Chương 1: Nơi Hồi Ức
Bầu trời âm u, mây đen xám xịt ùn ùn kéo về che kín cả một bầu trời trong xanh thoáng chốc. Chuyên cơ riêng của Đỗ Gia đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất thì trời đã sáng, Đỗ Hạ đã cảm thấy mệt mỏi vì ngồi máy bay hàng giờ đồng hồ, bây giờ cô chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon. Chiếc xe đã chờ sẵn ngoài cửa chính, cô sải bước ra xe...
Sài Gòn vẫn như thế. Chẳng có gì khác lạ sau 3 năm cô vắng bóng ở nơi đây, cảnh vật vẫn thế nhưng lòng người đã đổi thay...
Ngồi trên xe, những hình ảnh 3 năm về trước vẫn hiện về trong tâm trí cô. Dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng vết thương tâm lí ấy lại không thể nào xóa bỏ. Về đến nhà cũng gần 7 giờ sáng, không biết còn ai nhớ và quan tâm đến Đỗ Hạ này không. Cô chợt nghĩ đến một nơi, vội bảo tài xế đưa đến nơi đó...
Bước xuống xe, đúng là cái nhà này rồi, căn nhà mà cô đã từng sống trong mấy năm trước khi sang Mỹ. Những kí ức đẹp đẽ đều đọng lại nơi đây. Cô bình tĩnh nhấn chuông cửa, im lặng một chút, có ai đó từ trong nhà bước ra, một người phụ nữ trông có vẻ già dặn, hình như là giúp việc nhưng cô chưa từng thấy người này bao giờ, có lẽ trong thời cô sang Mỹ, mọi người đã đổi người giúp việc khác, nhưng khuôn mặt người này rất khó coi, vừa nhìn Đỗ Hạ đã không thấy ấn tượng.
- Xin hỏi cô tìm ai thế?
Bà cô đó hỏi.
Đỗ Hạ không nói gì, thản nhiên bước vào trong sự ngỡ ngàng của bà cô đứng cạnh.
- Nè cô kia, cô đang làm gì vậy hả. Nè cô?
- Tôi muốn tìm...
Đỗ Hạ vừa tính nói điều gì đó thì đã bị ai đó cắt ngang.
- Ngoài đó có chuyện gì mà ồn ào thế?
Một giọng nói từ trong nhà vọng ra, rồi một người phụ nữ bước ra, dáng người bà ta cao, thân hình đầy đặn, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sắc thần thấu lạnh vì đã trải qua những sự đời hiểu biết quá nhiều, để rồi chính những điều ấy làm người phụ nữ đó quyết liệt hơn trong chính cuộc sống của mình.
Khi bà ấy nhìn thấy cô, khuôn mặt hơi chau lại, tỏ vẻ ngạc nhiên lạ kì. Đỗ Hạ vẫn bình thường, thái độ vẫn lạnh nhạt, không có cảm xúc.
- Thưa bà, cô gái này không biết đến tìm ai mà...
Bà cô bên cạnh đang nói thì bị cắt ngang.
- Cô vào nhà đi!
Bầu không khí lại trở nên ảm đạm. Cô cũng cảm thấy như vậy, cảm thấy trong lời nói vừa nãy có ẩn chứa một nỗi niềm ẩn giấu gì đó. Cô cũng sải bước vào trong.
Khu vườn rộng lớn, mát mẻ làm cho Đỗ Hạ nhớ lại rõ nét những kỉ niệm lúc trước. Cô và anh cùng nhau vui vẻ chạy nhảy trong nơi này. Căn nhà thật quen thuộc, những đồ vật trong nhà đều quen thuộc.
- Về rồi sao?
Người phụ nữ ấy nói.
- Vâng, con mới về!
Cô nói khẽ.
- Ừ, vậy thì tốt rồi, và tôi nghĩ cô không nên ở lại trong căn nhà này nữa.
Câu nói đó khiến cho con tim cô đau thắt lại.
- Con, con...
Cô khẽ nói. Đôi mắt lại rưng rưng.
- Cô nghĩ rằng tôi sẽ vẫn chấp nhận cô sao?
Giọng nói có vẻ đổi sắc, nhưng vẫn rất từ tốn.
Bà ta "hừ" một tiếng, quay sang nhìn cô với ánh mắt không mấy thiện cảm.
- Cô nghĩ những việc cô làm với con trai tôi tôi đã quên rồi sao. Cô là người đã quyến rũ con trai tôi khi nó sắp kết hôn. Vì yêu cô quá mức nên nó đã phải hủy bỏ hôn ước với con gái của một doanh nhân, xinh đẹp, thậm chí còn giàu có, rất xứng đôi với con trai nhà chúng tôi.
Lời nói thốt ra làm cho Đỗ Hạ cảm thấy như mình bị xem là kì đà cản mũi. Khựng lại một chút, bà ta nói tiếp.
- Cô gái đó so với cô thì khỏi nói rồi. Hoàn cảnh khác nhau một trời một vực. Cô thì nghèo rớt mồng tơi. Thật đáng thương đi mà.
Nói đến đây bà ấy bật cười thành tiếng.
- Thôi vậy, dù sao chuyện cũng đã qua rồi. Cô cũng đã li hôn với con trai chúng tôi. Vì thế sau này làm ơn đừng có xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, đây là lời hứa mà cô đã hứa với tôi năm xưa. Đúng không?
Lời nói của bà ta có vẻ rất nặng nề. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi trên đôi má hồng hào gầy gò của cô. Chắc rằng bao nhiêu năm qua cô đã sống một cuộc đời khổ cực bên Mỹ.
Đỗ Hạ không nói gì nữa. Lặng lẽ xách va li rời đi. Giọt nước mắt vẫn đang rơi.
Cuối cùng những giọt mưa cũng đã rơi xuống. Mưa rơi lã chã trên mặt đường trong sáng, rơi lên khuôn mặt thanh tú trắng ngần của cô. Cô cứ bước đi trong mưa cho tới khi nhìn thấy cái bóng của ai đó sau lưng mình. Ai đó che mưa cho cô.
- Sao em lại ở đây?
Một giọng nói êm đềm phát lên, cô chợt nhận ra đó là ai. Quay người lại ôm chầm lấy anh.
- Thanh Bảo em buồn lắm!
Đôi mắt cô như ước lệ ôm chầm lấy anh, khóc sướt mướt. Bàn tay của người đàn ông ấy lướt nhẹ trên lưng cô, vỗ vỗ vài cái an ủi.
- Không sao, nếu buồn thì em cứ khóc đi. Khóc cho đến khi nào thấy hết buồn. Có anh ở đây!
Thanh Bảo dịu dàng nói, càng ôm cô chặt hơn, anh cứ để cho cô khóc, khóc dưới trời mưa buổi sáng với ánh nắng bình minh lấp lánh...
Thanh Bảo đưa cô về nhà mình thay đồ. Tâm trạng cô đã tốt hơn nhiều sau khi khóc, nhưng khuôn mặt vẫn chưa hết rầu rĩ. Những hình ảnh 3 năm trước lại hiện về. Anh đưa cho cô cái khăn ướt lau khô tóc rồi ngồi xuống sô pha dối diện Đỗ Hạ, nhìn chăm chú khuôn mặt cô.
- Sao em lại về đây, chẳng phải em nói em nhất định sẽ không quay về đây, trở về cái căn nhà đó rồi nữa sao. Bây giờ lại...
Thanh Bảo đang nói, bỗng thấy sắc mặt cô biến sắc, anh không nói gì nữa.
- Cảm ơn anh, Thanh Bảo!
Đỗ Hạ cất giọng khiến anh hơi ngạc nhiên.
- Cảm ơn anh, sao em lại cảm ơn?
Thanh Bảo lại hỏi.
Cô lại im lặng...
Đã hơn 9 giờ sáng. Thanh Bảo tới công ti để giải quyết một số hợp đồng quan trọng, bỏ mặt Đỗ Hạ một mình ở trong ngôi biệt thự xa hoa. Cô chỉ muốn ở một mình để tâm hồn có thể thây thỏa hơn. Đứng ngoài ban công uống trà dưới thời tiết mát mẻ. Cô đang nhắn tin với Ngọc Minh.
- Ê Đỗ Hạ bồ về nước rồi à? Sao không nói cho mình biết thế 😩.
Xem xong tin nhắn, cô lập tức nhắn lại ngay.
- Sorry sorry. Vì về gấp quá nên không kịp nói cho cậu biết. Hay là vầy, hôm nay cậu có rãnh không. Qua công ti gặp mình đi rồi...
- Rồi sao nữa 😜.
Ngọc Minh hồi hộp khi sắp nghe câu phán của cô.
- Rồi tớ sẽ dẫn cậu đi mua sắm và đi ăn 😁.
Đỗ Hạ nhắn tiếp.
Ngay tức thì.
- Ok ok ok ok ok 😍.Tớ qua ngay đây!
Cô nàng nhắn rồi tắt. Đỗ Hạ cũng chuẩn bị đồ đạc đến công ti.
Cô là người thừa kế tập đoàn Thượng Đỗ, nhà sản xuất chế tác đá quý nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước, ngoài ra còn là nguồn vốn đầu tư chính của rất nhiều dự án lớn của Khu vực. Gia cảnh của Đỗ Hạ thật không dễ tầm thường chút nào. Thượng Đỗ là tập đoàn thương mại chính trị trong Top Châu Á. Cô đúng là một tiểu thư chính hiệu. Ngày xưa khi quen Trương Tuấn Kiệt, cô đã giấu toàn bộ thân phận của mình. Chỉ nói cô được sống ra trong một gia đình không mấy khá giả nhưng lại được giáo dục và học tập đàng hoàn. Cho đến bây giờ anh vẫn chưa biết thân phận thật sự của cô. Có lẽ là thế...
Chiếc Vios sang trọng dừng trước một tòa nhà cao lớn, hùng vĩ. Thu hút sự chú ý của mọi người. Đỗ Hạ bước xuống, cô mặc một bộ đầm đỏ dài tới gối. Kín đáo và gọn gàng. Cô sải bước đi về phía công ti, lâu lắm rồi mới đến đây. Cô đi tới đâu, ai ai cũng cuối đầu kính chào, phía sau hộ tống còn có một vài vị tiền bối của công ti. Vừa vào phòng Chủ tịch, cô đã không kìm được nước mắt
- Ba ơi.
Chủ tịch Đỗ đang ngồi làm việc, nghe tiếng gọi thanh thót tựa như chim họa mi, ông đưa mắt nhìn.
- Ồ Hạ Hạ, con về rồi sao?
Ông tỏ ra vui mừng thấm thiết, định vừa đứng dậy đi lại ôm cô nhưng Đỗ Hạ đã nhanh chân chạy tới ôm ông vào lòng. Khóc sướt mướt.
- Ba ơi, con nhớ ba lắm!
Cô nói trong nước mắt.
Ông Đỗ vỗ lưng cô vài cái rồi hát lên một vài khúc nhạc quen thuộc.
- Cô bé ngoan về với ba, ba sẽ ôm con vào lòng, nâng niu con trên tay. Sẽ luôn bảo vệ cho con!
Câu hát nghe êm dịu làm sao. Cô càng ôm ông chặt hơn.
Câu hát này, ngày xưa chính ông đã sáng tác dành riêng cho con gái nhỏ yêu quý vào ngày sinh nhật lần thứ 3. Mỗi lúc cô khóc, ông lại cất lên bài hát để an ủi cô. Đó có thể nói là một kỉ niệm đẹp nhất trong cuộc đời.
- Được rồi, được rồi. Con về rồi là tốt!
Ông Đỗ nói, giọng nói trầm ấm. Cô buông ông ra, hai người cùng nhau ngồi xuống sô pha nói chuyện.
Đã lâu không gặp lại người bố mà cô kính yêu nhất. Cô cảm thấy rất xúc động. Cô ngồi đó nói chuyện với ông rất lâu, cô có rất nhiều chuyện muốn nói mà quên mất cô bạn Ngọc Minh đã có hẹn với mình.
Đỗ Hạ chia tay ông, vội vã chạy xuống sãnh. Vừa tới, cô đã thấy Ngọc Minh ngồi dưới đó. Vẻ mặt rất khó coi, chắc là cô nàng đã đợi rất lâu rồi.
- Ê Ngọc Minh!
Đỗ Hạ vẫy tay gọi.
Ngọc Minh nghe tiếng gọi nhưng giả bộ làm lơ không quan tâm như không nghe thấy gì. Đỗ Hạ đoán trúng bóc, đến gần ngồi xuống cô bạn đang bấm điện thoại.
- Nè Ngọc Minh cho tớ xin lỗi nha, vừa nãy tớ có công việc đột xuất nên đã trễ hẹn!
Cô nói nhưng xem ra cô bạn vẫn không có một phản ứng gì. Cô hết nói nổi với Ngọc Minh.
- Hay là vầy, mình sẽ bao cậu hết trong tối nay. Muốn mua gì ăn gì tớ sẽ trả tiền hết!
Cô nói như muốn cắn lưỡi. Lỡ hốt ra rồi thì chơi luôn.
Nghe xong câu nói của cô bạn thân Đỗ Hạ, hai con mắt Ngọc Minh bỗng dưng sáng lên, quay sang chỗ cô ngồi liếc trợn mắt.
- Hà ha, nói là phải giữ lời đấy nhé! Đỗ Hạ tiểu thư ơi.
Sau khi lấy lại được món nợ khi bắt cô ngồi chờ cả buổi. Ngọc Minh cười hí hửng.
- Ha ha để coi, đi mua cái gì đây, à mà cái nào phải đắt tiền nhất đấy!
Ngọc Minh cười nham hiểm.
Đỗ Hạ cũng hết nói nổi, đành dẫn cô bạn thân đi chơi. Nhưng cô cảm thất rất vui, dù cô đã chia tay với anh, cô vẫn sống tốt.
Đỗ Hạ đưa Ngọc Minh đi hết cửa hàng quần áo nổi tiếng trong thành phố, đi đến đâu hai cô nàng mua đến đó. Lâu lắm rồi cô mới trở về nơi đây, thành phố Hồ Chí Minh vẫn đông đúc như xưa. Nơi đây chứa đựng những kỉ niệm đẹp thời thơ ấu và kỉ niệm đẹp giữa anh và cô....
Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ, các món đồ trang sức, quần áo đã chất đầy trong xe.
- Hây, nãy giờ mua sắm mệt quá nên đói bụng. Hay chúng ta tới nhà hàng nổi tiếng nào đó đi!
Ngọc Minh nói hớn hở...
----------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com