Chương 49: Một đêm say tình
Trà Long trở về toà tháp Oán Niệm, một mình đi tới chỗ Ngải Thần để gặp hắn, nàng thật sự bây giờ cần hắn mặc cho bộ dạng của nàng lúc này không ổn tí nào, quần áo có hơi xộc xệch, tóc xoã rũ rượi. Dù nàng có gột rửa để cho mùi rượu phơi đi nhưng dường như lại nồng hơn thì phải, cơn say đã phát huy tác dụng nhưng nàng đủ tỉnh táo.
Nàng vừa bước vào trong đã nhìn thấy Ngải Thần đang ngồi với dáng vẻ tập trung vào mớ đồ vật gì đấy trên bàn.
Nhìn thấy sự xuất hiện của Trà Long, Ngải Thần hơi nhíu mày lướt mắt từ trên xuống dưới người nàng một lượt có chút kì lạ. Nàng hôm nay ăn mặc rủ rượi, tóc tai không chải chuốt, điều khiến hắn chú ý đến là đôi môi sưng đỏ bị rách hình như là dấu vết bị cắn.
Ngải Thần định lên tiếng hỏi, thì Trà Long nghiêng đầu nhìn hắn nghiêm túc nói: "Chúng ta có thể ngủ với nhau đêm nay không?"
Ngải Thần nhíu mày thoáng ngạc nhiên trước lời đề nghị của Trà Long. Hắn im lặng không nói gì, cũng không phản ứng cứ thế nhìn nàng, khiến nàng đột ngột rơi vào sự lúng túng, mặt nóng bừng bừng đỏ ửng.
Kết quả, hắn nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của nàng khoé môi cong lên cười nhạt một cách ẩn ý, hắn chỉ gật đầu "Ừm" một tiếng rất bình thản.
Nàng thoạt đầu ngượng ngùng nhưng nhanh chóng lấy lại thần sắc bảo: "Ta nói thật đấy, không đùa!"
Ngải Thần vẫn cười nhưng lần này nụ cười thật sự dịu dàng hơn hẳn. Trà Long đi tới gần bên hắn, cho đến khi nàng chủ động đặt xuống môi hắn một nụ hôn khiến hắn ngây người.
"Nàng uống rượu say rồi à? Đôi môi này bị kẻ nào làm cho rách thế này hả?"
Trong thoáng chốc, nàng cảm nhận được hơi thở phả lạnh của hắn lên mặt nàng, nàng lùi người ra sau, toàn thân nóng rực, nàng hơi cúi mặt rồi lại ngẩn mặt nhìn hắn nói: "Đúng là ta uống rượu nhưng ta không say. Đôi môi ta bị người nọ làm cho bị rách vì ta nói ta yêu huynh, nên giờ cần được huynh làm lành. Ngải Thần, ta chỉ có thể cho huynh mạng của ta thôi, huynh tuỳ ý làm gì ta cũng được."
Hắn chậm rãi luồng tay qua eo nàng kéo lại gần mình, cúi mặt xuống ngang tầm mắt nàng, trầm giọng: "Được! Chỉ khi nàng muốn và được sự cho phép."
Trà Long liền lắc đầu, nói: "Ta cho phép. Không cần chờ lệnh của ta, huynh muốn lúc nào cũng được. Ta... Ta..."
Không để cho nàng nói thêm gì nữa, Ngải Thần nhẹ nhàng hôn nàng mà dỗ dành: "Nàng cứ thế ta không kìm chế được đâu."
"Chúng ta làm đi. Ta đều sẽ theo huynh."
Hắn áp xuống bờ môi mềm của Trà Long, nàng cứ thế dựa theo bản năng khiến nội tâm căng ra thoả mãn ấm áp đến cuồng nhiệt. Hắn bế nàng ngồi lên trên bàn, trong nháy mắt người trước mắt và người trong lòng hoà lại làm một, tay bấu víu vạt áo hắn đến nhăn nhúm.
Cuối cùng khi Ngải Thần thả nàng ra, nàng bị hôn tới mức dù là rất hoà hợp nhưng tay chân bủn rủn cả ra, lồng ngực phập phồng thở gấp dựa vào người hắn.
Ngải Thần khoé môi cười đùa: "Mệt rồi à? Ta chưa làm gì nàng cả."
"Chữa trị cho ta đi, ta cần huynh." Trà Long thản nhiên đáp một cách khiêu khích.
Sau đó nàng cởi bỏ y phục, chỉ còn lớp áo trắng mỏng manh xuyên thấu da thịt lấp ló dưới ánh đèn. Ngải Thần đặt Trà Long đối diện với mình, luồng tay sau cổ nàng đẩy mặt nàng lại gần chỉ cách một tờ giấy mỏng manh, có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, ánh mắt đầy thâm tình mà khao khát nhìn nàng, khẽ đùa:
"Nàng thật sự nguyện ý à?"
Trà Long vung tay đánh vào ngực hắn một cái: "Không nguyện ý thì tới đây làm gì? Định chơi xong rồi rủ bỏ à?"
Không nói gì thêm, liền sau đó, Ngải Thần đưa Trà Long nằm xuống giường trải tấm thảm lông cừu mềm mại. Hắn cùng nàng trao nhau môi hôn cuồng nhiệt, mang theo nhiệt độ nóng hổi và thảo mãn. Những ngón tay nàng bám chặt trên cơ thể rắn chắn của hắn.
Cho đến khi cả hai rời khỏi môi nhau, hắn cúi mặt xuống ghé sát bên tai nàng thì thầm, thanh âm khàn thấp: "Ta thật sự yêu nàng, Trà Long. Mất đi nàng thì cuộc sống của ta còn nghĩa lý gì nữa."
Giọng hắn rất trầm, trầm đến mức khiến người ta muốn đổi lất tất cả cái nhướng mày của hắn. Hắn trong mắt nàng luôn là sự ngưỡng mộ, dường như trong bất kì vấn đề nào hắn cũng có thể giải quyết một cách nhanh gọn như nắm trong lòng bàn tay, giống như quốc sư An Vương cũng vậy.
"Chẳng phải giờ ta đang hiện diện ở đây, bên cạnh huynh sao? Lại gần ta thêm chút nữa, được không? Ta bây giờ có thể sẽ ỷ lại vào Huyết Chủ huynh đấy, ta như bị bệnh cần huynh chữa trị."
Trà Long khẽ nói, ngắm khuôn mặt gần ngay trước mắt. Tay nàng nhẹn nhàng chạm vào má hắn lần đến đôi môi, hắn vì thế không thế kìm chế nữa mà cúi xuống hôn nàng, nàng cứ thế thuận theo, hai người quấn lấy nhau, hưởng thụ sự dịu dàng can tâm tình nguyện.
Nàng không cần phải gồng mình nữa, nàng có được sự che chở.
Không biết bao lâu, Ngải Thần thân mật kề trán Trà Long, mắt nhìn chằm chằm vào nàng nói:
"Trà Long, mọi chuyện đã có ta lo."
Trà Long gật đầu "Ừm" rồi nói: "Ta tin huynh! Ta muốn cho huynh một đứa con, để huynh không còn cô đơn, có được niềm vui và sự chữa lành."
"Sinh con sẽ làm nàng đau, ta không muốn." Ngải Thần nghiêm túc nói, khẽ xoa nhẹ đầu nàng bảo: "Được rồi, ngủ thôi!"
Nàng vùi mặt trong lòng hắn thì thào: "Ta thật sự không đau nếu đó là huynh. Không muốn nữa à?"
"Không mệt?" Hắn cúi xuống nhìn Trà Long nghi hoặc, khi nàng đang nhắm mắt.
"Huyết Chủ mệt sao?" Trà Long thản nhiên hỏi, sau đó mở mắt ngước mặt lên với vẻ chưa thật sự muốn kết thúc, như một sự ra lệnh hết sức nhẹ nhàng, nàng bảo: "Thêm chút nữa sau đó sẽ ngủ ngon hơn."
"Nào, nàng sẽ mệt, nghe lời ta." Hắn không mắng, tuy không lên giọng nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng.
"Không mệt!" Trước sự lo lắng của hắn, nàng lại tiến tới, lần này nàng lần tìm đến môi hắn sau những lần trước đó để hắn cưỡng đoạt, nàng nhướng người lên trên nhưng sau đó hắn xoay người nàng lại nằm xuống, nàng đã muốn thì hắn chiều nàng đến cùng.
Chỉ có Huyết Chủ mới yêu thương nàng vô điều kiện, bảo toàn cho nàng thì những chuyện này nàng thật sự tình nguyện trao cho hắn, một chút cũng không tiếc nuối.
...
Đêm buông xuống, tại một nơi tĩnh lặng.
"Cuối cùng Trà Long vẫn là vì ngươi mà không màn đến thể diện, thanh danh của mình."
Ngải Thần đứng dựa người vào thành cột nọ cách Hải Kỳ một đoạn khá ngắn. Công nhận Tây Cung của thái tử Kinh Thiên luôn phòng thủ vô cùng kiên cố, hắn vào được đây cũng không quá khó khăn gì.
Nghe Hải Kỳ nói vừa rồi, hắn chợt cười nhạt, vẻ mặt không chút biểu tình đáp: "Đó là sự lựa chọn của Trà Long."
Nghe câu trả lời dửng dưng của hắn, ánh mắt Hải Kỳ hiện rõ sự phản uất. Là một kẻ xuất hiện trước mặt nàng, dù là trước kia Trịnh Bội Ân hay bây giờ là Trà Long, chẳng cần cố gắng cũng có được trái tim của nàng, y không phục. Mọi cái khác y đều không quan tâm, có thể cạnh tranh công bằng nhưng trong tình yêu y nhất định không nhường nhịn.
Hải Kỳ nhấn mạnh thốt ra một câu: "Ngươi không xứng!"
"Như thế nào không xứng?" Ngải Thần hỏi ngược lại một cách thản nhiên.
Hải Kỳ rốt cuộc không kìm chế được nữa, liền đáp: "Tình cảm của ta dành cho nàng ấy so với ngươi chỉ có hơn không có kém. Chúng ta quen nhau gần ấy thời gian khi nàng còn là Bội Ân, biết bao nhiêu kỷ niệm đẹp nhưng tưởng dùng chân tình ấy để khi Trà Long thật sự hoàn thiện chân thân và có lại được tiền thức trước kia, thì nàng sẽ cảm động. Vậy mà cuối cùng vẫn thua một kẻ đến sau như ngươi."
"Lần này thì ngươi nhầm thật sự!" Ngải Thần thoáng nhìn Hải Kỳ bằng ánh mắt sắc lạnh, giữ một chút kiên nhẫn cuối cùng nói chuyện với y: "Tình yêu không quan trọng ai đến trước đến sau, quan trọng sau cùng Trà Long hay có là Bội Ân thật sự cần ai. Ngươi nghĩ chỉ cần những kỉ niệm là đủ, nhưng ta cũng muốn nhắc ngươi một điều rằng, những gì quá bình yên thường dễ bị lãng quên. Ngươi vẫn không biết Trà Long cần gì?"
Hải Kỳ nhíu mày trước những lời nói mỉa mai của Ngải Thần, thoáng sững sờ, y chợt giật mình nhận ra, thứ nàng cần là gì y không biết, cứ áp đặt suy nghĩ của mình để tìm cách kéo nàng về với y.
"Ta tới đây không phải để đôi co với ngươi, ta muốn trừng phạt ngươi vì đã đụng chạm đến Trà Long."
Dứt câu, Ngải Thần rút kiếm hạ thủ một nhát vào cánh tay Hải Kỳ, khiến y không kịp phản ứng mà ôm lấy cánh tay bị hắn chém sượt một đường chảy máu, hàng chân mày nhíu chặt lại.
Đồng Đồng cảm nhận được có kẻ xâm nhập cùng quân lính thân cận của mình chạy vào, thấy thái tử bị tấn công đồng loạt xông lên. Nhưng tất cả đều bị Ngải Thần đánh bại trong phút chốc. Đồng Đồng bị hắn bóp chặt lấy yết hầu, đánh bay vào bờ tường nọ một cách dứt khoát.
Vẻ mặt hắn lạnh lẽo mà hiểm ác, ánh mắt không gợn một chút cảm xúc nào nhìn Hải Kỳ, hạ giọng trầm xuống nói:
"Nhát kiếm vừa rồi vì ngươi đã khiến Trà Long đau. Lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi nếu còn đụng đến Trà Long, ta nhất quyết không để yên."
Nói xong, Ngải Thần là quay người nhanh chóng rời đi. Chỉ còn lại Hải Kỳ đứng đó với cánh tay bê bết máu tươi, hai lòng bàn tay siết chặt lại, trong lòng mang sự căm phẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com