I
Trường nữ sinh Harumi nổi bật với những tòa nhà cổ kính, được bao phủ bởi sắc thu rực rỡ. Những chiếc lá phong đỏ thẫm rơi lả tả, lấp lóe dưới ánh nắng ấm áp của mùa thu, tạo thành một bức tranh sống động giữa không gian yên tĩnh. Nhưng đối với Aeri Uchinaga, học sinh mới chuyển đến từ Nhật Bản, mọi thứ ở đây đều mới mẻ và lạ lẫm. Cô cảm thấy mình như một bóng ma, luôn đứng ngoài cuộc trong thế giới của những cô gái thân thiết nhau từ lâu. Aeri không có bạn bè thật sự, và đó là điều khiến cô cảm thấy bứt rứt.
Kể từ ngày đầu tiên bước vào ngôi trường này, Aeri luôn cảm thấy mình như một phần của đám đông vô hình. Mọi người đều quá bận rộn với bạn bè của họ, còn cô lại đơn độc, với những ánh mắt tò mò từ các bạn học xung quanh. Điều đó khiến cô có chút khó khăn trong việc hòa nhập, dù cô rất cố gắng.
Một buổi sáng mùa thu, khi chuông báo hiệu giờ học kết thúc vang lên, Aeri vội vã thu dọn sách vở, chuẩn bị đi ra ngoài hành lang. Nhưng khi bước qua cửa lớp, ánh mắt của cô vô tình chạm vào một bóng hình ngồi cạnh cửa sổ. Đó là Y/n – cô gái luôn ngồi im lặng trong lớp, lạnh lùng và ít nói, khiến cho không ai trong lớp dám lại gần. Mái tóc dài đen tuyền của Y/n buông lơi, che phủ một phần khuôn mặt. Nét mặt của cô luôn lạnh lùng, dường như không có chút cảm xúc nào. Đôi mắt đó, một màu nâu tối, thỉnh thoảng ngước lên nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh nắng nhẹ chiếu rọi lên những chiếc lá phong vàng đỏ.
Aeri không thể không chú ý đến Y/n. Mặc dù cô ấy không nói nhiều, nhưng vẻ đẹp lạnh lùng, thoát tục của Y/n lại tạo ra một sự thu hút khó cưỡng. Những cô bạn khác trong lớp đều nói rằng Y/n rất lạnh lùng, không quan tâm đến ai, nhưng họ cũng phải thừa nhận rằng có gì đó đặc biệt ở cô gái này. Đặc biệt, vẻ đẹp ấy không hề giống với bất kỳ ai trong trường. Mỗi khi Y/n bước vào phòng, ánh mắt của các cô gái đều không thể rời đi.
Cái nhìn của Aeri như vô tình gặp phải ánh mắt của Y/n, và rồi cả hai người đều cúi đầu, như thể không muốn làm phiền đối phương. Nhưng hôm nay, một điều gì đó thôi thúc Aeri tiến lại gần hơn.
Aeri bước vào lớp, nhìn thấy Y/n đang ngồi bên cửa sổ, đầu cúi xuống, tay cầm bút chì và đang chăm chú vẽ. Cuốn sổ vẽ mở rộng trên bàn, và những nét vẽ của Y/n tràn ngập trên đó. Những hình ảnh tuyệt đẹp bắt đầu hiện lên – một con đường vắng với hàng cây phong hai bên, lá rơi lả tả trên mặt đất, và bầu trời mùa thu trong sáng. Mỗi đường nét, mỗi chi tiết đều được vẽ với sự tinh tế và tỉ mỉ mà Aeri chưa từng thấy.
Aeri đứng lặng lẽ một lúc, không dám phá vỡ sự im lặng ấy. Nhưng cuối cùng, cô không thể kìm nén được sự tò mò.
"Y/n, bạn đang vẽ à?" Aeri nhẹ nhàng hỏi, giọng đầy sự quan tâm.
Y/n ngẩng đầu lên, đôi mắt ấy nhìn thẳng vào Aeri trong một khoảnh khắc, nhưng rồi nhanh chóng lại quay đi, tiếp tục nhìn vào cuốn sổ. Cái nhìn ấy như có phần lạnh lùng, nhưng không khiến Aeri cảm thấy khó chịu. Thực ra, nó khiến cô cảm thấy lạ lẫm, như thể có một thứ gì đó ẩn chứa sau ánh mắt ấy.
"Ừ." Y/n chỉ đáp một tiếng ngắn gọn, đôi tay vẫn điêu luyện di chuyển trên giấy vẽ.
Aeri không bỏ cuộc, cô tiến lại gần thêm một chút, mắt không rời khỏi những nét vẽ của Y/n. "Bạn vẽ đẹp thật đấy. Mình chưa bao giờ thấy ai có thể vẽ được như thế."
Y/n không trả lời ngay. Một vài giây im lặng kéo dài, rồi cô cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng nói vẫn không thay đổi, lạnh lùng và ngắn gọn: "Chỉ là... vẽ những gì tôi thấy."
Aeri hơi ngẩn người. Câu trả lời đơn giản ấy khiến cô càng thêm tò mò về Y/n. Dường như cô ấy không muốn chia sẻ gì nhiều, nhưng mỗi lần Aeri tiếp cận, lại có cảm giác như Y/n đang thử mở lòng. Aeri tiếp tục lặng lẽ quan sát bức tranh, rồi lại nhìn vào đôi bàn tay của Y/n, đang khéo léo vẽ những nét cuối cùng. Mỗi đường nét như một phần của thế giới mà Y/n muốn truyền tải.
"Vậy bạn thích vẽ cảnh vật à?" Aeri hỏi, giọng nhẹ nhàng hơn.
Y/n không trả lời ngay, nhưng rồi cô khẽ gật đầu. "Ừ... cảnh vật luôn có điều gì đó bình yên. Nó không giống như con người."
Aeri cảm thấy một cảm giác bất chợt len lỏi trong lòng. Cô không biết vì sao, nhưng lời nói ấy làm cô chợt nhận ra một điều: Y/n có lẽ không chỉ vẽ vì sở thích, mà có thể còn vẽ để tìm kiếm sự an bình cho chính mình. Có lẽ, sự im lặng và cô đơn mà cô ấy trải qua không phải là điều gì đó đáng xấu hổ, mà là một phần trong cách mà cô ấy hiểu về thế giới.
Aeri nhìn Y/n lần nữa, lần này không phải là ánh mắt tò mò nữa, mà là một ánh mắt đầy cảm thông. "Mình nghĩ... bạn vẽ rất đẹp, Y/n. Nếu bạn muốn, mình có thể làm bạn đồng hành mỗi lần bạn vẽ."
Y/n ngước lên nhìn Aeri, không nói gì, chỉ mỉm cười một cách nhẹ nhàng, rồi quay lại với cuốn sổ vẽ của mình. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Aeri nhận ra một điều gì đó. Có lẽ, cô và Y/n đang bước vào một con đường mới, một con đường mà không ai biết trước được sẽ dẫn đến đâu. Nhưng Aeri sẵn sàng bước đi cùng cô, dù con đường ấy có thể không dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com