro và sẹo phong ấn, ánh mắt đen sâu hun hút. Rosie khép mi, như nắm lấy mảnh ký ức sắp vụn vỡ, rồi thở ra khẽ: "Vicky..." như tự gọi tên trong im lặng.
Không khí tu viện có chút nặng nề lạ thường. Những nữ tu quét tuyết bên ngoài dường như cảm nhận điều khác thường: tiếng bước chân vang nhẹ trên nền tuyết, tiếng cánh cửa gỗ khép mở khe khẽ, nhưng khung cảnh vẫn im lặng đến rợn. Một vài cây nến trong nhà nguyện lung lay, bầu không khí linh thiêng trở nên chập chờn, như có bàn tay vô hình chạm vào linh cảm của mọi người.
Rosie bước vào phòng chính, nơi tượng thần Ánh Sáng được đặt trang trọng, nhưng dưới ánh trăng đỏ, tượng mạ bạc ánh lên màu xám u tịch. Nàng cúi đầu, như muốn tìm sự an ủi, nhưng tim lại thúc giục bước chân ra khỏi nơi an toàn, hướng về miền biên ải xa xôi mà chỉ trong mơ nàng mới hé thấy.
Cùng lúc, ở Hắc Ngục, Vicky bước khỏi quan tài đá. Bước chân cô vang nhẹ trên nền đất lạnh bức, từng mảnh vụn phong ấn vẫn vương vấn mùi tro tàn. Cô lắng nghe tiếng vọng của ngục tối: tiếng đá rơi vỡ, tiếng gió rít qua kẽ nứt, tiếng linh hồn giam giữ thì thầm xen lẫn cơn đói ký ức. Cô bước qua hành lang ngạt ngào mùi huyết dịch đen, những bóng thước phù triện tan rã in hằn lên tường. Mỗi bước chân giống như lần theo manh mối một tấm gương thiếu mảnh ghép: nơi đâu có tiếng vọng của Rosie, nơi đâu có ánh sáng đã bị đẩy lùi? Trong lòng cô là cơn dồn dập nghẹn ngào: thiếu vắng ký ức nhưng dư âm tên gọi không buông tha. Tim cô kêu gào muốn tìm-một hình hài xa xăm, một trái tim từng trói buộc cô bằng lời nguyền, giờ là tia hy vọng để phá vỡ xiềng xích tâm linh.
Vicky dừng lại trước một cánh cửa đá khắc rune cổ. Áp tay lên mặt đá, cô cảm nhận năng lượng còn sót lại: thứ phép thuật ánh sáng trấn áp từng thớ hồn cô, giờ mục ruỗng nhưng vẫn còn vương vãi dư chấn. Cô thì thầm: "Rosie..." Lần này, lời gọi như xé toạc bức màn tĩnh lặng. Dưới lớp da sẹo, dường như có luồng máu mới ấm áp trào dâng, hứa hẹn một khởi đầu phi thường. Cô đẩy cánh cửa, bước ra khỏi Hắc Ngục, dù không biết bên ngoài là gì nhưng dường như có một lực vô hình dẫn lối cô về phía cô gái bên tu viện Tuyết Trắng.
Trong tu viện, Rosie lặng lẽ rời khỏi nguyện đường, bước qua hành lang lát đá mát lạnh, qua phòng thư viện nơi những cuốn sách cổ xếp hàng im lìm. Mọi thứ bỗng đầy ám ảnh: trang sách cũ quá khô, khói nến vương mùi tuyết tan, tiếng bước chân của nàng vang vọng trong không gian trống. Rosie nhớ trước kia nàng thường trốn vào thư viện đọc về lịch sử cổ xưa, tìm kiếm sự thật bị lấp giấu, nhưng rồi sợ hãi khi hiểu quá rõ những bí mật đen tối. Giờ ánh mắt nàng ngước lên kệ sách có những tựa đề liên quan đến nghi thức, phong ấn và lời nguyền-như thể lời gió mời gọi cô lật mở để hiểu rõ hơn về thứ vừa thức tỉnh.
Nàng dừng trước một cuốn sách bìa da sờn: "Những phù triện bị lãng quên." Tay run run mở ra, mắt dõi theo ký tự rải rác như mật mã. Trong giấc mơ mơ hồ, hình bóng Vicky hiện lên, đôi mắt đen sâu hun hút. Rosie đọc từng dòng, tim nặng trĩu khi nhận ra có đoạn miêu tả về nghi thức phá phong ấn Rồng Đỏ, ghi chép sơ lược về dấu ấn Ánh Sáng từng tham gia phong ấn ban đầu-nhưng không nhắc tên cụ thể. Nỗi hoang mang lan tỏa: có phải Giáo Đoàn từng tham gia phong ấn, mà giờ có kẻ quay lưng dùng chính công cụ đó để phá vỡ? Liệu điều này có liên quan đến giấc mơ gọi tên Vicky? Ký ức mơ hồ và hiện thực đan xen, khiến nàng cảm thấy lạc lối nhưng cũng thôi thúc khám phá.
Xa nơi đó, Vicky băng qua hành lang ngục tối, bước lên cầu thang gập ghềnh dẫn tới lối ra. Mỗi bước là hình ảnh vỡ nát của thế giới cũ: những dấu vết phép thuật ánh sáng nứt vỡ, những bảng khắc run chưa kịp xóa, và trên tường in loang dấu vết ván gỗ mục nát. Ánh sáng đỏ yếu ớt từ khe nứt trên cao chạm vào mặt cô, gợi cảm giác ấm áp kỳ lạ-như lời thì thầm của Rosie bên kia, nhắc cô hướng về một thế giới dù cô chưa từng thấy. Có lẽ chính ký ức tình yêu ấy, dù đã bị phong ấn, vẫn là kim chỉ nam dẫn đường.
Khi bước khỏi Hắc Ngục, Vicky thấy không gian ngoài vỏ ngục tăm tối hơn tưởng tượng: mùi đất ẩm, mùi tro khét, tiếng giọt nước rơi tí tách từ trần hầm rỉ nước. Cô băng qua hành lang dài, nơi có vài phòng giam nhỏ, mỗi phòng là một nạn nhân bị phong ấn khác đang nằm im lìm trong bóng tối-nhưng họ đều im lặng, không khua động. Cô lắng nghe tiếng vọng nội tâm: "Rosie...". Tên gọi ấy bám lấy tâm trí, thôi thúc cô tìm con đường ra ngoài, tìm ánh sáng dẫu mờ mịt, tìm người trong bóng tối. Bước chân kiên định nhưng không ồn ào, như sợ thức tỉnh kẻ thù ẩn mình. Cô biết sẽ không còn trở lại Hắc Ngục này dưới hình dạng trước kia; một phần linh hồn đã được đánh thức, khát khao tự do và tình yêu.
Trong lúc đó, tu viện Tuyết Trắng đêm yên ắng hơn bao giờ hết. Rosie vẫn ngồi bên bàn, ánh nến chập chờn, bàn tay lật trang sách run rẩy. Nàng rút từ túi ra chiếc vòng bạc nhỏ-món quà cuối cùng Elmor để lại-vuốt nhẹ bề mặt khắc hình rồng nhỏ. Vòng phát ra hơi lạnh khi chạm vào da. Nàng nhắm mắt, cố gắng gọi lại cảm giác xưa cũ, nhưng ký ức chỉ lởn vởn như mảnh gương vỡ. Đột nhiên, từng mảng ký ức vụn vỡ vụt hiện lên: tiếng cười của Vicky trong cảnh hoang tàn, ánh đỏ le lói qua tàn tro, cảm giác ấm áp yên bình khi đôi mắt họ chạm nhau... Nhưng rồi vỡ tan, để lại nỗi đau khôn nguôi. Rosie hít một hơi sâu, biết rằng phải hành động: thứ gì đó đã thức tỉnh ngoài kia, và trái tim cô reo gọi trong đêm.
Dưới bầu trời Huyết Nguyệt, hai con người-Vicky từ sâu ngục tối vươn lên, Rosie từ tu viện trắng tinh thức giấc-bắt đầu hành trình song song và giao thoa. Mỗi bước chân họ, dù lặng lẽ hay rầm rập, đều đưa họ đến gần nhau hơn, nhưng cũng đầy rẫy chông gai: bóng đen của Giáo Đoàn, mưu đồ chưa tỏ, quá khứ tàn nhẫn và thứ linh hồn Rồng Đỏ trỗi dậy có thể hủy diệt hoặc cứu rỗi. Họ chưa gặp nhau, nhưng linh cảm đã vang vọng: cuộc gặp lần nữa sẽ không êm đềm, mà là va chạm của nỗi đau và hy vọng.
Khi màn sương phủ dày hơn, vầng trăng từ từ khuất núi, chỉ còn ánh đỏ le lói cuối cùng. Rosie cất sách lại, bước ra khỏi thư viện, quấn chặt áo choàng, chuẩn bị rời tu viện để tìm câu trả lời. Trong lòng nàng, nỗi sợ và khao khát đan xen: sợ đối mặt với quá khứ, nhưng khao khát gỡ bỏ rào cản phong ấn trong tim. Vicky, ở bên kia biên cương, đã tìm ra lối ra khỏi Hắc Ngục, đặt chân lên mặt đất ẩm ướt, cảm nhận hơi thở của bầu trời tự do dù đêm vẫn u tối. Trên môi cô nở nụ cười mỏng manh-nụ cười của kẻ vừa thoát khỏi xiềng xích, nhưng mang theo vết sẹo không thể xóa. Lời thì thầm vang trong tâm trí: "Rosie..." như lời hẹn ước sẽ tái ngộ, dù ký ức có thể vắng mặt, nhưng linh hồn vẫn luôn nhận ra.
Đêm Huyết Nguyệt kết thúc không với tiếng reo mừng, mà bằng tiếng động lặng lẽ của hai con người thức tỉnh-một từ ngục tối tăm, một từ tuyết lạnh trắng. Khi bình minh chưa kịp ló dạng, cả Arvendel như ngưng đọng, chờ đợi giây phút đầu tiên ánh sáng hé rạng, vừa báo hiệu cơ hội hàn gắn, vừa tiềm ẩn hiểm nguy khôn lường.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com