19
Chương này nội dung về phẫu thuật or chuyên ngành mình toàn bộ lấy của bộ phim Dr.Romantic 2.
____________________________________
Rồi chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, hôm nay bên phòng cấp cứu bận rộn hơn hẳn. Bạn phụ trách một bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim và có triệu chứng rồi loạn kỳ tâm thu. Chắc bệnh nhân này cần phải phẫu thuật
- Bác sĩ Do, thực hiện hồi sức tim phổi đi. Hãy kết nối với máy trợ giúp và kiểm tra nhịp tim giúp tôi
Bác sĩ Do thực hiện hồi sức tim phổi, kế bên y tá Eun thông báo máy đã sẵn sàng. Điện tâm đồ của bệnh nhân vẫn không có gì chuyển biến
- Máy khử tâm thất. Tăng 200J
*V-fib: Máy khứ tâm
- Clear
- Sốc điện
- Tiếp tục ép một lần nữa
Bác sĩ Do vào vị trí tiếp tục giúp bệnh nhân ép tim, bạn đi luồn ống cho bệnh nhân. Sau đó nói:
- Hãy kiểm tra nhịp
Sinh hiệu của bệnh nhân đã có chuyển biến, bạn thở phào
- Là tuần hoàn tự phát, mạch trở lại
*ROSC ( return of spontaneous circulation): tuần hoàn tự phát
Bạn đi bàn với trưởng khoa về việc phẫu thuật bệnh nhân này, nhưng như một trò đùa của định mệnh. Bạn quên mất chủ nhiệm cũng là trưởng khoa chính là Kim Seokjin. Bạn là một người nhạy cảm nên mỗi lần làm việc chung với Seokjin bạn thường hay sợ những lời đồn thổi của mọi người chẳng hạn như bạn đi cửa sau.
- Có đảm nhận được ca phẫu thuật này không?
- Vâng.... hả? - Bạn đang mơ màng thì anh hỏi làm bạn giật mình nhận ra. Mặc dù trở thành bác sĩ chính thức nhưng kinh nghiệm chưa nhiều chủ yếu bạn chỉ làm phụ tá. Seokjin là đang nói bạn làm bác sĩ phẫu thuật chính cho ca này? - Đừng nói anh là đang đi cửa sau với em?
- Chẳng lẽ em để anh phẫu thuật được sao? - Vừa nói anh vừa ôm lấy vai. À phải rồi Seokjin hôm trước vừa bị tai nạn xe và bạn chính là người giúp anh khâu vết thương. Nói cũng bực, ai lại can đảm cấp bằng lái cho người phụ nữ đến chân ga và chân phanh cũng nhầm. Làm bạn xót cho bạn trai bé bỏng của mình một trận
- Thay vào đó anh sẽ là người hỗ trợ - Jin nói thêm
- Anh sao?
- Đừng ngơ ngác nữa, chuẩn bị nhanh lên bệnh nhân đang chờ em đó
- À... vâng
Bạn vẫn ngơ ngác đi thay đồ phẫu thuật, Seokjin nhìn bóng dáng cục bông nhỏ nhà mình đi mà cười đầy cưng chiều
Sau khi thay đồ, khử khuẩn tay bạn vào phòng phẫu thuật, Jin đã chờ sẵn trong đó.
- Em vẫn chưa bao giờ thực hiện phẫu thuật CABG phải không?
*CABG (Coronary Atery Bypass Graft): Phẫu thuật bắc cầu động mạch vành
- Vâng, em mới chỉ hỗ trợ chứ chưa phụ trách
- Uhm. Hãy tập trung và làm thật tốt, anh biết em sẽ làm được
- Vâng. - Bạn quay sang bác sĩ gây mê - Tôi bắt đầu được chứ?
- Được. Hãy bắt đầu đi
- Bệnh nhân này có bệnh lý 2 động mạch vành. Bây giờ tôi sẽ thực hiện phẫu thuật bắc cầu động mạch vành
- Dao mổ
Bạn bắt đầu ca phẫu thuật đầu tiên với sự hỗ trợ của bác sĩ siêu cấp đẹp trai Kim Seokjin
- Làm sao đây? Phần ghép mô mạch bị tổn thương
- Được rồi, hãy bình tĩnh. Bây giờ hãy nghĩ đến điều mình cần phải làm - Jin đưa ra gợi ý
- Vâng ạ. Em nên... mô mạch còn lại thì còn có đường tĩnh mạch
*GEA (Gastropepiploic Atery): đường tĩnh mạch
- Đúng vậy
- Vậy em sẽ mở cơ hoành và lấy mô mạch từ đường tĩnh mạch
Jin nhìn bạn mỉm cười. Anh biết trước khi trở thành bác sĩ bạn rất sợ máu. Nhưng niềm đam mê đã chiến thắng nỗi sợ hãi đó.
- " Ý chí là điều quan trọng nhất đối với bác sĩ phẫu thuật. Khi ý chí muốn làm điều đó nó sẽ trở thành sự đảm bảo rằng ta có thể làm được và tý lệ thành công từ đó cũng tăng cao "
(Au: Mình xin phép trích lại nguyên văn câu nói của Bác sĩ Kim trong Dr.Romantic 2, thật sự câu nói ấy làm mình rất tâm đắc. )
Ca phẫu thuật cuối cùng đã thành công tốt đẹp nhưng ngày hôm nay chỉ dừng lại ở đây thì thật là một ngày hạnh phúc của bạn. Đáng tiếc, mẹ của bạn đã tìm đến. Bạn trở lại phòng nghỉ cho bác sĩ lại nhìn thấy mẹ đang nói chuyện với Seokjin đồng thời cũng là chủ nhiệm của bạn
- Cậu Kim, cậu cũng biết đó, con gái tôi kiên quyết muốn làm bác sĩ. Tôi biết cậu và nó đang có quan hệ yêu đương, cậu muốn tốt cho nó thì khuyên nó nên dừng lại công việc này đi
- Bác gái, con biết bác lo cho em ấy nhưng đâu là ước mơ của Tb
- Nhưng cậu biết từ lúc học cấp 2 nó đã sợ máu. Hơn nữa làm bác sĩ lại cực khổ như vậy, tiền thì không được bao nhiêu. Sao lại chôn vùi thanh xuân của mình trong phòng phẫu thuật chứ?
- Bác gái, bác nghe con nói...
- MẸ
Bạn mở cửa vào ngắt lời Jin
- Sao mẹ lại đến đây?
- Mẹ đang nói chuyện với chủ nhiệm của con, sao lại không biết phép tắc như vậy?
- Anh ra ngoài trước đi, em muốn nói chuyện riêng với mẹ.
- Ổn không?
- Em không sao đâu. Anh đừng lo
Bạn đẩy Jin ra ngoài đóng cửa lại nhìn mẹ
- Mẹ lại muốn con trở về sao?
- Tb, mẹ chỉ là muốn tốt cho con. Con xem làm công việc gì lại phải thức khuya phẫu thuật thậm chí còn không có ngày nghỉ. Lương của con thì sao? Nuôi một mình mẹ cũng không đủ
- Mẹ...
- Con còn văn bằng trường kinh tế mà, ra xin làm một công ty nào đó. Sau cố gắng học hỏi người ta rồi thăng chức, lương con nhà bà Cho làm giám đốc kế bên nhà mình một tháng đã 3 triệu won. Còn con xem lại mình xem, mỗi lần nhà người ta kể về con mình ta lại xấu hổ
- Mẹ, sao người lại như vậy? Người lúc nào cũng như vậy
Bạn nói nhưng lệ đã rơi trên má, lúc nào cũng vậy, bạn ghét cảm giác bị so sánh, ước mơ bị chà đạp trước sự thối nát của đồng tiền. Lúc nào cũng "Con nhà người ta"
- Mẹ, đây là ước mơ của con, con hạnh phúc khi làm việc này. Ít tiền cũng được, mệt mỏi cũng chẳng sao. Con là đang cứu người, cứu những gia đình sắp mất người thân, cứu những con người đang cận kề sinh tử. Công việc thiêng liêng, cao cả như vậy bị mẹ đem ra so sánh với những đồng tiền. Con chẳng biết mẹ có còn là mẹ con không.
- Con...
- Mẹ có biết những khi đi học con không được một giấc ngủ đàng hoàng bởi vì vừa học song song 2 ngành còn phải làm thêm trả học phí trường y. Mẹ có biết con đã bao lần ngất xỉu trên đường vì kiệt sức. Mẹ có biết con đã bị người ta sàm sỡ khinh miệt khi làm phục vụ trong quán bar chỉ bời vì làm trong đó nhiều tiền. Mẹ có biết con đã phải uống những viên thuốc đắng ngắt vì đau bao tử. Mẹ có biết khi con đến gặp bác sĩ tâm lý họ nói con đang mắc triệu hứng rối loạn lo âu. Nhưng cuối cùng con nhận lại được không phải là sự tự hào của ba mẹ mà là những lời trách móc chỉ vì lương ít, không làm ba mẹ nở mày nở mặt. Nhưng mẹ ơi, đây là cuộc đời của con, con đã sống hơn 20 năm dưới sự sắp đặt của mẹ rồi. Làm ơn đi những ngày tháng còn lại xin mẹ hãy cho con cuộc sống cuộc đời của con, cuộc sống do chính con lựa chọn.
-...
** Rối loạn lo âu ( Anxiety Disorders): Là những rối loạn được định hình bởi sự bất thường và quá mức trong những nỗi sợ, nỗi lo lắng, lo âu và những sự xáo trộn có liên quan khác về hành vi.Nỗi sợ hãi liên quan đến cơ chế phản ứng của cơ thể trước một mối nguy hiểm, dù có thật hay do tưởng tượng ra.Rối loạn này sẽ làm con người ta luôn canh cánh lo sợ mối lo tương tự sẽ xảy ra trong tương lai.
Mẹ lúc đó chỉ biết khóc không thành tiếng, mẹ bạn không hề biết bạn đã sống khổ sở như vậy chỉ vì muốn đi theo ước nguyện của bà. Có mẹ nào mà không thương con, đứa con mình đứt ruột đẻ ra lại bị chính sự sắp đặt của mình chèn ép đến như vậy.
- Tb à! Mẹ.... mẹ xin lỗi
- Mẹ về đi
- Tb... mẹ...
- Mẹ về đi con muốn ở một mình.
- Vậy mẹ về.... khi nào rảnh về thăm bố con, ông ấy rất nhớ con
Mẹ bạn đi về thì cũng là lúc bạn ngồi trên sopha khóc tức tưởi. Jin tiễn mẹ bạn lên xe thì vào phòng nhẹ nhàng ôm lấy bạn vỗ về.
.
.
.
.
.
.
.
____________________________
End 19
Hong
03/01/2022
____________________________
Xin lỗi vì để mọi người chờ lâu.
Và cảm ơn 100 chiếc sao lấp lánh.
Mn đọc truyện vui vẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com