Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 16

Một bằng chứng đầy thuyết phục về việc con người biết hầu hết mọi thứ trước cả khi họ được sinh ra, đó là khi những đứa trẻ nắm bắt được vô số sự kiện với một tốc độ nhanh chóng như thể muốn chứng tỏ rằng đây không phải lần đầu tiên chúng tiếp xúc với những sự kiện đó, mà chúng đang hồi tưởng lại bằng trí nhớ của mình.

CICERO

Tôi đã bối rối trong giây lát. Pedro đã đi qua một cánh cửa trong tâm trí của mình, đến một chiều không gian và thời gian khác. Thông qua chuyển động đôi mắt, có thể thấy anh đang quan sát. "Anh có thể nói chuyện", tôi nói với Pedro, "nhưng anh vẫn ở lại trong trạng thái thôi miên sâu để tiếp tục quan sát và trải nghiệm. Anh thấy gì nào?"

"Tôi hiểu rồi", Pedro trả lời. "Tôi đang nằm giữa một cánh đồng vào ban đêm. Không khí mát mẻ và trong lành. Tôi trông thấy rất nhiều sao."

"Anh nằm một mình à?"

"Vâng. Xung quanh không có ai cả:

"Trông anh thế nào?" Tôi hỏi vào chỉ tiết, nhằm tìm hiểu thêm về thời gian và địa điểm.

"Tôi là chính mình... khoảng mười hai tuổi... tóc ngắn."

"Là chính mình?" Tôi hỏi, chưa nhận ra rằng Pedro chỉ đơn thuần trở về thời thơ ấu chứ không phải là một kiếp sống trong quá khứ.

"Vâng", anh trả lời đơn giản. "Hồi tôi còn bé và sống ở Mexico.."

Giờ thì tôi đã hiểu, thế nên tôi liền thay đổi cách tiếp cận tập trung vào cảm xúc. Tôi muốn tìm hiểu lý do tại sao tâm trí Pedro lại chọn ký ức đặc biệt này.

"Anh cảm thấy thế nào?"

"Tôi thấy rất hạnh phúc. Bầu trời đêm mang lại cảm giác rất yên bình. Các ngôi sao dường như luôn thân thuộc và gần gũi đối với tôi... Tôi thích nhận dạng các chòm sao và ngắm nhìn chúng dịch chuyển trên bầu trời qua các mùa trong năm. : "Anh có được học về các ngôi sao ở trường không?"

"Không hẳn, chỉ một chút thôi. Nhưng tôi tự đọc. Chủ yếu là vì tôi rất thích ngắm sao."

"Có ai trong gia đình anh thích ngắm sao không?" "Không", Pedro trả lời, "chỉ có tôi".

Giờ thì tôi nhẹ nhàng chuyển hướng để tiếp cận bản thể cao hơn của anh và những quan điểm rộng mở hơn, nhằm tìm hiểu thêm về tầm quan trọng của ký ức này. Tôi không còn nói chuyện với Pedro mười hai tuổi nữa.

"Tầm quan trọng của ký ức về bầu trời đêm này là gì?" Tôi hỏi. "Tại sao tâm trí anh lại chọn ký ức đặc biệt này?"

Pedro im lặng một lúc. Khuôn mặt anh dịu đi trong ánh nắng phớt nhẹ của buổi chiều tà.

"Các ngôi sao là một món quà dành cho tôi", anh nói khẽ. "Chúng đem lại cho tôi sự thoải mái. Chúng là một bản giao hưởng mà tôi đã từng nghe, khuấy động tâm hồn tôi, nhắc nhở tôi về những gì mình đã quên lãng.

"Thậm chí còn hơn cả thế", anh nói tiếp, giọng điệu pha thêm chút bí ần. "Chúng là con đường đưa tôi đến số phận của mình... chậm rãi nhưng chắc chăn. Tôi phải kiên nhẫn và không được gây cản trở. Lịch trình đã được vạch sẵn rồi" Anh lại im lặng.

Tôi để Pedro nghỉ ngơi trong khi một suy nghĩ len lỏi trong đầu mình. Bầu trời đêm đã tồn tại trước con người từ rất lâu rồi. Ở một mức độ nào đó, không phải tất cả chúng ta đều từng nghe thấy bản giao hưởng cổ đại này sao? Phải chăng định mệnh của tất cả chúng ta đều được đưa lối? Sau đó lại là một ý nghĩ khác rất rõ ràng về câu từ nhưng lại mơ hồ về ý nghĩa. Chính tôi cũng phải kiên nhẫn và không cản trở vận mệnh của Pedro.

Ý nghĩ này đến với tôi như một lời chỉ dẫn. Hóa ra đó là một lời tiên tri.

Khi những bệnh nhân như Elizabeth và Pedro thách thức nhiều niềm tin cũ của tôi về sự sống và cái chết, thậm chí về cả tâm lý trị liệu, tôi đã bắt đầu thiền định, hoặc ít nhất là ngồi suy niệm, mỗi ngày. Trong trạng thái thư giãn sâu, những suy nghĩ, hình ảnh và ý niệm thường xuất hiện đột ngột trong tâm trí tôi.

Ngày nọ, một ý nghĩ chợt đến mang theo một thông điệp khẩn cấp. Tôi cần xem lại thật kỹ những bệnh nhân đã điều trị trong một thời gian dài, những bệnh nhân

mạn tính. Bằng cách nào đó bây giờ tôi nhìn được rõ ràng hơn về họ, và tầm nhìn rõ ràng này cũng sẽ giúp tôi biết được nhiều hơn về bản thân mình.

Những bệnh nhân tìm đến tôi để điều trị bằng liệu pháp hồi quy, kỹ thuật tái hiện hình ảnh và tư vấn tâm linh đều đang tiến triển rất tốt. Nhưng còn một cơ số bệnh nhân khác, nhiều người trong số họ đã đến điều trị ở chỗ tôi trước khi sách của tôi được xuất bản thì sao? Tại sao bây giờ tôi lại có thể nhìn rõ ràng hơn về họ? Tôi đã học được gì về bản thân mình?

Tôi đã không còn là người chỉ dẫn cho những bệnh nhân mạn tính này; thay vào đó tôi đã trở thành một thói quen và một cái nạng. Nhiều người đã trở nên lệ thuộc vào tôi, và thay vì thúc đấy họ trở nên tự lập tôi đã chấp nhận vai trò đó.

Tôi cũng đã phụ thuộc vào họ. Họ chi tiền cho tôi, ca tụng tôi, họ khiến tôi cảm thấy mình là người không thể thay thế đối với họ, và củng cố thêm quan niệm rằng các bác sĩ giống như các vị thần linh trong xã hội chúng ta. Tôi đã phải đối mặt với cái tôi của chính mình.

Từng chút một, tôi phải đối mặt với nỗi sợ của mình. Đầu tiên là sự an toàn. Tiền bạc không tốt mà cũng chẳng xấu, và mặc dù nó quan trọng ở một số thời điểm, nhưng nó không tạo ra cảm giác an toàn thực sự. Tôi cần thêm niềm tin. Để chấp nhận rủi ro, để hành động đúng đắn, tôi phải biết rằng mình sẽ ổn thôi. Tôi xem xét lại những giá trị, điều gì là quan trọng và không quan trọng trong cuộc sống của mình. Khi tôi hồi tưởng và sắp xếp lại đức tin và giá trị của mình, những mối lo ngại về tiền bạc và sự an toàn của tôi biến mất, giống như một màn sương mù dưới ánh sáng mặt trời. Tôi cảm thấy vững tâm vô cùng.

Tôi nhìn vào nhu cầu cảm thấy mình quan trọng của bản thân. Đó là một ảo ảnh khác của bản ngã. Tôi nhớ lại rằng chúng ta đều là những linh hồn. Tất cả chúng ta đều bình đẳng dưới lớp vỏ bọc bề ngoài kia. Tất cả chúng ta đều quan trọng.

Nhu cầu được trở nên đặc biệt, hay được yêu thương của tôi, chỉ có thể thực sự được đáp ứng ở thế giới tâm linh, từ những điều sâu thẳm và thiêng liêng bên trong bản thân mình. Gia đình tôi có thể giúp đỡ, nhưng chỉ đến một giới hạn nào đó. Chắc chắn những bệnh nhân cũng không thể giúp được gì. Tôi có thể chỉ dẫn họ, và họ có thể chỉ dẫn tôi. Chúng tôi có thể giúp đỡ nhau trong một khoảng thời gian, nhưng không bao giờ có thể đáp ứng nhu cầu sâu thẳm trong tâm khảm của đối phương. Đó là một nhiệm vụ siêu linh.

Bác sĩ là những thầy thuốc chữa bệnh được đào tạo bài bản chứ không phải thánh thần. Chúng tôi chỉ là những người trần mắt thịt được đào tạo. Bác sĩ chỉ là những nan hoa trên cùng một bánh xe giống như tất cả những người hoạt động vì cộng đồng trong xã hội của chúng ta.

Mọi người thường núp đằng sau vẻ ngoài đạo mạo và chức tước của họ (bác sĩ, luật sư, thượng nghị sỹ, vân vân), ở tầm tuổi hai mươi hoặc ba mươi thậm chí những thứ đó còn chẳng có. Chúng ta phải nhớ được mình là ai trước khi có được những chức tước đó.

Không chỉ là tất cả chúng ta đều có khả năng trở thành những người có tấm lòng yêu thương cao cả, những người lương thiện, tử tế và ôn hòa, tràn ngập niềm thanh thản và hạnh phúc. Chúng ta vốn dĩ đã như vậy. Chúng ta chỉ quên mất điều đó, và bản ngã ngăn không cho chúng ta nhớ lại.

Tầm nhìn của chúng ta bị che khuất. Giá trị của chúng ta bị đảo lộn.

Nhiều bác sĩ tâm thần đã nói với tôi về cảm giác bế tắc với bệnh nhân. Họ đã mất niềm vui khi chữa bệnh.

Tôi nhắc nhở họ rằng họ cũng là những thực thể siêu linh. Họ bế tắc trong nỗi bất an và bản ngã của mình. Chính họ cũng cần phải can đảm chấp nhận rủi ro để có được sức khỏe và niềm vui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com