Tiếng đàn guitar
Một ngày Thaddeus nghe thấy tiếng đàn guitar thuở còn thơ.
...
PeterThaddeus
...
Một ngày khi còn bé, Thaddeus từng nhìn thấy ông bác bên hàng bán bánh bao quen ôm cây đàn guitar xỉn màu.
Thân đàn màu nâu sờn cũ bị trầy xước đủ chỗ, dinh dính mùi bánh bao nhân thịt đặc trưng trên bề mặt cây guitar làm nó loang loáng dấu vân tay. Thaddeus tò mò, cây đàn trong ký ức hắn có sáu dây và phát ra âm thanh rất hay. Cứ chiều chiều Thaddeus hay cùng mấy đứa nhóc ngồi bệt dưới đất lắng tai nghe tiếng đàn và ăn kẹo hồ lô ngào đường.
Bài hát gì hắn không rõ, nhưng hắn mê mẩn thanh âm cây đàn ấy ngân nga lên mỗi buổi tan tầm. Giọng hát của ông bác hàng bánh bao hòa cùng người bán kẹo hồ lô làm đám trẻ bật cười rộn ràng, Thaddeus cũng cười, nhưng hình như hắn nghe ra cả vị kẹo ngọt ngào mỗi ngày mình ăn.
Đứa trẻ ngày ấy lớn lên trong âm điệu thê lương đầy bồi hồi của cây đàn cũ, mùi bánh bao và đường thắng của kẹo hồ lô.
Tiếng đàn guitar ngân nga, tiếng rêu rao vang vọng trong đầu làm Thaddeus bất chợt nhớ về những ngày thanh âm vút bay trong làn sóng nước dạt dào ngoài khơi xa.
Cửu Long Địa Ngục là một nơi tách biệt với thế giới bên ngoài, song mỗi ngày vẫn có một số tàu đánh cá chuyên chở cũng như cung cấp hàng hóa giúp duy trì sự tồn tại của Cửu Long từ bên ngoài. Thaddeus thường lén mẹ đến bến cảng xem người ta chuyển hàng vào địa phận Cửu Long, hắn từng thấy người ta đem theo một cây guitar giống như ông bác hàng bánh bao. Cứ đều đặn lúc nghỉ đều lấy đàn ra hát ca ầm ĩ khắp bến cảng chật ních tàu cá.
Tiếng đàn guitar hòa cùng sóng biển xô vào thân tàu, bay nhảy với giọng hát của những gã đàn ông miền biển khỏe mạnh với làn da ngăm đen; cái giọng ồm ồm sang sảng và sặc mùi mặn mà của muối biển làm Thaddeus cười khục khặc. Hắn ngồi nghe đàn nghe hát say mê, từ lúc nào lại thuộc lòng bài hát của ngư dân chở cá. Cây guitar sặc mùi biển in hằn trong ký ức Thaddeus, cái vị mặn nồng trên đầu lưỡi mỗi một lần nếm trải, đọng lại một hồi lâu trong cuống họng làm hắn rùng mình.
Rồi âm thanh truyền qua lỗ tai nghe dìu dịu, guitar của biển không giống như vị của bánh bao hay kẹo hồ lô; nó là biển nên âm thanh cũng sẽ mặn mặn. Nhưng Thaddeus lại chẳng ghét bỏ gì vị mặn ấy. Hắn đã được mẹ nuôi lớn trong ánh hoàng hôn và bình minh trên khơi xa, hằng ngày đều nghe thấy âm thanh của sóng biển xô vào cây cầu gỗ trên bến cảng.
Sau này cây guitar trong ký ức Thaddeus đã phai nhạt đi rất nhiều. Hắn không nhớ lần cuối mình nghe thấy tiếng đàn guitar là khi nào, lần cuối bản thân cảm thấy bình yên là khi nào; song hắn mơ hồ nhận ra thì cây đàn guitar trí nhớ của hắn đã không giống ngày xưa nữa. Guitar của năm tuổi hai mươi sáu, Thaddeus chỉ ngửi thấy vị máu tanh và những tiếng thét gào khóc lóc van xin của đám người dám quá phận.
Hắn không còn cảm nhận cái chất nóng hổi của bánh bao, vị kẹo hồ lô ngọt ngào, hay mùi hương mằn mặn của biển mỗi lần tiếng đàn vang lên. Những gì Thaddeus nhớ, chẳng biết từ bao giờ lại bị bóp méo nhiều phần như vậy. Hắn cố tìm kiếm những thứ đã từng tươi đẹp trong ký ức, nhưng rồi hắn nhận ra chúng thuộc về quá khứ chứ không phải hiện tại.
Thaddeus đã bước qua tháng ngày với cây guitar cũ, năm tháng nhạt màu phía trước làm hắn mơ màng tựa như chìm đắm vào hố sâu không thấy đáy.
Thaddeus vẫn luôn mơ về tiếng đàn của cây guitar, hắn không biết chơi đàn nhưng lại biết cách thưởng thức nó. Hắn chẳng rành về nghệ thuật cũng như âm nhạc, hắn không biết gì nhưng rất giỏi trong chuyện lắng nghe. Thaddeus thích nghe tiếng đàn, hắn thích đắm mình vào âm điệu ngân nga của người hát và chiếc đàn guitar.
Mỗi lần những ngón tay lên xuống trên dây đàn, Thaddeus lại bày ra bộ dáng phiêu du theo nhạc làm ai nấy nhìn vào cũng đều phải bật cười. Một kẻ vô tư như Thaddeus làm gì hiểu được tiếng đàn guitar? Nhưng sự thật là hắn còn hiểu rõ hơn cả người nói câu đó. Hắn lớn lên cùng cây đàn sáu dây sờn cũ, lớn lên giữa miệt trời xanh thẳm với những thanh âm trầm bổng vút bay trong không trung.
Điều khiến cây đàn guitar trở nên đặc biệt với Thaddeus, đó là âm thanh của hạnh phúc nở rộ trong trái tim mỗi khi nghe thấy.
Chàng sứ đồ trẻ của Vinh Quang mê đắm tiếng đàn, hắn thấy vui và hạnh phúc mỗi khi nghe thanh âm của cây đàn guitar reo lên. Giống như niềm vui bé nhỏ của đứa trẻ thơ giữa nhân gian rộng lớn, Thaddeus mường tượng âm điệu của chiếc đàn, nhớ về tháng ngày xưa cũ.
Hắn nghĩ cho dù sau này đôi tai này có không còn nữa, hay bản thân đã trở thành ông lão tuổi già sức yếu với trí nhớ không còn minh mẫn thì hắn vẫn có thể nhìn thấy thanh âm của cây đàn hình thù như thế nào. Thaddeus lắng nghe tất cả mọi thứ bằng cả trái tim. Hắn vừa nghe vừa tưởng tượng, làm dịu đi tâm trí mình và nỗi nhung nhớ về mẹ bằng tiếng đàn thơ mộng.
Khi Thaddeus một lần nữa mở mắt, hắn lại nghe thấy tiếng đàn guitar với mùi thơm của bánh bao nhân thịt; mùi ngọt ngào của que kẹo hồ lô; mùi muối biển trên đầu lưỡi; mùi hăng hăng đắng của điếu marlboro từ lúc nào lại lấp đầy tâm trí của Thaddeus. Những tiếng ồn trong đầu Thaddeus như dịu hẳn đi, chỉ đọng lại hương vị nồng nàn đầy rộn ràng của chiếc đàn guitar trong ký ức.
Hắn cảm nhận được nhịp đập của con tim mình, cảm nhận mùi hương ấm áp của người cạnh bên. Có gì đó rất khác. Thaddeus mơ hồ quay đầu sang bên, hắn thấy đôi bàn tay ấy đang mân mê dây đàn guitar tạo ra những thanh âm đầy màu sắc. Không biết đó là bài hát gì, nhưng Thaddeus nghĩ rằng mình đã yêu nó ngay từ lần đầu nhìn thấy.
"Sungu..."
"Tôi đây."
Thaddeus vươn tay chạm vào dây đàn, chạm vào bàn tay to lớn hơn hắn nhiều lần.
Làn hơi ấm áp ngập tràn trái tim, làm Thaddeus lâng lâng hạnh phúc.
"Đệ đàn nghe hay lắm, Sungu."
"Labbeus, tôi sẽ đàn cho em nghe mỗi ngày."
Mỗi ngày.
Hắn híp mắt mỉm cười, một giọt nước mắt đọng lại trên khóe mi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com