Chương 106: Tưởng Tượng Phong Phú
Lạc Tử Mộng trong lòng bấm tay tính toán, chỉ mỗi hỉ nương và thái y đã hết hai trăm lượng, toàn bộ hạ nhân trong vương phủ hạ thì sẽ tiêu hết bao nhiêu tiền đây? Hàn Hạo Thần này, cũng không biết quản lý, cứ tiêu tiền như nước như vậy, cho dù có Núi Vàng Núi Bạc cũng có lúc hết! Nhưng mà hắn vừa rồi nói "Hôm nay đại hỉ" thật sự khiến lòng nàng rung động, xem ra hắn vẫn luôn để ý đến việc nàng bị trúng độc, nàng giải trừ hết độc khiến hắn rất vui, điều này khiến nàng có cảm giác vui sướng không thể nào diễn tả được.
Bên trong tân phòng chỉ còn lại hai người là Hàn Hạo Thần và Lạc Tử Mộng, âm thanh huyên náo lúc đầu đã lập tức được thay thế bằng tĩnh lặng. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trên trán nàng:
"Bây giờ thật sự không có việc gì nữa chứ?"
Ánh mắt nàng di chuyển sang hướng khác ho nhẹ một tiếng, sau đó mỉm cười nói:
"Vâng, không sao nữa rồi!" Hàn Hạo Thần hiếm khi cười lớn, mà Lạc Tử Mộng cũng là lập tức nhào vào trong ngực của hắn cảm khái: "A. . . . . . Cảm giác có thể nói chuyện thật sự rất tốt! Mấy ngày nay ta kìm nén sắp hỏng rồi! Cho dù có người mắng ta, ta cũng chỉ có thể nghe, khó chịu chết đi được!"
"Người nào mắng nàng?"
Hắn nghe vậy lập tức cau mày lại nhìn nàng, bất kể nàng làm cái gì, không có ai có tư cách mắng nàng một câu, ai cũng không có tư cách. Lạc Tử Mộng không ngờ phản ứng của hắn lớn như vậy, đành phải khai hết sự tình xảy ra mấy ngày hôm trước:
"Thật ra thì cũng không phải mắng ta..., chỉ là ở trong cung Lan phi nói với ta một ít chuyện về chàng."
"Chuyện gì?"
"Nàng nói. . . . . . Chờ đến sang năm, Hoa Thiên Nhụy đến tuổi xuất giá, trước đây chàng yêu thương nàng ta nhưng tuổi còn nhỏ nên chưa lấy nàng, đợi sang năm chàng sẽ xin tứ hôn, hơn nữa ta là chính thất cần phải chuẩn bị tất cả, trong lòng chàng Hoa Thiên Nhụy là bảo bối nên sẽ không cần quan tâm đến mọi việc trong vương phủ, chỉ cần ở bên cạnh chàng chiếu cố chàng là được."
"Ăn nói bừa bãi!"
Hàn Hạo Thần tức giận mắng một câu Lạc Tử Mộng lập tức không ngồi yên, nhảy dựng lên tức giận trừng mắt nhìn hắn:
"Chàng không tin ta?"
Hàn Hạo Thần ý thức được lời nói của mình làm cho nàng hiểu lầm, vội vàng giải thích:
"Ta không phải nói nàng nói năng bậy bạ, ta đang nói Lan phi."
"Chàng không nói như vậy? Vậy tại sao nàng lại có thể tưởng tượng được sinh động như vậy chứ?"
Nàng vẫn còn hơi nghi ngờ. Dĩ nhiên, nàng có thể nghi ngờ hắn, nhưng mà hắn không thể nghi ngờ nàng. Hàn Hạo Thần bước tới nắm lấy vai nàng nhìn vào khuôn mặt đang tức giận của nàng mỉm cười:
"Trong cung nữ nhân am hiểu nhất không phải là diễn trò hay sao? Nói chuyện một cách sinh động có gì kỳ lạ chứ? Nếu là thật sự thì trái lại thành cảnh tượng đặc sắc quá rồi."
Hắn trong lời nói của hắn có một ý nghĩa khác khiến Lạc Tử Mộng giật mình, mặc dù Hàn Hạo Thần từng là hoàng tử, bây giờ là Vương Gia, nhưng nàng có cảm giác hắn bài xích người trong cung, dường như là chuyện gì đó mà nàng không biết, nhưng hắn lại không muốn nói rõ. Có điều mỗi người trong lòng đều tồn tại một bí mật? Hắn không muốn nói, nàng cũng không muốn truy hỏi đến cùng, nếu đến lúc thời cơ chín muồi, chỉ cần nàng nhắc đến hắn sẽ tự nhiên trả lời nàng.
Nàng tin tưởng chỉ cần hai người tin tưởng lẫn nhau, sẽ có thể đi đến cuối con đường. Nói đến mọi việc trong cung, nàng lại có cảm giác không khí có chút đè nén, Lạc Tử Mộng nhìn Hàn Hạo Thần một chút, thấy hắn của hắn sâu xa, nàng vẫn nhịn không được hỏi lại:
"Chàng thật sự không sẽ lấy nàng ta?"
Hàn Hạo Thần nhíu mày:
"Đúng vậy"
"Ưmh. . . . . ." Nàng suy nghĩ một chút lại hỏi: "Vậy người khác thì sao? Có phải sau này sẽ vẫn lấy người khác nữa?"
Mặc dù lúc trước hắn cam kết với nàng muốn nhất sinh nhất thế nhất song nhân, nhưng nàng lại muốn nghe hắn nói lại một lần nữa. Thế nhưng hắn lại cố lảng tránh:
"Người khác ở đâu ra chứ?"
Lần này nàng bắt đầu sốt ruột:
"Bây giờ không có không có nghĩa là về sau không có, nếu như có một nữ nhân vừa hiền lành vừa đẹp xuất hiện trước mặt chàng, vậy chàng có thể thay đổi không ?"
"Làm sao lại có nhiều nếu như vậy?"
Hắn thật sự rất bội phục trí tưởng tượng của nàng, không thể nào nói chuyện tình cảm với sự thật được với nàng. Nhưng nàng vẫn nhất quyết không tha:
"Vậy nếu có thì sao?"
Điều nàng muốn nhất chính là cảm giác an toàn, từ xưa đến giờ nữ tử luôn một lòng si mê những kẻ bạc tình, mặc dù nàng hiểu đạo lý này, nhưng nàng là người ở thế kỷ 21, làm sao có thể tiếp thu nhận được cảnh cùng người khác chung một chồng? Trượng phu của mình tối hôm trước cùng nữ nhân khác cùng giường chung gối tình ý triền miên, sau đó lại cùng ngươi ở trên giường hô mưa gọi gió, tình cảnh như vậy vừa suy nghĩ một chút đã khiến người ta sởn tóc gáy.
Thấy nàng không có ý định bỏ qua, Hàn Hạo Thần cười nhẹ nhàng lắc đầu, loại tình thần này của nàng nếu để chất vấn phạm nhân và mật thám ngược lại sẽ làm cho người ta thú nhận không kiêng kỵ. Chẳng qua nếu như hắn trả lời, thì tối này sẽ quá yên tĩnh đi. Hắn bất đắc dĩ nhéo mũi của nàng cười nói:
"Nếu như có cũng không cần, như vậy được chưa?"
Nàng còn cười thầm:
"Như vậy còn được." Đáp án này cuối cùng khiến cho nàng hài lòng, ai biết được câu tiếp theo của nàng lại khiến vẻ mắt hắn hắc tuyến: "Chàng nếu dám cưới tiểu thiếp, cẩn thận nửa đêm ta thiến chàng."
Câu nói của nàng khiến Hàn Hạo Thần không tự chủ được nhìn nửa dưới của mình, dường như có cảm giác có một luồng khí lạnh từ dưới thân chậm rãi xông lên. Thấy nàng tháo trang sức trên đầu và giá y xuống, toàn thân nhẹ nhàng đi đến bên giường ngáp một cái, hắn từ từ tiến tới bên tai nàng, dùng âm thanh cực kỳ mập mờ nói:
"Nói như vậy, chẳng lẽ nàng muốn làm quả phụ rồi à? Vậy không phải là nàng đang tự trừng phạt bản thân sao?"
Ai ngờ lạc Tử Mộng nhún vai một cái xoay người đi tới bên giường nói:
"Trên đời nam nhân nhiều như vậy, tại sao ta lại có thể vì một nam nhân không có tình cảm với ta mà làm quả phụ? Ta cũng không phải là Tần Hương Liên."
Người phía sau giận tái mặt con ngươi nguy hiểm nheo lại:
"Nàng nói nàng còn có thể tìm người khác?"
Nàng thoải mái nằm lên giường dặn dò:
"Chàng dám tìm nữ nhân khác, ta cũng sẽ thiến chàng rồi tìm nam nhân khác."
Được rồi! Hàn Hạo Thần không còn cách nào khác nàng đối với chuyện này rất kiên trì, hắn phải hướng về phía nàng đảm bảo: "Nhất sinh nhất thế nhất song nhân" cũng không phải là nói suông, cho nên cũng không bao giờ có nữ nhân hay nam nhân khác nữa. Hôm nay đêm động phòng hoa chúc, một khắc xuân tiêu, cần gì phải lãng phí thời gian nói những chuyện không có khả năng đó chứ. Lạc Tử Mộng chỉ nghe sau lưng vang lên tiếng sột sột soạt soạt, sau đó bên phía bên cạnh giường lún xuống, sau đó bàn tay hắn bắt đầu dao động trên người nàng.
"Làm gì vậy!"
Nàng vuốt ve tay của hắn cả người lại dịch vào phía bên trong dường. Hàn Hạo Thần cũng xê dịch theo hướng nàng, sau đó tiến tới bên tai nàng thì thầm nói:
"Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta. . . . . ."
"Vậy thì thế nào?"
Lạc Tử Mộng tức giận đáp lễ một câu. Hai người cũng không phải là lần đầu tiên, cái gì mà đêm động phòng hoa chúc, hai lần trước hắn đều làm hại nàng mệt rã rời, nàng bây giờ đối với phương diện kia đúng thật không có cách nào chống đỡ được. Lời của nàng khiến cho hắn nhất thời cứng họng. Như thế nào? Đương nhiên là làm chuyện xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng rồi ! Chẳng lẽ hai người còn có thể ngủ hay sao? Hắn là nam nhân bình thường có đầy đủ tinh lực, mỹ nhân như hoa như ngọc ngay bên cạnh hắn làm sao có thể làm Liễu Hạ Huệ, trừ phi có hai khả năng, một là không yêu, hai là "Phía dưới" hỏng rồi!
Mà hai loại khả năng sẽ không xảy ra ở trên người của hắn. Nhẹ nhàng không được cũng chỉ có thể đến Bá Vương ngạnh thượng cung rồi, đối với phương diện này hắn không phải là người có kinh nghiệm bình thường, lần đó nàng mãnh liệt yêu cầu hắn không cần phụ trách, không phải đều dùng một chiêu như vậy sao? Hắn nhếch môi cười, đột nhiên nghiêng người đè lên trên người của nàng, tiếng kêu sợ hãi chưa kịp vang lên, môi của hắn đã che kín môi nàng nuốt tiếng kêu của nàng vào trong bụng.
Lạc Tử Mộng trong lòng thầm mắng, người này dùng cách này đến nghiện rôi, xem ra hắn vẫn cho rằng dùng chiêu này có thể chế phục được nàng? Nếu cứ như vậy thì làm sao hắn biết quý trọng? Hạ quyết tâm, nàng ra sức khẽ cắn hắn, chỉ nghe một tiếng kêu buồn bực truyền ra khỏi căn phòng. Bên ngoài tân phòng, quản gia, Thiệu Tần, Tiểu Đông và Liên Vân bốn người vẫn đang len lén nghe, lại nghe thấy tiếng kêu của Hàn Hạo Thần, mọi người đều không hiểu tại sao. Tần quản gia khó hiểu sờ sờ đầu nghi ngờ nói:
"Quái! Lần đầu tiên ta nghe thấy tiếng kêu của tân lang truyền ra khỏi phòng!"
Tiểu Đông đột nhiên nhỏ giọng cười hắc hắc:
"Chẳng lẽ là vương phi của chúng ta quá lợi hại, cho nên Vương Gia chúng ta chống đỡ không được?"
"Ngươi nói bậy bạ gì vậy ?" Liên Vân đỏ mặt dùng cành cây nhỏ chọc chọc vào đầu hắn: "Nói ra những lời này không sợ người ta chê cười."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com