[Chap 19] Thổ lộ
Nắng của buổi ban mai kéo Tại Hưởng ra khỏi giấc ngủ dài. Anh nhìn con người đang ngủ say trong lòng mình rồi tự hỏi.
"Thức trễ thế?"
Ngắm nhìn một lúc lâu, anh đặt nhẹ lên khuôn mặt tựa thiên thần kia nụ hôn phớt qua. Anh gần đây hôn trộm Chung Quốc rất nhiều, cậu đi ngủ sớm hơn anh, và lần nào cũng rất mê đến trời sập cũng khó mà biết, từ đó suy ra dù anh có hôn trộm cậu hay bê cậu đi bán thì cậu cũng để yên cho làm.
Vệ sinh cá nhân xong, anh đi ra thấy cậu vẫn còn ngủ. Thôi thì hôm nay đi làm trễ xíu, tranh thủ làm vài việc thể hiện tình cảm với cậu.
Anh mang thức ăn kèm theo ly sữa nóng lên cho cậu, uầy! Vẫn còn ngủ, sao lạ thế nhỉ? Đi lại gần cậu, anh thấy tay cậu đang đặt ngoài chăn, sợ người thương lạnh nên anh nắm lấy bàn tay ấy định bỏ lại vào chăn. Sao da cậu lạnh thế này! Áp trán mình vào trán Chung Quốc, nóng quá! Lúc nãy hôn cậu rõ ràng thân nhiệt còn bình thường mà.
"Chào ông bác sĩ Lâm! Tôi là Kim Tại Hưởng đây, ông làm ơn đến Kim gia gấp."
...
Bác sĩ Lâm bắt mạch và kiểm tra một số thứ cho cậu xong thì đi ra ngoài, mang theo một tờ bệnh án. Tại Hưởng, Kim phu nhân và quản gia Lee đứng bên ngoài, mặt ai cũng tràn trề lo lắng, vừa trông thấy bác sĩ Lâm đã cuống quít lên hỏi.
"Chung Quốc có sao không bác sĩ?"
"Đứa bé vẫn ổn chứ?"
"..."
"Mọi người bình tĩnh nghe tôi nói nào. Cậu Chung Quốc có tiền sử bị sốc nhiệt thân thể khá nặng nên sức đề kháng bị ảnh hưởng, thân nhiệt lên xuống thất thường cũng không có gì lạ. Cộng thêm đây là thời điểm giao mùa, nhiệt độ, khí hậu vô cùng khó đoán. Theo tôi xem xét thì cậu ấy còn thiếu một số chất cần thiết cho thai phụ, người mang song thai như vậy cần được chú ý nhiều hơn về chế độ dinh dưỡng để tốt cho cả mẹ và bé..."
"Cái gì!? Chung Quốc mang song thai!?" - Tại Hưởng to mắt ngạc nhiên.
"Đúng vậy, không lẽ trong nhà không ai biết chuyện này à?" - bác sĩ Lâm chỉ cần nhìn qua thái độ là đủ hiểu rồi, câu hỏi này chỉ thủ tục cho có mà thôi, ngưng một lúc nhìn sắc mặt bọn họ, ông nói tiếp - "Tôi đã kê một vài loại thuốc bổ và đây là vài quyển sách cũng như bản phân chia khẩu phần ăn cho người mang thai, sẽ rất cần thiết cho người lần đầu làm cha như Kim thiếu gia. Nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép về trước."
"Cảm ơn ông nhiều lắm." - bà Kim gật đầu tạ ơn, còn Kim Tại Hưởng đã chạy vào phòng mất rồi.
"Để tôi tiễn ông. Mời." - bà Lee lịch sự đưa ông ra tận cửa.
...
Tại Hưởng ngồi cạnh Chung Quốc, trong lòng không thể ngừng tự trách bản thân. Để người thương bị bệnh. Trước đây cậu từng trãi qua căn bệnh như vậy anh cũng không biết. Ngay cả cậu mang song thai còn không biết.
Tạm gác cảm giác giày xéo cõi lòng sang một bên, Chung Quốc tỉnh rồi. Đôi mắt mơ màng của cậu mở ra, thấy anh đang ngồi bên cạnh, nhìn mình chăm chăm.
"Em tỉnh rồi! Em thấy thế nào, còn mệt ở đâu không?"
"Em...?" - cậu chả hiểu anh đang nói gì cả.
Dừng lại một chút để nói về tình cảm của anh và cậu. Từ cái ngày mà anh yêu cầu thay đổi cách xưng hô thì Chung đã cố gắng hết sức để thích nghi. Đến bây giờ đã quen được phần nào. Còn anh tận dụng mọi tình huống có thể để thể hiện tình cảm với cậu, nhưng lần nào cậu cũng lắc đầu, từ chối các kiểu rồi bỏ đi chỗ khác. Những buổi sáng sớm hay tối muộn, đó chính là khoảng thời gian hiếm hoi anh được gần bên cậu, được chạm vào cậu.
Trở lại thực tế...
"Sáng nay em tự dưng phát sốt, trong lúc em còn ngủ anh đã mời bác sĩ đến kiểm tra cho em."
"Em...khỏe rồi..."
"Vậy là tốt rồi. Em nghỉ thêm một chút đi, để anh đi hâm lại thức ăn."
"Không cần...em tự làm...được rồi!"
"Anh nói em cứ nghỉ ngơi thêm đi, anh quay lại ngay thôi!"
Tại Hưởng trong lúc đợi đồ ăn được hâm nóng tranh thủ đọc lướt qua vài trang sách bác sĩ đưa. Ở đây viết tuy ăn đồ đủ chất dinh dưỡng rất tốt cho thai phụ nhưng cũng cần phải chú ý đến khẩu vị. Việc ăn uống thức ăn không hợp miệng sẽ dẫn đến nôn mửa nhiều, sức khỏe suy giảm. Giờ mới nhớ cậu chưa bao giờ nói với anh mình thèm gì hay muốn gì. Sao bây giờ anh mới nhận ra chứ!
Anh trở vào phòng thấy cậu đang đỡ cái bụng tròn to rót nước uống. Anh vội chạy đến đỡ cậu ngồi xuống rồi rót nước đưa cho cậu. Chung Quốc nhìn anh, mấy chuyện đâu phải cậu không làm được, có nhất thiết phải như vầy không.
"Sau này có làm gì thì cứ gọi anh, em đừng nên đi lại nhiều, mỏi chân lắm."
"Dạ."
Đặt cái bàn nhỏ lên giường, anh bày thức ăn ra, định bụng là sẽ đút cậu nhưng chưa kịp làm gì thì Chung Quốc đã bảo để mình tự ăn. Quan sát cậu ăn xong, anh nhích người lại gần, anh nhìn vào bụng cậu. Thấy thái độ của Tại Hưởng rất lạ, cậu mạo muội hỏi.
"Anh...làm sao...vậy?"
"À anh không sao...Chung Quốc!"
"Vâng."
...
"Anh sờ...con được chứ."
"Hum?" - cậu nhìn vào bụng mình, đắng đo - "Được...ạ!"
"Thật không?"
*gật gật*
Anh đưa tay run run áp lên bụng cậu, bên trong đó, anh thấy có gì đó đang đập.
"Aa..."
"Sao vậy Chung Quốc? Anh làm em đau à?"
"Không phải...con đạp..."
Thì ra nhịp đập đó là hai đứa con anh đang đạp Chung Quốc, liệu rằng có phải con cũng cảm nhận được anh không. Xích lại gần chút nữa, anh tay anh ôm lấy vai cậu, tay kia vuốt bụng.
"Con ngoan đừng đạp papa, con làm vậy papa sẽ đau đó."
Chung Quốc ngẩng đầu lên nhìn anh, có chăng là do cậu đang mơ mới nghe được những lời nói vừa rồi. Bắt được ánh mắt cậu đang nhìn mình, Tại Hưởng đáp trả bằng cái nhìn trìu mến. Con ngươi của anh nhìn bao quát cả khuôn mặt của Chung Quốc, dừng lại nơi đôi môi kia. Anh đang kiềm chế bản thân, không cho mình chạm vào thứ đỏ mọng kia. Tuy nhiên, có vẻ anh không cưỡng lại được.
"Cho phép anh hôn em được không?"
Anh vốn không quan tâm đến câu trả lời là gì. Cuối xuống áp môi mình lên môi cậu. Ngọt ngào, mềm mại, non nớt. Thèm khát bao lâu cuối cùng anh cũng được tận hưởng nó rồi.
Mắt Chung Quốc mở to hết cở, Tại Hưởng đang hôn cậu. So với lần chạm môi trước đây, nó nhẹ nhàng hơn rất nhiều...cậu chìm dần trong cảm giác anh mang lại...
Nhận thấy Chung Quốc không phản khán, anh xem nó như động lực, tiến thêm bước nữa. Dùng lưỡi mình tách môi cậu ra, cuốn lấy lưỡi đối phương ra sức mút mát. Nhịp thở của Chung Quốc trở nên hổn loạn, anh nhả môi cậu ra, nó bây giờ sưng vều lên, khép mở theo từng cái lấy hơi của cậu.
Hơi thở ổn định lại, Chung Quốc giờ mới để ý rằng bản thân vừa bị chìm dắm vào nụ hôn của anh. Mặt cậu chuyển sang màu đỏ, vành tai ửng hồng. Tại Hưởng biết cậu đang ngại, nhưng anh cố tình mảy đi, lần nữa nâng mặt cậu lên, để cho hai ánh mắt chạm nhau.
"Chung Quốc...anh yêu em." - anh không cho Chung Quốc có bất kì phản ứng nào, nói tiếp - "Trong thời gian qua em đã phải chịu khổ rất nhiều chỉ vì tên vô dụng nhà anh. Hiện tại anh ngồi đây, nói lời yêu em, thực sự anh rất sợ. Sợ em nghĩ anh là một tên dối trá, sợ em không chấp nhận anh, sợ em và con bỏ đi. Nhưng nếu không nói thì anh sẽ hối hận suốt đời. Cho nên Chung Quốc, anh yêu em."
Mắt cậu bình sinh to tròn và long lanh giờ còn đẹp hơn thế. Nó được điểm thêm vài giọt nước, cứ như mặt hồ mùa xuân. Ngay từ lúc chào đời, Chung Quốc đã mang số mệnh éo le, lớn lên gặp biết bao sóng gió, cậu chỉ cần được sống một cuộc đời bình yên, chưa hề dám nghĩ đến được ai đó nói lời yêu.
Tại Hưởng hoản hốt khi thấy nước mắt cậu bắt đầu rơi, là anh làm cậu sợ sao?
"Chung Quốc à, em đừng khóc, anh làm em sợ sao? Em cứ coi như anh chưa nói gì đi, đừng khóc nữa." - Anh quệt giọt nước đang lăn dài trên má cậu
"Không...hức...có..." - cậu nắm lấy bàn tay đang chùi qua lại trên mặt mình.
"Thế sao em khóc."
"Hức...vui..."
"Cái đồ ngốc này, em làm anh sợ đấy. Nói vậy, em đồng ý để cho anh yêu em được chứ?"
"um...vâng...hức."
Đây có phải là sự hòa quyện của hai tâm hồn. Trên thế giới bao la, rộng lớn này liệu có định nghĩa chính xác nào cho hạnh phúc và tình yêu...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com