Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Nếu em theo đuổi anh có đồng ý không ?

Tôi rời khỏi công ty thì vừa lúc trời đổ mưa .

Tôi vốn rất ghét mưa . Nhưng bây giờ tôi lại thấy thích nó vô cùng có lẽ khi tôi đi dưới mưa thì tôi có khóc cũng chẳng ai biết .

Cơn mưa ngày một lớn . Kéo theo nổi buồn thầm kín của tôi trôi theo những hạt mưa trắng xóa .

" Reng ..reng " tiếng chuông điện thoại reo lên . Tôi đã rất mong đó là số của anh . Tôi rất cần một câu nói : " Tôi xin lỗi , vì đã nói những lời đó với cô " . Nhưng hiện thực nó lại khác với suy nghĩ của tôi . Không phải là anh mà là Kim Jun .

" alo Kim Jun à "

Ở đầu dây bên kia Kim Jun ấm áp hỏi han tôi

" Cậu đang ở nhà à . Bên ngoài trời mưa rất lớn . Nếu cậu ở ngoài thì phải tìm chỗ nào trú mưa , đừng để bị ốm "

Nước mắt tôi vẫn rơi . Những tiếng nấc cứ liên tục vang lên . Tôi không muốn Kim Jun biết mình đang khóc nên cố để không để cậu ấy nghe được .

" Tớ biết rồi "

" Cậu đang bận à . Vậy tớ không làm phiền cậu nữa . Tớ gọi để nhắc nhở cậu vậy thôi . Tạm biệt cậu"

" Cảm ơn cậu đã quan tâm tớ . Tạm biệt "

Kim Jun cúp máy , tôi nhìn chiếc điện thoại trong tay , cười nhạt . Đây không phải ngôn tình . Anh ta không phải soái ca . Tôn Di mày đừng hi vọng vào những thứ không thể xảy ra nữa .

Tôi lại lê những bước chân nặng nề dưới con đường ướt đẫm nước mưa .

" Bíp .. bíp " tiếng còi xe làm tôi giật mình quay lại . Từ trong xe đi ra một chàng trai tay cầm chiếc dù tiến về phía tôi .

" Cô định dùng cách này để mai không phải đi làm à "

Tôi không tin vào mắt mình nữa. Là anh đó à . Anh lo cho tôi sao ? Không , không phải như vậy , chắc hẳn anh chỉ vô tình nhìn thấy tôi nên muốn làm việc trượng nghĩa . Tôi phải tỉnh táo không để anh quyến rũ như 5 trước nữa

" Vương Tuấn Khải , tôi nói cho anh biết . Ngày mai tôi có ốm cũng sẽ đến công ty làm "

" Có nghĩa khí lắm "

Anh vừa nói vừa bật chiếc ô màu xanh lam ra che cho tôi . Tôi còn nhớ rất rõ, anh vốn thích màu xanh lam . Cây dù này chắc hẳn anh rất thích vì tôi thấy nó không bị bẩn , có lẽ anh đã giữ gìn rất cẩn thận .

" Mau lên xe đi . Tôi đưa cô về nhà "

" Không cần . Tôi không muốn làm phiền anh "

Anh mỉm cười nhìn tôi . Hai chiếc răng khểnh đó luôn khiến cho anh rất đẹp trai .

" Cô không muốn làm phiền tôi . Vậy ngày mai cô ốm mà vẫn đến công ty làm . Lỡ cô xảy ra chuyện thì ai là người chịu trách nhiệm . Lúc đó cô phiền không ít người đâu "

" Tôi ."

Tôi chưa kịp phản ứng thì anh đã bế tôi ném vào xe rồi .

Anh vừa bước vào xe tôi liền cằn nhằn

" Anh có thể nhẹ tay một chút không ? Tại sao có thể ném tôi như ném một túi hàng như thế"

" Kiểu người ngang bướng như cô thì phải như vậy mới được "

Anh nổ máy lái xe đi . Được một đoạn anh liền quay qua nhìn tôi từ trên xuống dưới.

" Ở gần đây có siêu thị cô vào mua bộ quần áo khác mặc đi . Quần áo của cô đã ướt hết rồi . Cái gì lộ nó cũng đã lộ . Không cần phải mặc nữa "

Nghe anh nói tôi mới nhìn lại bộ dạng tôi lúc này . Đúng là chỉ có thể dùng hai chữ " Thảm hại " để nói . Tôi mặc đồng phục đi học . Chiếc áo trắng mỏng manh cũng không thể che hết phần cơ thể của tôi . Đã vậy còn đi dưới mưa .Giống như anh nói " cái gì lộ nó cũng đã lộ" . Tôi lấy chiếc áo phông khoác vào . Ngồi ngay ngắn lại .

" Không cần . Về nhà tôi sẽ thay "
" Cô thật ngang bướng "

" Mặc kệ tôi "

Anh và tôi bỗng im lặng . Không khí này làm tôi thấy sợ sợ sao ấy . Tôi lại bắt đầu tò mò về cuộc sống của anh .

" Hai thành viên còn lại đâu ? Sao tôi không thấy họ "

" Họ đi công tác ở Hàn Quốc rồi "
" Sao anh không đi "

" Không phải truyện của cô "

" Thôi được . Tôi sẽ không mở miệng nói thêm câu nào nữa "

Cơn mưa bên ngoài vẫn kéo dài dai dẵng . Tiếng mưa rơi phả vào cửa kính làm không gian trở nên thơ thẫn lạ thường .

" Tới nhà tôi rồi . Cảm ơn anh "

" Cô không mời tôi được một li trà sao ?"

" Được chứ . Đương nhiên được. Anh vào nhà đi "

Căn nhà của tôi nằm ở khu dân cư , cách 1km mới có nhà thứ hai . Buổi tối luôn yên tĩnh và không sợ bị làm phiền . An ninh cũng khá tốt .

" Anh ngồi ở đó đi . Tôi đi pha trà "

" Không cần . Cô đi thay đồ đi để đó tôi pha cho . "

" Anh cũng biết pha trà à "

" Đương nhiên . Nói nhiều quá
. Mau đi thay đồ đi "

" Trà ở kệ thứ 2 đó "

Nói rồi tôi vào phòng lấy đồ thay . Nghĩ đến anh đang ở ngoài tôi thấy ngại vô cùng . Thay đồ xong tôi ra ngoài đã thấy anh pha xong trà và đang ngồi thưởng thức một cách ngon miệng : Uống trà thôi mà cũng đẹp trai nữa là sao ?

" Cô xong rồi à ? Mau lại đây uống trà đi . Đứng đó nhìn tôi làm gì ?"

Tôi giật bắn người khi anh nói câu đó . Tôi chạy lại leo lên ghế ngồi khoanh chân thưởng thức trà và không quên ngụy biện cho mình

" Ai nhìn anh chứ ."

" Vừa miệng không ? "

" Có "

Uống trà một hồi tôi lại thấy chán . Thời tiết như này uống rượu mới thích .

" Anh có uống rượu không ?"

" Cô có ý gì mà mời tôi uống rượu "

" Ý gì là ý gì ? Lần trước anh say tôi có làm gì anh đâu "

" Tôi không uống chút nữa tôi phải lái xe "

" Vậy tôi uống "

Vậy là tôi và anh mỗi người một việc . Tôi vừa xem phim vừa uống rượu . Anh lại ngược lại vừa chơi game vừa uống trà . Khi tôi đã bắt đầu say lại nói lung tung .

" Tuấn Khải . Tôi nói cho anh biết 1 chuyện . Anh nghe xong đừng bất ngờ "

" Chuyện gì vậy "

" Tôi thích anh lâu lắm rồi đó . Từ khi tôi mới 17 tuổi ."

" Cô đang giỡn à . Cô say rồi đó ."

" Anh say thì có . Uống trà mà cũng say được . Nể phục . Nể phục "

" Cô say rồi . Để tôi đưa cô vào phòng nghỉ ngơi ."

Anh liền bế tôi vào phòng . Anh để tôi nằm lên giường rồi nói

" Tôi về đây . Cô ngủ đi "

Anh vừa quay lưng đi tôi liền ôm lấy anh .

" Tôi nói thật . Tôi yêu anh rất nhiều . Yêu anh từ khi anh chỉ mới là cậu thiếu niên 19 tuổi"

Anh không nói gì cả . Men say trong tôi đã bao trùm lấy cả thần kinh não rồi . Tôi không suy nghĩ gì mà cứ tuôn ra những lời không nên nói .

" Tôi theo đuổi anh . Anh có đồng ý không ?"

" Cô đừng nói lung tung nữa . "

" Anh biết những khi được ở cạnh anh tôi thấy rất hạnh phúc . Tôi muốn chiếm hữu được anh . Tôi muốn anh là của riêng tôi . Có phải tôi ích kỉ lắm đúng không ? "

Anh quay người lại . Nắm lấy đôi vai tôi

" Ngày mai cô tỉnh táo , chúng ta sẽ nói chuyện"

Lúc này ấm ức của tôi mới được giải thoát . Tôi ôm lấy anh từ phía trước. Nước mắt tôi đã rơi. Người ta thường nói tình yêu chưa trải qua thì chưa biết được nó mặn chát và đau thương như thế nào ? Mà tại sao tôi lại thấy ấm áp như vậy . Có lẽ là sau 5 năm đợi chờ thì tôi mới được một lần ôm người tôi yêu . Tôi chẳng quan tâm , sau đêm nay tôi phải đối mặt với anh như thế nào nhưng bây giờ tôi chỉ mong thời gian ngừng lại một chút.

" Em yêu anh . Tiểu Khải "

Nói xong thì tôi cũng đã ngủ đi trong vòng tay của anh . Hơi ấm từ người anh khiến tôi dễ chịu vô cùng . Tôi chỉ muốn cứ mãi như vậy . Anh cứ để tôi ôm mãi như vậy thì tốt quá .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: