I/
/chém cha cái kiếp lấy chồng chung,
kẻ đắp chăn bông kẻ lạnh lùng../
Dạo này tiết trời lúc mưa, lúc nóng, khiến người ta chẳng biết đâu mà lần, cứ dở dở ương ương suốt. Lắm lúc trời lại mưa ào xuống cái sông cuối làng như trút, cảm tưởng như bầu trời bị thủng đi một lỗ to tướng, nhưng cũng lắm lúc thì trời nắng cho nóng chan chan, như ông trời đang tức giận ấy. Có thương tâm thương tình mà rót xuống giọt nào đâu?
Từ ngoài cổng đầu làng Kim Như đã nghe được tiếng bà hai Lệ rống lên kêu mấy đứa hầu trong nhà làm việc. Người làng trên, kẻ xóm dưới nghe miết tiếng rống tiếng gào cũng thành quen, thành thử chả ai lấy làm lạ hay đi đôi co với cái tánh, cái nết của bà nữa.
- Thằng Tèo thằng Tú đâu? Bây nhanh nhanh xách cái chân chạy theo coi đa, trời thì nắng, mà bây thì cứ rì như vậy quài, bà là bà coi hổng dừa bụng rồi đó.
Thằng Tèo với thằng Tú đang khiêng kiệu cho bà hai Lệ nghe bà nói xong cũng phải tức tốc làm việc nhanh hơn. Cái Ngọc, con gái lớn nhà ông Năm Gạo đầu làng đang phây phẩy quạt cho bà cũng bị giật mình. Nó che miệng cười duyên rồi nói khẽ với bà:
- Ấy, thím Lệ đừng có tức giận đó đa, hổng có tốt đâu ạ, với cả để con nói thím nghe, gì chứ anh Quốc trên tỉnh làm ăn phát đạt lắm đa, ảnh còn bảo năm nay về quê làm ăn đó thím.
Bà Lệ nghe Ngọc nói thì mừng ra mặt, bà nhẹ nhàng tháo một cây trâm hình hoa thược dược màu phấn nhạt trên đầu xuống, rồi nhẹ nhàng kéo tay Ngọc lại, đặt trâm lên đôi tay trắng nõn của nàng.
- Cái Ngọc càng lớn càng ngoan, đừng có gọi thím nữa, mau, cứ một tiếng má đi, ta là ta thích con gọi như vậy hơn, chắc thằng Quốc cũng thích lắm đó đa. Để đợi nó về đợt này xong, ta kêu nó mang trầu cau sang hỏi cưới con, được không?
Ngọc nghe bà nói thì thẹn thùng che mặt lại, cười mỉm, nàng nói với bà.
- Thím cứ chọc con mãi thôi, vợ anh Quốc thì phải để ảnh chọn chứ thím, với lại ảnh là người có công có chức, lại có quyền cao, con là con gái chân quê vậy.. Sao dám xứng với ảnh?
- Không sao, ta biết Quốc là nó thích con lắm đó đa, đương nhiên con làm vợ cả là xứng lắm rồi.
Bà hai Lệ vỗ vỗ lên bàn tay của Ngọc, vừa nói bà vừa cười. Thế rồi bà và Ngọc xuống kiệu. Nhưng đi chưa được dăm ba bước chân thì bỗng đâu đó có một tiếng nói phát ra, giọng nói của một người phụ nữ đã bước sang tuổi tuần trăng, tuy không quá đỗi già cỗi, nhưng đều thể hiện cái cốt, cái cách cao sang của người quyền quý.
- Hay cho câu 'làm vợ cả là xứng', chả nhẽ thằng Quốc không có chính thất hay sao? Đúng là khiến người ta buồn cười. Lại nói, em hai à, em vốn là vợ mà ông Điền cưới về sau, em đứng ở đây nói chuyện tôn ti chính thất cũng không được tiện cho lắm đi? Hơn nữa, hôn sự của thằng Quốc cũng phải do nó tự quyết định. Nó là con chị, chị lo, em cứ an tâm tịnh dưỡng, huống hồ, người duy nhất hiện tại có mặt trong gia phả nhà họ Điền cũng mới chỉ có một thôi, có quyết cưới thêm vợ lẽ hay không cũng phải do thằng Quốc nó quyết. Em quyết e là không tiện lắm đâu đó đa.
Bà hai Lệ giật thót mình, quay lại nhìn về phía giọng nói đó thì thấy vợ cả của ông Tổng Đốc Điền - Bà Huệ. Bị nghe nói 1 một ràng dài, mặt mũi bà Lệ và Ngọc sớm đã bốc khói mất rồi.
- Chị.. Chị cả, em thấy cái Ngọc quen biết trước với Quốc, cũng được xem như xứng đôi vừa lứa với thằng bé nên em..
Người được gọi là "chị cả" phẩy phẩy cái quạt màu đậm của mình, bật cười khẽ, bà tiếp tục nói.
- 'Ấy, vậy em hai đây cũng là lo xa rồi. Mà trừ đi xuất thân gia thế thì còn phải xem coi cái cốt, cách có hợp không nữa. Chứ gả vào nhà họ Điền mà quạ giả công thì e là không được, phải không em? Chậc chậc, để ta xem xem nào.
"Bà cả" bước lại vén 1 bên tóc mai của Ngọc lên, vừa nhìn bà vừa tấm tắc.
- Cái Ngọc con đúng là con gái miền quê chân chất thật nhỉ? Tốt thì có tốt đấy, nhưng nếu vậy thì càng phải nỗ lực hơn nữa để sau còn bước được chân vào cửa dòng dõi nhà Điền rồi. Đi đứng như hoa, càng phải biết tôn trọng tôn ti trên dưới, phân biệt được thế nào mà chính thất, thế là thiếp thất rồi.
Sĩ diện vốn dĩ đã ít còn hơn miếng giá ngoài vượt của bà Lệ và cái Ngọc cũng chẳng còn đâu nữa, nào ngờ đi cùng bà Huệ vốn dĩ không chỉ một.
- Con chào má hai, chào em Ngọc. Hồi nãy nghe má hai khen em Ngọc dữ lắm đó đa, con đi chợ với má cả cũng nghe người ta khen em đẹp lắm. Nay được chiêm ngưỡng dung nhan của em, quả thực phải cảm thán, em Ngọc thật tựa nàng Kiều! Quả thực là sắc nước hương trời rồi nhỉ? Lại nói, em Ngọc đây đúng là dáng đi thướt tha như chim, miệng còn hót líu lo như chim sẻ, múa hát không ngừng, mà nhìn xem, cây trâm màu hồng cài trên đầu em cũng đẹp lắm đó đa. Má nói, có phải không má hai?
- "Hả.. Ừ, đẹp, đẹp."
Bà Huệ bật cười, những vết nhăn li ti ở đuôi mắt cũng không giấu nổi sự thích thí của bà. Tuy chỉ là một Omega, nhưng bà Huệ đặc biệt cao quý. Xuất thân từ một gia đình gia giáo, người thân trong nhà đều làm công chức có quyền có thế, bố bà còn làm nghề giáo. Lại còn sinh cho ông Tổng Đốc một Enigma tài giỏi. Sao có thể lại không thể hiện được sự quý phái đây? Nhưng không vì thế mà bà mất đi phong thái riêng của mình.
Bà khẽ đưa tay, chạm lên chiếc trâm cài tóc mà bà Lệ vừa đưa cho cái Ngọc, bà bảo.
- Ấy đa, màu hồng đúng là đẹp, họa tiết thế này, ắt là của em hai rồi phải không? Để xem nào, màu hồng phấn, quả thực là hợp lắm đó đa.
Sau đó bà quay lại chỗ người con trai kia, đoạn bà nói.
- Thái Hanh à, con lại đây, mẹ nhớ nhà còn cây trăm phượng đỏ tươi đậm đẹp lắm, về sẽ kêu người mang đến cho con, bây giờ lại không mang theo, con xem, ta..
Bà đang làm cũng giống như bà hai, cũng là gỡ trâm xuống, nhưng cây trâm mà bà đưa cho người con trai tên "Thái Hanh" là 1 cây trâm hình hoa mẫu đơn đỏ rực rỡ.
- Mẹ, con cảm ơn mẹ nhiều lắm, nhưng con còn trẻ, sợ là đảo lộn tô-..
- Con không cần phải lo đâu Hanh, con là chính thất, cài màu đỏ mới hợp, hơn nữa nhan sắc con xinh đẹp diễm lệ động lòng đến thế, chỉ có hoa mẫu đơn quốc sắc thiên hương mới xứng với con thôi.
Bà cả vừa nói vừa đánh mắt sang phía bà hai, đoạn bà hỏi.
- Em nói xem, có phải không, em hai Lệ?
- Dạ, dạ phải, chị cả nói ắt chí phải, em, em cũng không dám xen vào chuyện của thằng bé nữa. Em xin phép về trước đây.
Bà Lệ vừa chuồn mất, cái Ngọc cũng vội vã chạy theo sau, nàng vừa cầm cây trâm màu hồng phấn nhạt trên đầu vừa ấm ức. Nhưng Ngọc vốn cũng chỉ là con gái lớn của ông Năm Gạo, một ông buôn cũng được coi là khá lớn của làng, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu là làng, thì so với nơi khác có là gì? Còn chẳng phải nói ông Năm Gạo bán có cô con gái nổi tiếng sắc nước hương trời nên lái buôn mới thường xuyên lui tới sao? Lúc trước vì có từng quen biết với con ông Tổng Đốc nên mới coi là giao hảo, chứ ai mà chẳng biết, vốn dĩ con ông Tổng đốc thực ra còn chẳng nhớ mặt nàng Ngọc gì đó là ai? Thậm chí mẹ nàng ta vốn cũng chỉ là một con ả làm đĩ, có hai đời chồng luôn rồi chứ trong sạch chi cho cam, còn là vợ lẽ của ông hội đồng làng Thương, người ta cũng chỉ hay gọi là cô Quyên hay bà Quyên, há có ai dám gọi "bà hai" đâu chứ?
Còn nghe nói nàng ta còn có một người em gái ruột, bảo đâu là sống ở bên nhà ông hội đồng làng Thương cùng dượng và mẹ mình, còn riêng nàng ta vẫn ở lại với ba ruột, nhưng hình như là mất lâu rồi. Cũng chả biết lại sao lại mất nữa, nhưng lúc nhận xác nghe bà con nói lại là thảm thương lắm. Mặt đen xì, nghe đồn đâu như bị trúng độc ấy.
Bỏ qua gia thế không mấy cao sang của Ngọc, lại nói về bà Lệ và người con đi theo sau bà cả Huệ - "Thái Hanh".
Bà Lệ ngày trước nổi tiếng với vẻ đẹp hoa gặp hoa nở, sau một lần gặp ông Điền liền được rước về làm vợ lẽ. Nhưng Lệ vốn là nàng số kiếp đào kép, sao có thể gọi là ngang hàng với bà cả Huệ được đây? Xét về vai vế không xứng, xét về phẩm cách, về đạo lí luân thường lại càng không xứng. Nghe cái cách bà Lệ đỏng đảnh nói với cái Ngọc là hiểu rồi.
Còn về phần của "Thái Hanh", anh là chính thất duy nhất của Điền Chính Quốc - cũng chính là con của bà cả Huệ và ông Tổng Đốc Điền. Xuất thân từ gia đình có học thức và gia giáo, anh cũng từng sang phương Tây đi du học như Chính Quốc, sau mới về làm thời trang. Cuối cùng thì cưới con Tổng Đốc mà không làm việc nữa, ở nhà an nhàn làm tròn bổn phận của vợ thôi. Thế nhưng so với bà Huệ có chút khác biệt, Thái Hanh anh là một Alpha, chứ không phải là Omega như bà Huệ hay cái Ngọc.
Nhưng như thế thì sao chứ? Điền Chính Quốc sắp kế nhiệm chức Tổng Đốc vẫn /../ mê đắm cơ thể anh như điếu đổ đó thôi.
02/12/22.
/End chaper 1/
/../: chỗ này mình làm vậy để mọi người không biết là từ gì, mà là từ gì thì chương sau biết nhé =)))
________________
Written by limerence.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com