1
1.
moon woochan chính thức chia tay được hai tuần. thực ra là chưa tới, mới có mười ngày thôi, nhưng mà cứ làm tròn lên như vậy đi.
người yêu (cũ) woochan họ tên là kim kiin, lớn hơn cậu năm tháng lẻ hai ngày, cao xêm xêm cậu, mặt tròn ủm như cái bánh bao mới hấp và đeo kính gọng tròn trông y chang con ếch hoạt hình keroppi.
một con ếch làm phẫu thuật viên ở bệnh viện thành phố, nghe vừa ngầu vừa dễ thương. ai cũng nghĩ có bồ xịn thì phải vui vẻ hãnh diện lắm, nhưng woochan lúc nào cũng tủi thân gần chết.
yêu nhau hai năm có lẻ, woochan thích người kia trước, cũng chính cậu là người chủ động tiến tới luôn. dẫu cho câu làm người yêu tớ nhé có là do kiin nói ra đi chăng nữa thì xét ra trong mối quan hệ này woochan mới là đứa làm-hết-tất-cả, thậm chí đến bây giờ câu chia tay cũng là do cậu gửi cho người ta trước chứ đâu.
thực lòng mà nói thì woochan đâu hề muốn chia tay. cậu vẫn biết là làm người yêu của bác sĩ thì chắc chắn phải chịu thiệt thòi, vì người ta trăm công ngàn việc bận bù đầu bù cổ hết cả lên, chưa kể mối quan tâm còn phải bị san sẻ bớt cho số bệnh nhân vào vào ra ra tấp nập mỗi ngày. woochan hiểu chứ, nhưng mà cái thái độ thờ ơ như thời còn độc thân của kiin cứ chọc cậu điên lên hoài.
đi trực về mệt ngủ quên quá giờ hẹn, cái này chấp nhận được.
chẳng bao giờ chủ động nắm tay hay ôm woochan trước, thôi nhắm mắt châm chước cho qua thì vẫn được.
ậm ờ lảng tránh mỗi khi woochan bày tỏ ý kiến muốn giới thiệu kiin cho đám bạn mình để công khai quan hệ yêu đương, hơi kì kì nhưng tính bồ (cũ) woochan hay ngại với cả nhát người lạ nữa nên cậu cũng chẳng để bụng là mấy.
nhưng mà kiin quên luôn cả buổi hẹn kỉ niệm hai năm yêu nhau đã được lên lịch trước cả tháng và bắt woochan đợi cả nửa tiếng ròng rã, trải qua đủ thể loại cảm xúc từ mệt mỏi chán nản đến lo lắng hoảng sợ không biết người yêu mình có chuyện gì không. ngay lúc cậu suýt bỏ về để chạy sang nhà hắn thì điện thoại ting ting một tiếng, theo sau đó là một tin nhắn cụt lủn.
tớ bận ca mổ, woochan đợi xíu nhé.
cái xíu mà kiin nói là hơn ba tiếng. woochan ăn hết một đĩa mì, một đĩa salad, thanh toán xong xuôi, ngồi tàu điện về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi chui vào chăn, cuộn tròn cố thu mình lại nhỏ nhất có thể. tin nhắn ừa bao giờ xong nhắn lại tớ nhé vẫn nằm yên ở trạng thái đã gửi, như thể đầu dây bên kia chưa bao giờ nhận được để mà mở nó ra xem.
rồi tự nhiên woochan thấy mắt mình cay cay.
lịch hẹn đã lên từ đời nảo đời nao còn lịch trực là thứ có thể sắp xếp được vào đầu tuần, kiin đã từng nói như thế mà. vậy mà giờ, hắn bận mổ, tức là đi trực vào ngày hẹn của hai đứa?
woochan chẳng phải người trong ngành nên cũng không hiểu rõ mấy thứ thuật ngữ phẫu thuật tối cấp rồi cấp cứu rồi mổ phiên gì gì đó mà kiin hay nói với đồng nghiệp qua điện thoại lắm. cậu cũng không mong kiin sẽ ngồi tỉ mẩn giải thích cho mình hiểu, nhưng nếu hắn bận thì ít nhất cũng phải nhắn trước cho woochan biết chứ, ai lại để đến trễ giờ hẹn mới báo làm gì?
thế mà cái tên đó lại chọn mặc xác cậu lo sốt vó lên trong hơn nửa tiếng đồng hồ. woochan không buồn vì kiin ưu tiên công việc hơn mình, nhưng hai năm qua cái làm cậu luôn đau đáu, là cho dù người yêu có bận bịu hay gì đi nữa thì hắn cũng chẳng bao giờ kể cho cậu trước. lúc nào cũng là woochan phải kiếm chuyện khơi gợi cho người kia kể ra, mà nhiều khi hắn cũng chỉ ậm ờ cho qua chứ chẳng bao giờ nói rõ ra với cậu.
hai đứa là người yêu mà, hay là woochan đi làm phiền người ta vậy?
thái độ dửng dưng và vô tâm của người yêu kéo dài đến mức mà cậu phải hoài nghi liệu mối quan hệ này có thực sự là tình cảm song phương không, hay chỉ là woochan và cơn hoang tưởng yêu đương với một người không có tí cảm xúc nào với mình. dốc cả tim gan ra cho người ta, chẳng để nhận về một thứ gì hết.
trời về chiều tối mưa tầm tã và gió quất vun vút. sấm rền vang cả một khoảng trời, tin nhắn hay là tụi mình dừng lại đi gửi từ tài khoản munuchan lúc năm giờ hai sáu phút chiều đến bảy giờ ba chín phút tối vẫn chưa có lời hồi đáp. woochan nhìn từng hạt mưa lăn dài trên cửa kính, hít một hơi sâu rồi block thẳng tay mọi phương thức liên lạc với người yêu, từ mạng xã hội, số điện thoại, đến cả email.
dẫu cho cậu còn yêu người ta lắm.
2.
chiều ngày thứ mười sau khi chia tay, woochan vào viện, và được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu.
vì đau bụng.
từ hồi chia tay đến giờ không có bữa nào woochan ăn uống được đàng hoàng, ngủ cũng chẳng ngon giấc vì giữa đêm là lại mơ thấy kiin. trong giấc mơ ấy kiin trách woochan nhiều lắm, tại sao woochan không đợi kiin, tại sao woochan chia tay kiin, tại sao woochan block kiin mà không nghe kiin giải thích. nhiều lắm, cậu không nhớ hết, chỉ biết lần nào tỉnh dậy cũng thấy mặt mình loang loáng nước mắt.
rõ ràng woochan là người chia tay trước mà, đáng lẽ phải thấy nhẹ nhõm chứ, tại sao đến giờ người đau khổ vẫn là cậu vậy?
rồi cuối cùng đau lòng thôi chưa đủ, cái bụng woochan quyết định đau thật, theo nghĩa đen. cơn đau ban đầu chỉ lâm râm ở phía trên sát ngực một tẹo làm cậu cứ tưởng đau bao tử do bỏ bữa, định bụng ráng chấm hết bài của học sinh làm rồi về mua thuốc nốc tạm. nhưng mà mọi chuyện không có dễ dàng như thế.
cơn đau diễn tiến nhanh và theo hướng kì quái hơn woochan tưởng. cảm giác phía trên bụng giờ chuyển dần về phía dưới, mấp mé bên phải một tẹo, và càng lúc càng quặn đau dữ dội hơn. đến lúc chịu không nổi nữa, woochan thấy mình bấm số điện thoại của boseong thều thào mấy tiếng nhờ chở đi viện, rồi năm phút sau cậu được thằng bạn hớt hải xách cổ vào bệnh viện thành phố, gấp gáp như thể sợ trễ một phút thôi thì woochan sẽ ngoẻo luôn trên đường đi.
mà vào đúng ngay bệnh viện kiin đang làm.
phòng cấp cứu lúc nào cũng đông đúc ồn ào. tiếng nhân viên y tế, tiếng dép lẹt quẹt đi qua đi lại, tiếng máy móc tít tít, tiếng bệnh nhân rên rỉ vì đau, hoà chung lại thành một thứ hỗn hợp tiếng ồn đinh tai nhức óc. woochan liếc khẽ giường bên cạnh, nơi có một ông chú say xỉn mặt mũi đỏ ké đang la hét với cánh tay đầy máu mà rùng mình một cái. mắt cậu hướng về phía bịch giảm đau treo lơ lửng trên đầu mình, thuốc cứ nhỏ từng giọt từng giọt vào dây truyền rồi vào người cậu, nhưng cảm giác cũng chẳng đỡ đi là mấy.
suốt một đêm dài woochan được đẩy từ cấp cứu qua siêu âm, về lại cấp cứu, lên ngoại tiêu hoá, vào phòng mổ rồi ra mê sảng quằn quại ngoài hậu phẫu. boseong kí giấy xác nhận phẫu thuật cho cậu, ngồi đợi trên hành lang bệnh viện từ lúc woochan được đẩy vào khu phẫu thuật đến khi được trả về khoa lúc ba giờ sáng hơn. trong cơn mê man woochan vẫn thấy thằng bạn mình hì hụi xách bọc bánh sữa to đùng đặt lên tủ bệnh nhân, bảo cậu mổ xong nghỉ ngơi đi để nó còn về ngủ với. vậy là hai đứa, một bệnh nhân một người nhà, vừa ngáp ngủ vừa tạm biệt nhau ngay ngưỡng cửa phòng bốn lẻ năm khoa ngoại tiêu hoá.
woochan ngáp một hơi thật dài rồi kéo chăn quá đầu, cuộn tròn thu mình lại, như cách mỗi đêm cậu vẫn thường ngủ khi không có người yêu ở bên.
có lẽ là từ nay phải ngủ như thế này thường xuyên rồi.
3.
bảy giờ mười hai phút sáng, woochan tỉnh giấc vì tiếng người nói chuyện vọng lại bên tai.
"... ừa mới rút dẫn lưu hôm trước, ra đống dịch đen đen nhờ nhờ tởm lắm..."
qua một lớp rèm, woochan vẫn có thể nghe được tiếng phụ nữ nói chuyện điện thoại từ giường bên cạnh vọng sang, không quá ồn, nhưng đủ to để khiến cậu thức giấc, và không cố ý mà nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của bác gái nọ.
"bác sĩ nào á? bác sĩ kim ấy, còn trẻ mà thấy tay nghề cũng được lắm, ít ra khâu vết mổ cho mẹ còn chỉn chu chứ ai như cái lão lần trước làm nhiễm trùng tùm lum-"
tiếng nói chuyện nín bặt khi cửa phòng bệnh trượt sang một bên, theo sau là một cậu trai trông non choèn choẹt với chiếc blouse và xấp hồ sơ trên tay. bác gái bên cạnh nói vội mấy tiếng mẹ cúp máy nhé khi cậu bác sĩ (hay là thực tập gì đó, woochan không rõ) tiến vào xem xét từng giường một. woochan biết, cái này là bác sĩ đi bệnh phòng, mỗi sáng sẽ ghé qua phòng mình phụ trách khám lại một lượt toàn bộ các bệnh nhân để xem xét diễn tiến bệnh và đưa ra hướng điều trị tiếp theo.
woochan biết, là vì kiin đã từng kể cho cậu.
giường bệnh woochan là giường gần cửa nhất, nằm bên phải, và như một lẽ tự nhiên, cậu bác sĩ trẻ đó cũng bước về phía cậu trước. woochan liếc khẽ thẻ bác sĩ treo trên ngực cậu ta, thấy dòng học viên cao học - kim haram được in mực xanh chính giữa đó.
có lẽ đây là bác sĩ kim trong lời bệnh nhân giường kế cậu.
"anh là..." cậu bác sĩ nhìn woochan xong lại nhìn xấp hồ sơ trên tay, sau đó cúi xuống săm soi vòng giấy in tên bệnh nhân trên tay cậu. mắt cậu ta có hơi sáng lên, "moon woochan ạ?"
"đúng rồi ạ."
đằng nào woochan cũng chẳng biết cậu ta bao nhiêu tuổi, trông trẻ vậy nhưng có khi lại lớn hơn mình. cậu chăm chú nhìn người trước mặt lật từng tập hồ sơ, không dè ngay sau đó có tiếng người gọi từ phía cửa làm cả hai giật mình một cái.
"haram."
cái giọng này, quen lắm. quen đến nỗi mà woochan không dám quay lại nhìn để xác nhận chủ nhân giọng nói đó có đúng là người mà cậu đang nghĩ đến không.
mà cũng không để woochan kịp ngoái đầu lại, cậu bác sĩ kia đã lên tiếng xác nhận giùm cậu luôn.
"ơ anh kiin," giọng haram có chút bất ngờ, "không phải anh về rồi à?"
mà người đang đối thoại với haram lại trả lời nó bằng tông giọng đều đều không tí cảm xúc.
"về phòng đi, khỏi cần đi hộ anh."
"nhưng anh trực cả đêm rồi đó-"
woochan thấy haram nhíu mày một cái, rồi câu nói của nó bị cắt ngang đột ngột, giống như vừa hiểu ra điều gì đó.
"à thôi hiểu rồi."
nói xong thằng nhóc giao xấp hồ sơ cho kiin rồi lỉnh đi mất, trên môi còn đính một nụ cười tinh quái.
một phòng bệnh có sáu giường, một giường trống thì tổng cộng có năm bệnh nhân. bác sĩ tên kiin mà làm ở khoa ngoại tiêu hoá thì cả bệnh viện này chỉ có đúng một người thôi, là người yêu cũ woochan. cậu nghe tim mình đánh trống bùm bụp khi kiin nhận xấp hồ sơ và bắt đầu đi đến từng giường một. bồ cũ, giường gần cửa nhất, chẳng phải kiin sẽ đến chỗ cậu đầu tiên hay sao?
trái với suy nghĩ của woochan, hình như kiin không nhận ra bệnh nhân mới trong phòng là cậu, khi hắn bắt đầu từ giường bên trái của một ông chú trung niên hói đầu. woochan nửa nằm nửa ngồi trên giường, mắt chăm chăm ngó bọc sữa boseong mua dưới canteen bệnh viện, thấy cảm giác tức nặng bức bối trong lồng ngực mỗi khi kiin kết thúc thăm khám cho một bệnh nhân, và tiếng bước chân hắn mỗi lúc một gần mình.
rõ ràng hôm qua bác sĩ phẫu thuật cho woochan họ kang cơ mà, sao giờ lại được chuyển về bệnh phòng của người yêu cũ thế này.
tiếng bước chân dừng hẳn và woochan cảm nhận được có người đứng bên giường mình đây rồi, thế nhưng không tài nào cậu dời mắt khỏi mấy hộp sữa xếp ngay ngắn trên tủ được. woochan không dám ngước lên, sợ rằng việc phải đối diện với khuôn mặt hành hạ mình trong giấc mơ mỗi đêm sẽ khiến cậu không kìm lại được mà khóc mất.
mà cũng không để woochan phải gượng gạo lâu, kiin mở lời ngay, bằng tông giọng dửng dưng ngày thường như thể không có chuyện gì xảy ra giữa hai đứa.
"woochan trung tiện được chưa?"
"hả?"
trung tiện là cái gì cơ? tiếng hán cổ hả? mà nói cái gì thế?
woochan ngẩng phắt lên nhìn bồ cũ, người cũng đang tròn mắt nhìn lại cậu.
"... là sao?"
"ừm thì ý là..." kiin gãi gãi đầu, vẻ bối rối lộ rõ trên mặt, "cậu xì hơi được chưa?"
"ờ..." woochan cũng cụp mắt xuống nhìn nền nhà ngay, "sáng giờ cũng không để ý nữa..."
người yêu cũ gặp lại nhau lần đầu, nói gì cũng chỉ thấy sượng sùng lúng túng.
"thế bao giờ được thì ăn uống lại bình thường nhé, ban đầu uống sữa hay cháo loãng gì đó thôi đã."
kiin quay lại với bệnh án trên tay, vừa lúi húi ghi chép gì đó vừa dặn dò đủ thứ, toàn những vấn đề cần lưu tâm sau mổ. woochan cũng chỉ ậm ờ, thầm cảm ơn kiin không lôi chuyện riêng vào nói. người yêu cũ xem mình chỉ như bệnh nhân thế này thôi thì hai đứa đỡ khó xử biết bao nhiêu.
rồi đột nhiên kiin hơi cúi người xuống, xoa xoa hai bàn tay rồi nắm lấy cổ tay woochan đang buông thõng trên giường.
hành động bất ngờ làm woochan không kịp phản ứng, chỉ biết ngồi trơ ra còn tay thì vẫn nằm gọn trong tay hắn. ba đầu ngón tay kiin vừa vặn đặt trên cổ tay phía dưới ngón cái tay trái woochan, hơi ấn nhẹ xuống, khẽ khàng như cách hắn thường nắm tay cậu mỗi lúc hẹn hò.
tay chân kiin dễ bị lạnh hơn người bình thường, trời chớm đông đã phải mang túi sưởi theo. những ngày túi sưởi hết ấm, hắn vẫn thường xoa hai bàn tay lại với nhau, tạo chút nhiệt rồi mới dám nắm tay woochan. và chừng đó thứ làm cậu muốn khóc, chia tay nhau rồi, sao cứ bắt nhớ về những kí ức hồi còn yêu vậy?
"còn đau hả? sao mạch nhanh quá vậy?" kiin hỏi, giọng rất khẽ, như sợ đánh thức một ai đó đang ngủ, "tớ bảo điều dưỡng thêm giảm đau nhé?"
woochan lắc đầu, mắt vẫn dán vào hoạ tiết ca rô trắng xanh trên tấm chăn vắt ngang bụng. kiin đặt xấp hồ sơ lên nóc tủ cạnh mấy hộp sữa, sau lại nhìn woochan, mở miệng đặt một câu cầu khiến.
"woochan nằm xuống đi, co hai chân lên."
woochan cũng ngoan ngoãn làm theo, mắt vẫn không dám nhìn thẳng người yêu cũ. một tay kiin vén vạt áo cậu lên, tay kia kéo cạp quần trễ xuống một chút, bộc lộ toàn bộ vùng bụng. ba vết băng trắng nằm chễm chệ trên đó, hai cái hai bên, một cái ở ngay rốn.
"vết mổ còn đau nhiều không?"
woochan vẫn lắc đầu, ánh mắt hướng về chai dịch truyền treo phía đầu giường. kiin chỉ biết thở dài, sờ sờ ấn ấn bụng cậu mấy cái thật nhẹ, xong xuôi mới kéo áo woochan xuống, ra hiệu mình đã khám xong rồi.
"woochan nằm nghỉ đi ha, lát có điều dưỡng tới thay băng."
nói xong hắn ôm xấp hồ sơ đi mất, không quên ngoái lại nhìn woochan đang bần thần trên giường một cái rồi mới rời khỏi cửa phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com