Chương 5
Giới thiệu nhân vật:
Unni: furry chó, hay tò mò, có sở thích sưu tầm móc khóa.
Hikami: furry sói, tính cách trẻ con khi ở cạnh Unni, tuy trẻ con nhưng suy nghĩ không kém phần trưởng thành và sắc bén.
[Unni]
Hôm nay là ngày khai giảng của chúng tôi, hai đứa vẫn đang đi trên con đường về nhà cùng với mọi người, vẫn nói chuyện với nhau rất vui vẻ nhưng có điều tôi lại cảm thấy từ sau hôm cậu ta biến mất nguyên một ngày hôm đó, giữa hai đứa cứ như có 1 bức tường khoảng cách được dựng ra vậy. Tất nhiên tôi không phủ nhận rằng tôi là người dựng lên bức tường đó nhưng tôi thấy rõ ràng rằng bức tường đó dường như dày hơn nữa, cứ như thể cậu ta là người dựng thêm khoảng cách ấy. Có vẻ là bằng cách nào đó, hai đứa chúng tôi vẫn nói chuyện vui vẻ và thân thiết với nhau được dù có đôi lúc ngượng ngạo. Chợt chị Ara-san lên tiếng.
Ara: Nè Hika-kun với Un-kun , bộ hai đứa xảy ra chuyện gì à?
Hika & Un * đồng thanh*: Ơ d...dạ l...là...làm gì có c...chứ, tụi em v...vẫ...vẫn bì...bình thường mà haha. *lắp bắp*
Kore: Hai đứa có chuyện gì thì nói cho mọi người biết nhé.
Hika & Un: Dạ.
< Ting>, chợt điện thoại của Ara-san và Kore-san vang lên.
Kore * nhìn điện thoại*: thôi chết rồi chị với Ara-chan có việc với câu lạc bộ rồi nên đi trước nhé, chào mọi người nhé.
Nói rồi chị ấy kéo tay Ara-san cùng chạy về phía trường học, nói mới nhớ, hình như hai người họ đều chung câu lạc bộ mà ha. Hiện tại thì trên con đường về nhà chỉ còn tôi với Hikami, Kiru-san vs Ken-san thì hai người cũng có việc rồi, nếu tôi không nhầm thì hai người họ đã hẹn hò được tận 3 năm rồi cơ đấy, ghen tị với họ ghê nhỉ, giá như tôi là con gái thì tôi đã có thể đường đường chính chính mà bên cạnh cậu được rồi. Giữa bầu không khí im lặng đến khó chịu như vậy, tôi cũng không biết phải làm sao để mà xua tan nó đây, nói gì thì nói chứ cậu ta cũng hay vui vẻ nói chuyện với tôi cơ mà, sao nay lại im lặng thế hả thằng kia. Không lẽ cậu ta đã biết được tôi là gay sao, tôi cứ suy nghĩ như vậy mà không để ý tới Hikami đang gọi tôi.
" Nè Un-chan à."
"..."
" Nè! Un-chan à mày làm sao đấy?"
" Hả à...ờ....ừm thì... tao suy nghĩ vài chuyện thôi, mày kêu tao có gì không?"
" Ờm hay là tụi mình đi ăn trưa he, tao đói rồi."
" Ờ ừ ừm, quyết định vậy đi, dù gì khai giảng sáng nay làm tao mệt quá."
Thế là hai đứa chúng tôi không nói nhiều mà đi vào ngay một quán mì nhỏ, quán cách nhà chúng tôi chỉ khoảng chục bước chân, nằm gần chợ nên cũng khá đông khách, không gian trong quán cũng gọi là khá to, được trang trí theo phong cách cổ xưa khá bắt mắt. Nghe đâu là quán thậm chí còn có một phòng riêng yên lặng cho những sinh viên hay nhân viên văn phòng nghỉ ngơi và làm việc nữa. Vừa bước vào quán, cả hai đứa chọn ngay một chỗ ngồi gần cửa sổ, gọi ngay 2 phần mì xào trứng. Ăn xong thì hai đứa cũng ngồi nghỉ một lúc, tôi thề là cái bầu không khí giữa hai đứa ngột ngạt lắm luôn ý, hai đứa cũng chẳng có gì để nói cả, Hikami cũng chỉ liếc mắt nhìn tôi như muốn hỏi điều gì đó nhưng rồi lại quay mặt đi. Cái tình huống gì đây cơ chứ sao mà tự nhiên bây giờ trước mặt nó tôi lại chẳng thể nói gì được vậy, cảm giác bí bách gì đây hả trời.
" Nè Un-chan à."
" Hả ừ ừm ờ có gì không?"
" Tao hỏi mày một câu được chứ?"
Nghe nó nói vậy trong lòng tôi cứ bất an thế nào đấy, nhưng tôi vẫn đồng ý cho nó hỏi.
" Ừm được." *cầm ly nước lên uống*
" Mày... ừm thì mày... là gay đúng không?"
Ngay khi nó vừa hỏi xong, miệng tôi suýt nữa thì phun một ngụm nước vô mặt nó rồi, cũng may là tôi nuốt kịp.
" Ặc, m...mày nghĩ cái gì vậy hả, tao làm sao mà là gay được hả thằng kia."
Quả nhiên là tôi đã đúng, tên này đang nghi ngờ tôi là gay, nói chung hiện tại thì tôi cứ phải chối trước đã, nếu không thì sẽ rất phền phức đây.
" Ừm vậy hả, vậy thì cho tao xin lỗi vì đã nghĩ mày là gay."
" ..."
" Mà thôi kệ đị, bữa này tao trả coi như là xin lỗi mày."
" À...ờ ừm."
Cái tên này đừng nói là mày nghĩ tao là gay nên mày mới giữ khoảng cách với tao hả, không biết là liệu cậu ta tin lời nói của tôi là thật hay là cậu ta đang cố gắng che giấu đi việc cậu ta biết rõ tôi là gay nhưng không nói ra. Trong lòng tôi thì vẫn luôn lo sợ điều đó, vì bản thân tôi luôn có những lúc buột miệng nói ra những điều mà mình không để ý, có lẽ là cậu ta đã nghe được cái gì đó rồi.
Bước ra khỏi quán và đi về nhà, tôi thì vẫn còn trầm ngâm suy nghĩ về những rối ren trong lòng, còn cậu ta thì đã vui vẻ trở lại, nói chuyện với tôi không biết mệt. Có vẻ như là bức tường khoảng cách giữa hai đứa mà chính cậu dựng lên đã bị phá bỏ rồi, chỉ còn lại khoảng cách mà chính tôi dựng lên mà thôi.
Trên con đường về nhà ấy, bây giờ đã tràn ngập tiếng cười của cậu, chỉ có mình tôi là lại mang thêm những cảm xúc rối bời ở trong lòng. Giá như tôi chẳng hề thích cậu, giá như hai đứa chúng ta chưa từng là bạn thân, giá như tôi với cậu ban đầu đã chẳng quan tâm nhau thì có lẽ bây giờ đã khác rồi, tôi chỉ mong rằng cậu mãi mãi đừng nhận ra được thứ tình cảm của tôi đối với cậu hiện tại và cả trong quá khứ lẫn tương lai.
Chúng tôi cứ thế đi vòng vòng khắp khu phố để thả lỏng tâm trạng, cậu thì vẫn vui vẻ nói chuyện với tôi như thể chưa từng có một bầu không khí ngột ngạt nào cả. Cậu vẫn giữ nụ cười ấy với cả tôi nhưng tôi hiện tại thì lại khó mà vui vẻ đáp lại cậu nữa rồi, bởi tôi biết rằng nếu bây giờ tôi chỉ cần sơ sẩy một chút thôi thì đến việc nghĩ tới cậu tôi sẽ chẳng có nổi tư cách nữa mất. Dạo một vài vòng khắp từng con phố đến khi đói bụng thì hai đứa cũng quyết định đi về. khi cả hai về tới nhà thì trời cũng chập choạng tối. Nhưng khi vừa định cắm chìa khóa để mở cửa, tôi bất ngờ vì cửa không có khóa. Liếc mắt nhìn Hikami, cậu ta cũng có vẻ bất ngờ khi thấy chuyện này, rõ ràng là hai đứa chúng tôi đã khóa cửa lại trước khi đi rồi mà, chúng tôi thậm chí còn kiểm tra lại 2 3 lần cho chắc ăn nữa cơ. Cảm nhận được điều không lành, cả tôi và Hikami đều trong tư thế chuẩn bị, nhưng khi vừa mở của ra thì đột nhiên.
Mọi người: Mừng hai người về nhà.
Un & Hika: Hả?!?!
Trước mắt bọn tôi chính là cảnh tượng 4 người hàng xóm thân quen đang ngồi quanh một bàn đồ ăn được bày trí một cách đẹp mắt. Mọi thứ diễn ra khá bất ngờ khiến cho tôi và Hikami không biết phải làm gì.
Un: Cái này là sao vậy, làm sao mà mọi người vô đây được hả?
Kero: Dễ mà chỉ cần xin chủ nhà là xong.
Hika: Nhưng mà cũng đừng tự tiện vô phòng tụi em như thế chứ.
Ara: Thôi nào đừng như vậy chứ, giờ hai đứa vào đây ăn tối luôn cho nóng. * vừa nói vừa kéo tay Un & Hika vào bàn*
Hika: Là mọi người mời đấy nhé.
Thôi thì mọi người đã có lòng thì chúng tôi cũng không khách sáo nữa. Chủ yếu mọi người tổ chức tiệc như vậy là để ăn mừng, chuẩn bị và chúc cho một năm học mới có thật nhiều kỉ niệm đẹp và kết quả học tập thật là tốt, một phần nữa là họ nghĩ rằng tổ chức tiệc như này sẽ giúp cho hai đứa chúng tôi làm lành, mặc dù hai đứa chẳng cãi nhau gì. Cơ mà tổ chức tiệc cũng vui đó nhưng tôi lại không tán thành việc tự tiện vô phòng của người khác đâu. Ăn xong thì mọi người cũng dọn dẹp với nhau rồi thì ai về nhà nấy, chỉ còn tôi với Hikami ngồi lại với nhau.
" Haizz. Tổ chức tiệc thì vui đấy nhưng mà tao lại không thích việc tự tiện vô phòng người khác tẹo nào." *thở dài nhìn Un.*
" Mặc dù là tao cũng không thích việc đó nhưng cũng không thể phủ nhận rằng tối nay vui thật."
" Ừm đúng rồi nhỉ."
"..."
" A! Đúng rồi, tao quên béng mất."
" Hửm? Gì vậy."
" Nè Un-chan nhắm mắt lại đi."
" Hả? Tự...t...tự nhiên bắt tao nhắm mắt làm gì."
" Mày cứ nhắm lại đi."
" Mày phải nói rõ lý do thì tao mới nhắm chứ."
" Đừng nói gì hết, cứ nhắm đi."
" Không là không."
" Đi mà nhắm mắt lại một chút thôi." *đưa mắt cầu xin*
" ...Thôi được rồi,... Mày phiền quá đấy." *nhắm mắt lại*
Cái tên này thật là, không biết cậu ta định giở trò gì nữa, thứ tôi nghe được là tiếng cậu ta đang chạy qua lại và lục lọi đồ đạc như đang tìm gì đó.
" A đây rồi."
"..."
" Nè Un-chan, mày có đang nhìn lén không đó?"
" Mày nghĩ tao là một đứa hay tò mò như thế à." Nói vậy chứ chẳng phải tính tôi vốn tò mò sao.
" À không không, tao xin lỗi."
"..."
" Được rồi mày mở mắt ra đi."
Nghe cậu ta nói vậy thì tôi cũng mở mắt ra, đặp vào mắt tôi chính là một hộp quà nhỏ màu xanh da trời, có thể đoán là chính tay cậu ta tự gói quà bởi chiếc hộp được gói một cách vụng về. Một cảm giác vui sướng và vui mừng chạy trong người tôi, thôi thúc tôi đưa tay nhận lấy nó, thế nhưng lí trí đã cản tôi lại, tôi hỏi.
" Cái này là sao đây?"
" Ừ... thì ... mày cứ coi như là quà xin lỗi của tao đi."
" Tức là tao được phép mở nó hả?"
" Đúng rồi, đừng khách sáo nữa."
Nói rồi Hika liền dúi hộp quà vào tay tôi. Tôi nhìn hộp quà mà bật cười.
" Mày cười cái gì vậy?"
" À không có gì, chỉ là tao vẫn cảm thấy rằng mày vẫn hậu đậu như xưa thôi."
" Mày đừng nói nữa, lo mà mở nó ra đi."
" Rồi rồi tao mở đây."
Mở nhẹ hộp quà ra, tôi khá bất ngờ khi mà món quà cậu ta tặng cho tôi lại là một cái móc khóa có hình của tôi, Tôi cảm thấy khá bất ngờ khi mà cậu ta tặng tôi thứ này.
" Mày thấy sao, cái này tao nhờ người ta làm cho đấy, hàng limited đấy." *vẻ mặt tự mãn*
" Mày thật là biết phí tiền quá đi, nhưng mà cũng cảm ơn vì đã làm nó cho tao."
" Có gì đâu, coi như là quà xin lỗi của tao vì đã nghĩ mày là gay đi."
" À ừm. Tao sẽ giữ nó thật cẩn thận."
Tại sao mày lại tặng tao thứ này cơ chứ, tao chẳng có đủ tư cách để nhận nó đâu. Tao đã nói dối mày đó, tao là gay, thế cho nên mày đừng xin lỗi tao nữa, tao mới là người phải xin lỗi cơ mà.
Bây giờ trong tôi chỉ còn những cảm giác tội lỗi vậy thôi, tôi đã nói dối cậu ta, thế nhưng thay vì nghi ngờ thì cậu lại chọn tin tưởng tôi chỉ vì hai đứa là bạn thân. Tôi cảm thấy bản thân tôi thật đáng ghét khi mà tôi lại lợi dụng tình bạn của hai đứa và cái mác bạn thân chỉ để che giấu đi con người thật của tôi. Tôi thật tồi tệ mà.
___ " Xin lỗi...."
" Hả mày vừa nói gì cơ, Un-chan?"
" Ơ à không, tao cảm ơn mày nhiều vi mày luôn nhớ tới sở thích của tao mà thôi."
" Ha ha tao là bạn mày mà, có gì đâu, mày vui thì tao cũng vui."
" Giờ cũng sắp muộn rồi tao phải soạn đồ mai đi học đã, mày cũng lo soạn đi." *đứng lên bước về phòng*
" À ừm."
Tốt nhất bây giờ tôi cứ phải tránh mặt nó đã, tôi không biết khi nào thì bản thân tôi sẽ nói ra những gì đâu. Nói chung là cứ kệ hết đi, bây giờ tôi cần phải soạn đồ đã. Nói là bỏ qua chứ tôi vẫn cứ suy nghic về cậu ta tới mức trằn trọc khó ngủ luôn cơ mà. Trời ơi ai đó hãy lôi tôi ra khỏi mớ suy nghĩ này với, tôi cầu xin đấy.
###
lời văn của tui còn khô khan quá nhưng tui mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ tui :*[
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com