Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Kế Hoạch Cuối Cùng.

Ngàn vạn lần xin lỗi các cậu đã nhận được quá nhiều thông báo của chap này ạ :<. Wattpad bảo trì từ tối qua đến giờ, hại tớ đăng đi đăng lại mà không có thông báo gì hết á :((.

Anw các thứ chắc cũng êm xuôi rồi. Mọi người đọc truyện vui vẻ ạ ^^~.

...

Những ngày sau, Poomo nhận ra nàng hơi lạ.

Cả ngày cứ như người mất hồn, chỉ thơ thẩn ngồi cạnh cửa sổ, cũng không thiết tha ăn uống, tần suất nói chuyện vốn ít ỏi nay cũng giảm về gần như là con số không. Tất cả bắt nguồn từ buổi sáng ngày hôm đó, hình ảnh cô gái trầm buồn ngồi bên ô cửa mở toang với một vài chiếc lông vũ dưới đất, chính điều đó đã mách cho Poomo về một điều gì đó không ổn.

Biết thì biết thôi, nhưng hình như nàng ta chưa tin tưởng Poomo đến mức đem hết mọi chuyện kể ra được. Poomo tuyệt đối không trách nàng. Tinh Linh nhỏ thầm hiểu rằng, chính hoàn cảnh đã khiến nàng sống khép mình, muốn trách cũng nên trách số kiếp éo le của nàng cũng phải.

Nàng dường như cũng để ý Poomo, nhìn cái vẻ mặt nghĩ gì liền hiện lên hết của Tinh Linh, trong lòng nàng thoáng một tia châm biếm.

Kiếp nạn đau khổ này, nàng sắp thoát khỏi rồi.

Ngày nối ngày trôi qua, thoáng một cái đã hai tuần trong cái hạn một tháng mà nàng đề ra cho Thần chết. Nàng thong dong đến gượng gạo, đôi tay nhỏ ôm trọn lấy tách trà nóng ấm, gương mặt thì không rõ là đang bàn mưu tính kế hay chỉ là bâng quơ ngồi ngắm cảnh gió trời.

Cửa bất ngờ mở toang, tạo nên một âm thanh không mấy dễ nghe, thành công đưa tâm hồn nàng trở lại mặt đất. Nàng bất ngờ nhìn bóng dáng đang xồng xộc xông về phía mình.

"Rein?"

Chị ta đứng trước mặt nàng, dáng vẻ nghiêm nghị không sao dấu nổi sự lo lắng trong đáy mắt.

"Chị nghe Camelot kể, hơn một tuần nay em biếng ăn lắm nhé. Chị chỉ bận tham gia vũ hội một chút thôi, vậy mà em đã ra đến cái nông nỗi này rồi. Đây nhé, gầy rộc cả rồi nhé!"

Nàng để mặc cho chị rà soát khắp người mình, cũng phá lệ để chị ở bên tai nàng càm ràm ca cẩm. Có lẽ, là vì chị cả tuần nay bị điều đi bao nhiêu loại tiệc tùng, đã mệt lắm rồi, vậy mà vẫn còn đến đây thăm nom nàng. Trong cõi lòng phẳng lặng dâng lên một cỗ xót thương.

"Ổn mà, không sao cả."

Nàng gỡ tay chị ra khỏi, lại một mình chìm trong khoảng trời riêng. Chị trầm tư nghĩ ngợi, sau đó vỗ tay cái bốp, vui vẻ kéo kéo nàng.

"Này! Em có thích hoa hướng dương không? Cách đây mấy hôm chị đi loanh quanh trong vườn, có nhìn thấy một chỗ trồng toàn hướng dương đẹp ơi là đẹp nhé. Hay là bây giờ chị dẫn em đi xem? Đi nha?"

Nàng thay đổi rồi, đâu còn yêu thích hoa cỏ gì nữa. Không những thế, hoa hướng dương là biểu tượng của ánh nắng, của niềm hi vọng. Một đứa giết người thân ruột thịt, sống chui lủi trong bóng tối như nàng, xứng đáng để được yêu thích nó sao?

Nàng ban đầu không có ý định rời khỏi phòng, nhưng một thoáng suy nghĩ lướt nhanh qua tâm trí, nếu nàng không đi bây giờ, sau này chết đi, vĩnh viễn không còn cơ hội nào gặp lại chị nữa. Vậy là ngập ngừng một hồi, vẫn là để chị ta nắm lấy đôi tay nàng lành lạnh.

...

Đây thực sự là khu vườn mới được trồng vài ba hôm đó sao? Nàng có chút không tin, bởi lẽ vườn hoa hướng dương này lớn vô cùng, nổi bật hơn cả so với những khóm hoa xung quanh, tựa như một cánh đồng rực rỡ. Hơn nữa, những bông hoa này còn nằm thẳng hướng với một mặt hồ nhỏ, vừa phẳng lặng vừa yên bình, chắc chắn ai nhìn vào cũng thích, chứ đừng nói gì đến nàng. Trong khi gương mặt nàng xuất hiện vài vệt hồng nhạt vì phấn khích thì chị đứng cạnh bên, gương mặt yêu kiều xen lẫn đầy kiêu hãnh và tự hào, có lẽ chị xem việc khiến nàng được vui là một loại thành tựu chăng?

Nàng nhận ra mình đã hơi lố, bèn ho khan vài tiếng, cố gắng né mình khỏi cảm giác thích thú hiện giờ. Điều này lại khiến chị cười to hơn nữa.

"Fine, em dễ thương quá!"

"Chị chọc tôi đấy à?"

"Hic, chị đâu dám đâu..."

Hai chị em nàng cứ đứng đó trả treo nhau mãi như vậy, cho đến khi có một cái bóng rất nhanh lướt qua khu vườn rộng.

Gương mặt nàng thoáng nghiêm lại.

"Chị, tôi muốn uống chút trà, có được không?"

Chị thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng vì đây gần như là lần đầu tiên nàng chịu đề nghị với chị điều gì, thế nên chị không hề phàn nàn, ngược lại còn lấy đó làm niềm vui, bèn cười thật tươi, nụ cười ngập nắng.

"Em ở đây, lát chị quay lại liền."

Nhìn chị đi khỏi, trong lòng nàng không khỏi một cảm giác bi ai.

Đây có thể là lần cuối, nàng nhìn thấy nụ cười này của chị.

Kế hoạch kia của nàng, nhờ bóng dáng sượt qua khi nãy, đã hoàn thành rồi.

Đôi mắt nàng trở nên mông lung.

"Hoàng Tử, ra đây đi!"

Gió vẫn thổi, rì rào.

Có những cánh hoa thi thoảng bị gió vờn chơi, liền bay mãi, cuối cùng rơi xuống mặt hồ, tạo thành những vòng đồng tâm tan dần và đều, rất bắt mắt.

Khung cảnh này đẹp như vậy, bên cạnh nàng từ bao giờ đã xuất hiện thêm một thân ảnh.

"Cô nhạy cảm hơn rồi nhỉ."

Giọng nói nghe lành lạnh thổi vào tai nàng. Nàng đứng gió nãy giờ cũng không sao, giờ vì câu nói này của hắn thổi vào tai lại cảm thấy rùng mình. Khí chất của người này, không bao giờ nàng xem thường nổi.

"Những năm tháng này rất chán, tôi có rèn luyện khả năng nghe nhìn của mình."

Nàng không buồn nhìn hắn đến một lần. Cái nàng bận tâm bây giờ, chính là kế hoạch cuối cùng đã móc nối với nhau vô cùng hoàn chỉnh trong tâm trí.

Hai người bọn họ vẫn luôn im lặng như vậy, cùng nhau ngắm những bông hoa xinh đẹp khoe mình rực rỡ dưới nắng và bóng nước. Có những cơn gió thổi qua bất chợt, khiến cho mái tóc ánh kim của cả hai bay bay... Cảnh tượng này thực sự khiến người ta cảm thấy tóc bạch kim vốn chẳng bao giờ đáng sợ cả. Chẳng bao giờ.

"Shade này, có thể điều này hơi kì lạ một chút, nhưng... Đột nhiên, tôi muốn nói cảm ơn anh."

"Gì? Cô cảm ơn tôi? Kẻ thù không đội trời chung của cô?" Hắn nửa đùa nửa thật nhếch môi, giấu đi sự bất ngờ sâu trong đáy mắt lạnh.

"Kẻ thù à, cũng đúng. Nhưng anh là người duy nhất chịu lắng nghe tôi nói cho đến tận bây giờ. Nghĩ đi nghĩ lại mà nói, có nhiều chuyện sau khi nói ra với anh tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cảm ơn anh." Nàng thành khẩn cúi đầu, khiến hắn bàng hoàng. Những lời này không hiểu sao lọt vào tai hắn nghe như câu từ biệt. Hắn nhìn cô gái trước mặt mình có chút yếu đuối, cuối cùng hỏi.

"Cô sắp đi đâu sao?"

"Fine!! Chị quay lại rồi này!!!"

Tiếng gọi lanh lảnh của chị khiến cả hai giật mình. Hắn đành phải bỏ ngỏ câu hỏi của mình để lánh đi, nếu không để chị nhìn thấy sẽ rất phiền phức. Nhưng trước khi hắn kịp vung tay bỏ đi, nàng đã kịp giữ lấy ống tay áo hắn, đặt vào đó một mảnh giấy nhỏ. Xong chuyện, nàng lập tức trở về với dáng vẻ như chẳng có gì xảy ra, tuy nhiên điệu bộ chạy đến bên chị lại có phần hấp tấp. Hắn vừa kịp trốn sau những bông hoa mặt trời cao ngất, nhưng chẳng thể đòi nàng một lời giải thích cho nội dung khó hiểu của mấy chữ được ghi trong tờ giấy.

"Xin anh đấy, hãy cứu Rein."

...

Tối muộn.

Ánh trăng treo trên nền trời xanh thẳm không hiểu sao hôm nay lại có phần âm u đến lạ. Toàn bộ lâu đài và các con phố của Sunny Kingdom đều tối om, chứng tỏ người người nhà nhà đều đã đi vào giấc ngủ. Người dân Sunny Kingdom làm việc rất có chừng mực, đến giờ ngủ, nói ngủ là sẽ đi ngủ, không thức thêm.

Ấy vậy mà, tại căn phòng cao nhất trong tòa lâu đài kia, mặc dù đèn điện thì đã tối om, nhưng trong phòng ngoại trừ tinh linh nhỏ đang ngủ trên bàn ra thì chiếc giường lớn chẳng hề thấy bóng người thân quen.

Mặt trăng chiếu ánh sáng nghe vừa buồn vừa mờ ảo dọc dãy hành lang dài, nơi có cô gái mặc đồ đen dù trời có tối đen vẫn chẳng hề do dự cất bước. Trăng đêm vẫn tỏa ra ánh sáng yếu ớt của nó, như cố gắng vớt vát gì đó từ trong tâm hồn đã sớm mục nát của cô gái trẻ. Nàng đã chần chừ, nhưng cuối cùng lại không ngần ngại bước ra khỏi vùng sáng cuối cùng, đẩy cửa của một căn phòng và nhanh chóng đi vào.

Tiếng thở đều đều phát ra từ trên chiếc giường, chứng tỏ chủ nhân căn phòng đang ngủ rất say. Nàng bước những bước nhẹ tựa hư không, thoáng chốc đã thấy đứng bên đầu giường.

Những lọn tóc ánh xanh ló ra khỏi tấm chăn gấm dày.

Nàng nén một tiếng thở dài bi thương.

Tại sao lại không đến?

Lưỡi dao nhọn hoắt ẩn dưới lớp áo váy đen, ánh trăng chiếu vào sắc lẹm.

Làm ơn, tôi không muốn, rất không muốn làm như vậy.

Con dao giơ cao trên không trung.

...

Hic chap này tớ còn không cả soát lỗi chính tả luôn. Mọi người có thấy sai sót hay muốn góp ý chỗ nào thì báo tớ một tiếng để tớ sửa nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com