Chương 2 - Đại Hội Hợp Xứng
#Tiểu Tiên Nữ Mê Tiền
Chưa đầy hai tuần nữa trường học tổ chức Đại hội hợp xướng, học sinh cả ba khối đều phải tham gia.
Trường học hô cao khẩu hiệu "Tố chất giáo dục" là toàn diện phát triển giáo dục.
Tô Kiều Nhiên cùng Trình Cố Dương học ở ban 1, là mũi nhọn của cả ban cao nhất.
Không khí so với lớp khác sôi nổi hơn hẳn, tuổi trẻ vẫn là khó nén hưng phấn.
Trong buổi họp lớp, chủ nhiệm tình cảm mãnh liệt dâng trào, vung tay lên liền định ra khúc xướng [[ bảo vệ Hoàng Hà ]]
Nói người trẻ tuổi nên có tinh thần cách mạng, tự hào dân tộc mãnh liệt.
Rít gào, còn điểm danh muốn Trình Cố Dương chơi một đoạn dương cầm độc tấu.
Lôi kéo lớp trưởng chỉ huy tập luyện.
Tô Kiều Nhiên tuy không thích cái Đại hội hợp xướng này, ảnh hưởng tiến độ làm bài tập của cô.
Nhưng nghĩ tới Trình Cố Dương mỗi ngày đều rất có ý thức tập thể, bị lớp trưởng kéo đi thảo luận các hạng mục chi tiết, nội tâm bạn học Tô vẫn là có chút mừng thầm nho nhỏ.
Trên đường về nhìn sân bóng trống rỗng tâm tình phá lệ thoải mái.
Sau khi kết thúc đại hội hợp xướng liền phải thi cuối kỳ rồi, đây chính là cho cô cơ hội "Soán vị" khó có được nha .
Trừ bỏ thời gian học cùng nghỉ trưa , học sinh các ban đều thừa dịp thứ bảy chạy tới trường học tiến hành tập luyện.
Bọn họ làm ban mũi nhọn,
Buổi sáng thứ bảy phải học phụ đạo, liền định buổi chiều diễn tập.
Tô Kiều Nhiên không thích, nghĩ thầm diễn tập thiếu cô một người ca hát không hề tự tin cũng sẽ không ảnh hưởng gì.
Thứ bảy thi đua phụ đạo kết thúc, liền nói với bạn cùng bàn Lâm Trúc Tùng:
"Buổi chiều nhà tớ có việc, tới không được. Cậu giúp tôi báo với lớp trưởng nha."
Lời này đúng lúc bị hàng xóm cách vách Trình Cố Dương nghe được, mặt mày vô cảm quay đầu nhìn về phía tô Kiều Nhiên:
"Tớ nhớ rõ ba mẹ tớ nói buổi chiều đi nhà cậu chơi mạt chược? Cậu không tới diễn tập chẳng lẽ là muốn đi bưng trà đưa nước?"
Cậu ta âm lượng không nhẹ không nặng, vừa vặn rơi xuống tai người đang chuẩn bị về nhà- lớp trưởng đại nhân.
Lớp trưởng một bước thành ba xông tới vấn tội,
Mặt Tô Kiều Nhiên thoáng cái đỏ lên, xuống đài không được, chỉ phải cứng đờ mà đáp: "Phải không? Sao tớ lại nhớ rõ buổi chiều có chuyện mà."
Lâm Trúc Tùng ánh mắt nhìn hai người gian xảo xoay mấy vòng, tay đặt trên vai Tô Kiều Nhiên, rất là nghĩa khí lớn tiếng nói: "Cậu nhớ lầm rồi, vốn là tớ và cậu hẹn nhau đi nhà sách, nếu muốn diễn tập, chúng ta đổi chủ nhật đi."
"...... Ah ."
Tô Kiều Nhiên lập tức cho Lâm Trúc Tùng một ánh mắt cảm kích, Lâm Trúc Tùng nhéo nhéo vai cô tỏ vẻ đã tiếp nhận được.
Bên này Trình Cố Dương nhìn lướt qua động tác nhỏ của hai người, không lên tiếng, ra khởi phòng học.
Trình Cố Dương như có như không luôn nhìn chằm chằm, Tô Kiều Nhiên không thể tránh được bất cứ buổi diễn tập nào.
Tuy rằng rất không vui, nhưng nghĩ đến Trình Cố Dương tựa hồ rất sợ cô có thời gian "Mưu quyền soán vị". Haha
Loại cảm giác này vẫn làm tô Kiều Nhiên đắt ý trong lòng.
Bầu không khí thi đấu Hợp xướng nhiệt liệt kết thúc, ban 1 cao nhất biểu hiện thường thường,
Nhưng ban nghệ thuật đội hợp xứng nữ hát khúc 《 17 tuổi mùa mưa 》, hát đến toàn nam sinh đều nở hoa.
Đặc biệt là chỉ huy Lý Tình Tình mặc một thân váy trắng, tóc dài đen nhánh, nhẹ nhàng đong đưa, nhu nhu nhược nhược bộ đáng cao gầy.
Chọc đến dưới đài một trận nhỏ to xầm xì.
Một khúc xướng, một cái xoay người, một cái khom lưng, sợi tóc trút xuống, ngẩng đầu lên lộ ra thẹn thùng lại mặt mày tự tin.
Trận thi đấu cao trào, vỗ tay không dứt.
Bao phủ trong tiếng hoan hô, Lâm Trúc Tùng đem đầu tiến đến bên tai tô Kiều Nhiên nhẹ giọng nói thầm,
"Chật, này mới là nữ thần a. Nhìn này, dáng người, nhìn này , làn da này, mặt này, khí chất này......"
Sau đó trên dưới đánh giá Tô Kiều Nhiên mắt kính thật dày, mặc đồng phục đoan đoan chính chính, nhịn không được ghét bỏ: "Kiều Nhiên, tớ nói này cậu có thể hay không hảo hảo trang điểm một chút"
Tô Kiều Nhiên tất nhiên là nghe không vào, chỉ trừng mắt nhìn cậu ta một cái, lại quay lại nhìn Lý Tình Tình cầm theo làn váy đang đi xuống khán đài.
Trong lòng âm thầm tán thưởng, nhịn không được thói quen mà đỡ đỡ gọng mắt kính.
Không có cô gái nào không yêu cái đẹp, Tô Kiều Nhiên cũng không làm ra vẻ mà cho rằng nội tâm đẹp còn quan trong hơn ngoại hình đẹp .
Chỉ là cô ngại đeo kính sát tròng vừa mắc vừa tốn thời gian, không bằng lấy tiền đó mua nhiều hơn mấy hộp bút.
Nghĩ đến đây, Tô Kiều Nhiên thu hồi ánh mắt hâm mộ, từ trong túi lấy ra quyển sổ nhỏ.
Buổi sáng thầy giảng đề toán hình như còn có cách giải khác , cô sớm đã nóng lòng muốn thử xem tính khả thi.
Nhìn cô khí định thần nhàn , không coi ai ra gì mà ở giữa tiếng ồn ào giải đề.
Lâm Trúc Tùng kinh hô, làm chung quanh một vòng ánh mắt đều nhìn qua bên này.
Lý Tình Tình vừa xuống đài, cũng nhìn nơi bọn họ ngồi. Tô Kiều Nhiên có chút đau đầu mà xoa xoa huyệt Thái Dương, than nhẹ một hơi, làm như không biết tới những ánh mắt tò mò khảo cứu đó, không chút cẩu thả mà tiếp tục.
Trên đài tiến hành trao giải, ban giám khảo cùng các lão sư nhân lúc quần chúng tình cảm trào dâng mà nói chuyện cũ mèm.
Ban Nghệ thuật tất nhiên thắng lớn nhất, giành giải nhất thôi không nói, lại còn giành cả giải chỉ huy tốt nhất.
Nhất thời tiếng vỗ tay như sấm,
Tô Kiều Nhiên không ngẩng đầu cũng biết lần này tỏa sáng rực rỡ nhất, Lý Tình Tình thướt tha lên đài lãnh thưởng.
Cô có chút lo lắng cho phía sau các nam sinh bàn tay có thể hay không sưng đến độ không cầm nổi bút ?
"Tiếp theo chúng ta tới giải —— ý tưởng sáng tạo nhất.
Giám khảo nhất trí cho rằn《 bảo vệ Hoàng Hà 》 nhạc đệm hợp tấu náo nhiệt trào dâng, trước đó lại có màn dương cầm độc tấu , tấu lên khí thế mênh mông cuồn cuộn.
Cho nên, quyết định đem cái này giải tốt nhất sáng tạo trao cho ——ban 1 cao nhất !"
Giọng nói còn chưa kết thúc, các bạn học bên cạnh Tô Kiều Nhiên đã sớm đứng lên vỗ tay hoan hô.
Lớp trưởng thân hình cường tráng một đại nam nhân, thế nhưng khóc đến kích động khó mà ngừng!!
"Wow, lớp trưởng có hay không quá khoa trương a ?"
Lâm Trúc Tùng chọc chọc Tô Kiều Nhiên, làm mặt quỷ mà nhìn về phía lớp trưởng.
Tô Kiều Nhiên ngẩng đầu nhìn qua, cũng thấy buồn cười.
Lớp trưởng một bên lau nước mắt, một bên xô đẩy Trình Cố Dương lên lãnh thưởng, chắc là không muốn có càng nhiều người nhìn đến cậu ta mặt đầy đủ nước mắt.
Trình Cố Dương chần chờ, không nhanh không chậm hướng sân khấu.
Tuy nhập học không đến nửa năm, Trình Cố Dương đại danh đã sớm truyền khắp toàn trường.
Có thể nắm vững danh hiệu đệ nhất, tự nhiên mà gợi lên lòng hiếu kỳ của tất cả mọi người.
Mà học bá tiêu chuẩn truyền thống phải một bộ dạng, đầu ổ gà, mắt kính dày như đế chai bia, vẻ mặt thức đêm khổ đọc mới đúng.
Nhưng tiếc những đều đó chưa từng xuất hiện ở trên người cậu ấy.
Dáng người vốn cao, diện mạo lại trắng nõn, văn nhã, trong sáng, khí chất thiếu niên bất phàm.
Hướng đi lên sân khấu giống như có đèn tụ quang chiếu vào người , khiến người không dời mắt được, hiện giờ một khúc dương cầm độc tấu mạnh mẽ nồng nhiệt càng làm cho cậu ấy giống như tài tử chi danh.
Lần đại hội hợp xướng này, thanh danh vang vội không chỉ Lý Tình Tình, còn có ánh sáng học thần Trình Cố Dương, đương nhiên đây là lời phía sau.
Trình Cố Dương mặt mày vô biểu đi đến trước đài, có chút lấy lệ hướng phía người xem cùng ban giám khảo tiếp nhận tờ giấy khen mỏng manh, đứng yên trên sân còn có nam sinh khác lãnh thưởng. Lý Tình Tình đúng lúc đứng ở bên người cậu , không biết nói cái gì, cậu ấy cũng không có quay đầu nhìn Lý Tình Tình.
Hình ảnh này muốn bao nhiêu đẹp mắt liền có bao nhiêu, trì độn như Tô Kiều Nhiên còn có thể cảm nhận được chung quanh nam sinh nữ sinh nho nhỏ xôn xao bàn luận.
Bút lông màu đen nhẹ nhàng dạo qua một vòng, cô cúi đầu định tiếp tục giải đề,
Bút ngừng giữa không trung, như thế nào cũng tìm không ra nguyên lai ý nghĩ.
Lễ trao giải kết thúc, Kiều Nhiên đành nhíu nhíu mày, cất bài thi vào lại túi.
Lớp trưởng thu thập tốt một phen cảm xúc, la hét muốn đi quán nướng đối diện trường học.
Tô Kiều Nhiên bị Lâm Trúc Tùng bắt cóc , cũng đuổi kịp đội ngũ lớp.
Các bạn học tốp năm tốp ba hi hi ha ha nói giỡn, mấy nam sinh nghịch ngợm vì đoạt cái chân gà nướng mà hấp tấp, giả vờ muốn "Vung tay đánh nhau".
Nhóm nữ sinh nhìn bọn họ cười khanh khách không ngừng.
Tô Kiều Nhiên nhận que nướng Lâm Trúc Tùng truyền đến, tâm tình cũng khó khi được thả lỏng.
Vừa vặn mấy nữ sinh ban nghệ thuật kéo tay đi ra cổng trường, hướng quán nướng.
Lý Tình Tình cũng ở trong đó.
Cô ta khoác áo khoác màu đỏ sừng trâu khấu dài, lộ ra một đoạn váy màu trắng, có lẽ là không chuẩn bị quần áo khác thay sau khi diễn, cẳng chân tinh tế thẳng tắp liền vậy lộ ra.
Trời gió lạnh, Tô Kiều Nhiên nhìn đều nhịn không được run lập cập.
Lý Tình Tình giống không có việc gì, cười cùng nữ sinh bên cạnh, "Ăn chút đồ nóng đi, nướng BBQ liền không cảm thấy lạnh."
Sau đó nhìn về phía quán nướng, ánh mắt thẳng tắp mà hướng về phía Trình Cố Dương.
Không trách được, cho dù là ai đều sẽ tự nhiên ánh mắt nhắm ngay trong đám người , khí chất thanh lãnh thiếu niên mà nhìn, cũng giống như quán nướng bên này nam sinh đều nhìn về phía Lý Tình Tình.
Cô ấy nhẹ nhàng đi đến trước mặt Trình Cố Dương:
"Cố dương, không nghĩ cậu cũng tới ăn BBQ."
"Ừ."
"Hôm nay diễn tấu rất hay! Đã lâu không nghe cậu đàn dương cầm. Chúc mừng cậu nha!"
"Cảm ơn. Cũng chúc mừng cậu."
Lý Tình Tình đang muốn tiếp tục đi xuống dưới, lại phát hiện đứng cách đó không xa Tô Kiều Nhiên.
Biểu tình lại có chút kinh ngạc bất an.
"Kiều Nhiên? Cậu cũng ở ban 1 sao?
Lúc hợp xướng tớ cũng chưa nhận ra cậu tới."
Tô Kiều Nhiên chỉ lễ phép mà cười, cũng không cảm thấy xấu hổ, lo chính mình tiếp tục gặm thịt nướng trong tay.
Lý Tình Tình không tiếp tục hỏi , lại đi lên trên cùng Trình Cố Dương.
Lâm Trúc Tùng dùng khuỷu tay đâm đâm cánh tay Tô Kiều Nhiên, trong miệng nhét đầy thịt, lẩm bẩm lầm bầm mà bát quái:
"Cố dương? Kiều Nhiên? Nữ thần cùng các cậu quen biết?"
"Không thân. Cô ấy cùng Trình Cố Dương từ nhỏ học dương cầm cùng nhau."
"Ôi trời! Vừa rồi nghe được nữ thần học vũ đạo đi? Thế nhưng còn biết đàn dương cầm?! Ai, ngươi nói ngươi nói, như vậy xinh đẹp có tài hoa, ở trước mặt Trình Cố Dương nhiều năm như vậy, hắn có phải hay không có thể cái gì mà gần quan được ban lộc a?"
Tô Kiều Nhiên bất động thần sắc mà nhìn vẻ mặt bà tám của Lâm Trúc Tùng trợn trắng mắt, không đáp lời.
Như có suy tư nhìn về phía cách đó không xa.
Không biết khi nào, khăn quàng cổ màu xám của Trình Cố Dương chậm phải đầu vai Lý Tình Tình.
"Chậc chậc chậc, xứng đôi a xứng đôi a. Đại mỹ nhân như vậy, tiện nghi cho tên tiểu tử Trình Cố Dương kia quá rồi!"
Lâm Trúc Tùng tiếp tục lẩm bẩm.
"Xác thật xứng đôi."
Tô Kiều Nhiên lại liếc mắt nhìn chỗ bọn họ ngồi gật gật đầu.
Cầm trong tay que nướng dư đưa cho Lâm Trúc Tùng : "Ăn không vô, về nhà đây."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com