57
Lô Chu nói “Cậu là bạn cùng phòng của cậu ta? ! Ở cùng chỗ với cậu ấy? ! Tôi đây là ai a! ! Các người ở địa phương nào?”
“Tại phố Bảo gia.” Đỗ Mã nói “Cách chỗ hai người không xa lắm…”
Điện thoại treo.
Tiêu Nghị tiếp nhận nước Đỗ Mã đưa, uống hết.
Hai người đứng ở đầu đường tuyết rơi, Tiêu Nghị trạc trạc bả vai Đỗ Mã nói “Cậu… Không nên nhớ mãi em tôi, cậu nói… Mấy năm nay… Tìm được người tốt hơn em ấy không?”
Đỗ Mã sau khi tốt nghiệp 4 năm cũng vẫn luôn nhớ người trước, thay đổi mấy cô bạn gái, chỉ có năm đó học đại học quen biết Tiểu Địch là tốt nhất, vĩnh viễn không thể quên được.
“Tác.” Tiêu Nghị cười khổ nói “Kế tiếp càng tốt, đều là bạch hạt (uổng phí), người thứ nhất mới là tốt nhất, chính là lông bông lúc trẻ… A a a —— “
Tiêu Nghị có chút nổi điên, hô vài tiếng, Đỗ Mã tựa vào đèn đường bên cạnh, bỗng nhiên động tình hát lên.
“Tôi thích xuyên qua phía chân trời…” Đỗ Mã cao giọng hát.
“Tôi thích như nước chảy…” Tiêu Nghị giơ hai tay lên, hướng phía bầu trời đêm tuyết rơi cao giọng.
Đỗ Mã xoay người, hướng phía Tiêu Nghị hát “A ái người yêu —— “
“Người yêu của anh, khi nào có thể gặp lại em ——” Tiêu Nghị tuy rằng uống say, tiếng ca lại rung động người qua đường, hắn cùng Đỗ Mã đều thấm nhuần thanh nhạc nhiều năm, hai đại nam hài hai mấy tuổi hát, nhất thời vô câu vô thúc, ở đầu đường biểu diễn.
“Cho dù năm xưa qua nhanh, già đi —— “
Đỗ Mã lắc lắc, giống như lại đứng trên sân khấu vườn trường lúc trước, cùng Tiêu Nghị giọng nam nhị cao dung hối cùng một chỗ.
Tiêu Nghị thì xoay người, thản nhiên hát “Anh thủy chung yêu em —— “
Đỗ Mã & Tiêu Nghị “Giống như trước kia —— “
Rầm nha vỗ tay, còn có người cầm di động, phố Bảo gia bên ngoài tụ không ít người, sôi nổi tò mò nhìn, tình nhân giữa học viện đi ra, còn dừng bước lại, nhìn Tiêu Nghị cùng Đỗ Mã trên đường hợp xướng.
“Giống như trước kia ——” Tiêu Nghị lắc đầu, trong mắt mang theo bi thương, tiếng ca tung bay giữa tuyết.
Chi linh, một chiếc Jaguar (hiệu xe hơi) lại đây, cửa xe bị một cước đá văng.
Đỗ Mã: “A người yêu —— “
Tiêu Nghị: “A người yêu của anh —— “
Tiêu Nghị im bặt, bị một bàn tay kéo áo, ném vào chỗ ngồi phía sau Jaguar.
Lô Chu đeo kính râm, khăn quàng cổ chắn mặt lên xe, lái xe mui trần đi, Đỗ Mã bị tuyết bay, ném dưới đèn đường.
Đêm khuya, cố vấn quản lý tài sản ngồi trước bàn ăn hội báo cho Lô Chu việc đầu tư trong một năm, Tiêu Nghị thì nằm ở trên ghế sa lông, y quan không chỉnh, thần tình đỏ bừng thở dốc. Màn đêm buông xuống Lô Chu ném cho Tiêu Nghị một cái thảm, Tiêu Nghị bọc thảm, ở trên ghế sa lông ngủ.
“A người yêu của anh —— “
Sáng ngày thứ hai, Tiêu Nghị lấy ra nhẫn kim cương mua cầu hôn bạn gái, lăn qua lộn lại nhìn, cuối cùng để ở trong phòng Lô Chu, quyết định buông tha.
Hết thảy từ hôm nay, một lần nữa bắt đầu!
Buổi sáng hắn ở trước bồn rửa chén rửa bát đũa Lô Chu đêm qua đã dùng qua, biên bên cạnh hát “Cho dù tận thế, vạn vật đi xa, tình yêu của anh với em, giống như trước kia…”
“Hát cái gì?” Lô Chu ngáp dài xuống lầu, cư nhiên cũng bị Tiêu Nghị làm có chút hừ hừ thanh tỉnh, đêm qua nghe xong giai điệu này, Lô Chu đã có điểm bị Tiêu Nghị tẩy não.
Tiêu Nghị đáp “Trước kia cùng Đỗ Mã, còn có bạn tốt ngủ cách vách lập dàn nhạc, sáng tác, điền từ.”
Lô Chu run rẩy khóe miệng nói “Ngày hôm qua tại phố Bảo gia cùng cậu trần truồng dưới tuyết chính là Đỗ Mã sao?”
Tiêu Nghị răng rắc một tiếng, trong đầu thiên lôi vạn đạo.
“Tôi trần truồng? !” Tiêu Nghị nói “Sẽ không a! Không đi!”
Lô Chu nói: “Thiếu chút nữa! Ném không dọa người!”Tiêu Nghị nghĩ thầm khẳng định lại là Lô Chu chỉnh hắn, bất quá hắn đã không có tâm tình so đo cái này cái kia, Lô Chu lại tùy tiện ngồi ở trên ghế sa lông nói “Bị quăng thì quyết chí tự cường, cố gắng công tác, hầu hạ tốt lão tử, ngày sau thăng chức rất nhanh, tái bưng một chậu nước, đến trước mặt cô ta, biểu diễn gương vỡ khó lành…”
“A ——” Tiêu Nghị đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com