Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74: Trách phạt

Vệ Tương ngơ ngác sợ hãi một lúc lâu, sau đó bắt lấy ống tay áo của Sở Nguyên Dục, hỏi: "Dương tỷ tỷ và thần thiếp cũng coi như khá thân, tại sao lại như vậy? Dương tỷ tỷ hại thần thiếp? Trong đây có hiểu làm gì không?"

Sở Nguyên Dục thở dài lắc đầu: "Trẫm cũng cảm thấy Dương tài nhân hiền lành nên đã lệnh Dung Thừa Uyên đi điều tra thêm, việc này tạm thời không lộ ra ngoài. Có điều..." Hắn nắm tay nàng vỗ nhẹ, an ủi, "Khẩu cung của vài cung nhân trong số đó vô cùng trùng khớp, dù chúng ta không tin, chân tướng cũng chưa rõ nhưng nàng vẫn phải có chuẩn bị."

Vệ Tương mím môi, lẩm bẩm: "Thần thiếp biết rồi."

Hôm đó hoàng đế ở Thanh Cung Các bên nàng hơn nửa ngày, sau giờ Ngọ mới đi. Hắn đi rồi, tâm trạng Vệ Tương cũng vô cùng phức tạp, một mặt là không tin chuyện này do Dương tài nhân gây ra, một mặt lại nghĩ đến câu "khẩu cung của vài cung nhân trùng khớp", trong lòng đã có đáp án, nhưng nàng vẫn theo bản năng chờ đợi.

Tích Lâm bưng thuốc vào, thấy Vệ Tương rầu rĩ không vui, biết là vì chuyện của Dương tài nhân nên cũng không biết phải khuyên sao, chỉ có thể tìm chuyện vui dỗ nàng: "Bệ hạ đúng là sủng ái nương tử, hai ngày qua bận đến nỗi không có thời gian, hôm nay vừa rảnh rỗi đã tới."

Vệ Tương mỉm cười, trả lời cho có lệ: "Đúng vậy."

Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ: Hắn thật sự bận đến vậy sao?

Có lẽ hắn bận thật, nhưng bầu bạn bên hắn bấy nhiêu thời gian, nàng biết chừng mực của hắn.

Hắn dù sao cũng đang trong độ tuổi sung sức, luôn có những lúc bốc đồng. Bởi vậy dù hắn có bận thế nào, chỉ cần muốn gặp nàng thì sẽ luôn có "thời gian rảnh rỗi" như đến cùng ăn bữa cơm, thậm chí là đến uống ly trà hoặc nói chuyện vài câu với nàng đều được.

Nhưng trong hai ngày nàng bị bệnh, hắn chưa từng xuất hiện. Tối qua bệnh tình của nàng có chuyển biến, hắn biết nàng bị kẻ khác hãm hại, cũng biết nguyên nhân là vì mạch môn nên sáng nay mới tới.

Chẳng qua là sợ nàng bị bệnh đậu mùa mà thôi.

Quả thật lo lắng này là có lý, hắn là thiên tử, không thể mạo hiểm như vậy, nàng cũng sẽ vì lý do này mà hận hắn, nhưng cũng chính vì thế, trong đây không có tình thâm hay nhung nhớ nào đáng kể đến.

Có điều vậy cũng tốt.

Nếu hắn thật sự mê muội nàng đến mức không màng nguy hiểm, thế thì nàng thật sự không biết phải đối diện với tấm chân tình của hắn thế nào.

Chỉ là...

Hắn cẩn thận không dám tới, vậy mà có người dám đến sao?

Tâm trạng Vệ Tương trở nên phức tạp. Nàng lắc đầu, gọi Phó Thành, bảo gã đi hỏi Dung Thừa Uyên chuyện của Dương tài nhân.

Phó Thành nhận lệnh đi làm việc, một lúc sau quay lại, bẩm báo: "Sáng nay Dương tài nhân viện cớ bệnh, trong cung bắt đầu có lời đồn có thể do bệnh đậu mùa, vì thế không ai dám đi tìm hiểu nguyên nhân, nhưng thực chất người đã bị Dung chưởng ấn đưa đi, hiện đang bị Nội Quan Giám hỏi chuyện, đích thân chưởng ấn xử lý việc này."

Vệ Tương lắc đầu: "Làm lớn như thế khả năng cao là sự thật rồi."

Phó Thành khom người: "Chưởng ấn nói lát nữa sẽ đích thân đến nói cho nương tử biết, nếu nương tử không yên tâm, đợi sự việc điều tra có kết quả thì có thể đi gặp Dương tài nhân."

Vệ Tương sững sờ: "Cũng được."

Nàng thật sự muốn đi gặp Dương tài nhân, thứ nhất là hỏi nàng ta xem lý do, thứ hai là muốn biết sau lưng nàng ta còn ai khác không.

Nhưng diễn tiến sự việc lại nằm ngoài dự đoán của Vệ Tương.

Tối hôm đó, Dung Thừa Uyên còn chưa đến Thanh Thu Các nói cho Vệ Tương biết rõ đầu đuôi câu chuyện thì thánh chỉ từ Thanh Lương Điện đã ban xuống, trong ý chỉ viết tài nhân Dương thị sát hại phi tần, lập tức tước bỏ phong hào, biếm vào lãnh cung, Dương gia trước đây có tiền lệ kháng chỉ bất tuân, nay có tội lớn này, tịch thu nhà cửa, cả nhà lưu đày.

"Dương gia" trong thánh chỉ không chỉ có tam tộc của Dương thị, mà còn có tất cả mọi người trong gia tộc, từ nay Dương gia trâm anh mấy đời không còn tồn tại nữa.

Mọi người trong cung đều sợ hãi.

Hậu cung trước giờ phân tranh không ngừng, phi tần bị định tội có rất nhiều, khiến tam tộc bị liên lụy cũng có mấy người, nhưng liên lụy đến cửu tộc thì trong triều đại chưa từng có.

Huống hồ việc này trong mắt Vệ Tương không phải việc lớn. Nàng chỉ bệnh một trận, tính mạng không bị ảnh hưởng, cũng không mang thai, nếu hoàng đế muốn nghiêm trị thì chỉ cần hạ địa vị của Dương thị là được, cùng lắm là biếm vào lãnh cung.

Do vậy thánh chỉ này khiến Vệ Tương vô cùng hãi hùng, khi Dung Thừa Uyên tới, đợi các cung nhân lui ra ngoài, nàng lập tức hỏi gã: "Dương gia bị định tội chỉ vì việc này thôi sao? Hay là có nguyên nhân nào khác? Ta đã không sao rồi, tại sao bệ hạ lại phạt nặng như vậy?"

Dung Thừa Uyên im lặng một lúc, mới trả lời: "Thật sự là vì việc này. Bệ hạ phạt nặng như thế nô tài cũng rất bất ngờ."

Vệ Tương lại hỏi: "Việc này có còn cách nào xoay chuyển không?"

Dung Thừa Uyên lắc đầu: "Thánh chỉ đã hạ, không thể thay đổi." Nói tới đây, gã mỉm cười, bước lên đỡ cánh tay Vệ Tương, dìu nàng đi về phía bàn trà, "Nương tử không cần lo lắng. Dù sao cũng là kẻ hại nương tử, xử lý sạch sẽ cũng tốt."

"Nhưng Dương gia..." Vệ Tương bất an lắc đầu, "Tính cả gia tộc thì cũng có khoảng mấy trăm người."

"Chỉ xét nhà lưu đày, không phải lấy mạng họ. Nhà như vậy không có nữ nhân khác tiến cung, nương tử có thể bất lo."

Lời này như có ma lực khiến Vệ Tương từ kinh ngạc dần yên tâm trở lại. Dung Thừa Uyên đỡ nàng ngồi xuống rồi đi đến trước mặt nàng.

Vệ Tương cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. Sự đời không phải luôn vô thường thế này sao? Khương Ngọc Lộ đột nhiên ra đi, Dương gia đột nhiên diệt vong, hai điều này không có gì khác nhau cả. Ngay cả cái chết của Khương Ngọc Lộ nàng đã chấp nhận được thì tại sao phải lo lắng cho Dương gia chứ?

Nói đến cùng là Dương tài nhân ra tay hại nàng trước.

Vệ Tương hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Dung Thừa Uyên: "Ta có thể gặp Dương thị không?"

Dung Thừa Uyên gật đầu: "Ngày mai nàng ta sẽ bị đuổi về cung, nếu nương tử muốn gặp thì bây giờ có thể đi. Có điều... Việc này không nên để bệ hạ biết."

Vệ Tương hiểu ý gã.

Hoàng đế căm tức việc này là điều mọi người đều bất ngờ, vì vậy tốt nhất nàng nên tránh xa.

Vệ Tương bảo Tích Lâm mang xiêm y cung nữ tới, sau đó búi lại tóc, đeo khăn che mặt rồi mới cùng Dung Thừa Uyên xuất cung.

Gần đây vì xảy ra bệnh đậu mùa nên giữa người và người ở Thượng Cung Cục khi tiếp xúc với nhau đều đeo khăn che mặt, bởi vậy nàng như thế không hề gây chú ý, hơn nữa còn là theo sau chưởng ấn, càng không ai dám có thắc mắc.

Hai người nhanh chóng tới Nội Quan Giám ở hành cung. Lúc này trời đã tối, đa số các thái giám đều đã về phòng, Nội Quan Giám chỉ còn vài người trực đêm, xung quanh im lặng không một tiếng động.

Thấy Dung Thừa Uyên, họ đều quỳ xuống hành lễ, Dung Thừa Uyên không dừng lại, dẫn Vệ Tương đi thẳng vào bên trong. Cả viện vô cùng yên tĩnh, chỉ có căn phòng phía tây sáng đèn.

Dung Thừa Uyên quay đầu nhìn Vệ Tương, thấy sắc mặt nàng thay đổi, liền nhìn qua cửa sổ theo ánh mắt của nàng, cười nói: "Nương tử không cần phải sợ, bọn nô tài làm sao dám tùy tiện dùng hình với phi tần? Chỉ là dùng phòng đó để hỏi chuyện thôi."

Vệ Tương gật đầu: "Không sao."

Dung Thừa Uyên gõ cửa, cửa mở, thái giám ở trong ngẩng đầu vừa thấy người bên ngoài lập tức khom người: "Chưởng ấn..."

"Ra ngoài." Dung Thừa Uyên ra lệnh.

Thái giám kia lập tức cáo lui. Vệ Tương vào phòng, Dung Thừa Uyên xoay người đóng cửa.

Khi gặp Dương thị, Vệ Tương mới biết câu Dung Thừa Uyên nói không dùng hình không phải để gạt nàng.

Quần áo trên người Dương thị chỉnh tề, ngay cả búi tóc cũng ngay ngắn, không hề mất thể diện, có điều trông nàng ta như thất hồn lạc phách, ngơ ngác ngồi bên cửa sổ, không biết đang nghĩ gì.

Nàng ta vào cung hai năm, chưa từng được sủng ái, nhưng cũng chưa từng gây chuyện, xưa nay luôn khách sáo với cung nhân, bởi vậy bây giờ thấy nàng ta như vậy, Dung Thừa Uyên cũng thở dài, bước lên nói: "Việc đã đến nước này, nương tử thả lỏng đi."

Dương thị giật mình quay đầu. Khi thấy Dung Thừa Uyên, nàng ta vẫn ngơ ngác, nhưng giây sau khi thấy Vệ Tương, nàng ta liền đứng bật dậy: "Vệ quý nhân..."

Thấy nàng ta lảo đảo đi tới, Dung Thừa Uyên sợ xảy ra chuyện không may, vội ngăn nàng ta lại.

Dương thị đờ đẫn dừng lại, nước mắt tràn mi: "Vệ quý nhân, mọi việc không liên quan đến gia tộc của ta, cầu xin quý nhân..."

"Dương nương tử." Dung Thừa Uyên ngắt lời, "Nương tử đừng làm khó Vệ quý nhân, thánh chỉ là do bệ hạ ban, đã chiêu cáo lục cung và văn võ bá quan, Vệ quý nhân sao có thể cầu xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra được?"

"Nhưng... Nhưng..." Dương thị quỳ xuống gào khóc, "Tội ta không đáng bị như vậy... Dương gia của ta không đáng bị như vậy..."

Vệ Tương đứng nhìn nàng ta khóc. Khóc đã rồi, nàng ta cuối cùng cũng ngẩng đầu, lẩm bẩm: "Ta... Ta không muốn hại ngươi, ta chỉ muốn trả thù, cho ngươi chịu chút khổ thôi, sao lại liên lụy đến cả Dương gia chứ?"

Vệ Tương còn đang nghĩ xem nên hỏi thế nào, nghe nàng ta chủ động nhắc đến, nàng không khỏi bất ngờ: "Ngươi trả thù ta? Ta đắc tội ngươi khi nào? Sao ngươi lại muốn trả thù ta?"

Dương thị bật cười: "Ta đã không còn cơ hội xoay người nữa, quý nhân cần gì diễn kịch trước mặt ta nữa chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com