Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

|1|

        Nàng tỉnh dậy ngơ ngác nhìn xung quanh, Hoàng Ái Mỹ đang ở trong một cân phòng lạ lẫm đậm nét cổ xưa. Tiểu Mẫn, một cung nữ nhỏ hoan hỉ hô to, lại lập tức chạy đi tìm thái y.

         - Ái Mỹ : này! Không phải chứ, chưa chi đã bỏ chạy rồi ! Nơi này rốt cuộc là nơi quái quỷ gì vậy !
        
        Hoàng Ái Mỹ toàn thân ê ẩm, khóe môi nhức nhối đau buốt, toàn thân như vừa trải qua một trận cực hình vậy. Nhưng rõ ràng vài phút trước nàng là được đưa ra pháp trường cơ mà ! Không lẽ, nơi hoa mĩ này chính là chốn "suối vàng" người ta hay nói ???

         - Tiểu Mẫn : mau mau lên, công chúa đã tỉnh rồi !
       
        Trước mắt Ái Mỹ là cô gái trẻ khi nãy, dáng vẻ hối hả dẫn theo một ông lão đến gần nàng. Quan trọng là y phục họ mặc cùng với y phục trên người nàng chính là cùng một kiểu ! Cái kiểu... cổ trang !

          - T.Y : vi thần tham kiến Đại công chúa ! Vi thần thất trách chậm trễ, xin công chúa tha tội !

        Ông ta vừa thấy nàng liền quỳ rạp xuống rối rít xin lỗi. Ái Mỹ một phen câm nín, đại não còn chưa kịp tiếp nhận mọi chuyện. Thấy khuôn mặt ngơ ngác của nàng, Tiểu Mẫn liền lên tiếng

        - Tiểu Mẫn : công chúa, người có phải không khỏe trong người không, Thái y, ông mau coi bệnh cho công chúa !
        - T.Y : vâng !
        - Ái Mỹ : ông đứng yên đó...
        - Tiểu Mẫn : công chúa, người sao lại..
        - Ái Mỹ : cả cô nữa ! Các người rốt cuộc là ai ? Tại sao lại gọi ta là Đại công chúa ? Không phải ta đang ở pháp trường sao ? Đây là chuyện quái gì thế !
       
        - Tiểu Mẫn : công chúa, người nói gì thế ạ ? Em là Tiểu Mẫn, là nô tì của người ! Còn người là Hoàng Ái Mỹ, là Đại công chúa Hoàng quốc cơ mà !
       
          "Đù" một cơn sấm chớp đánh ngang qua đầu nàng. Hoàng Ái Mỹ nhớ lại những bộ truyện đã từng đọc về việc xuyên không, không lẽ nàng thật sự đã xuyên không đến thời cổ đại rồi ? Lại còn là một công chúa, có cha có mẹ, có quyền có thế !

        - Ái Mỹ : năm nay, là năm bao nhiêu ?
        - Tiểu Mẫn : là năm Đinh Dậu ạ !
        - Ái Mỹ : ta là công chúa ? Em là nô tì của ta ?
        - Tiểu Mẫn : công chúa không còn nhớ Tiểu Mẫn sao ?!

           Di Tiểu Mẫn bi thương rơi nước mắt, chạy đến quỳ bên chân nàng. Ái Mỹ đăm chiêu suy nghĩ, nhìn kĩ lại gia thế hiện tại nàng có phải được ông trời cho một có hội sống không ? Nếu thực sự như thế, tại sao nàng lại không tiếp nhận ! Rõ ràng là lộc trời ban cơ mà !

          Ái Mỹ lanh lợi cười đắc ý, lấy lại tinh thần đỡ Tiểu Mẫn đang quỳ dưới đất lên.

       - Ái Mỹ : ta làm sao có thể quên em được ! Em là tỷ muội trung thành với ta kia mà ! Nào, đừng quỳ nữa, ngồi cùng ta !
       - Tiểu Mẫn ; nhưng công chúa, rất ghét những ai động vào tư trang của mình cơ mà ! Tiểu Mẫn thật sự không giám !
  
        - Ái Mỹ : là thời gian qua ta không suy nghĩ thấu đáo ! Hiện tại, ta cho phép em ! Ngồi lên đây ta hỏi chuyện ! Còn vị thái y kia có thể về rồi !
        - T.Y : vậy vi thần cáo lui !

           Hoàng Ái Mỹ đắc ý trong lòng. Đúng là không uổng công nàng bỏ thời gian theo đuổi mấy bộ truyện cổ trang. Miễn nhiên không chút sơ hở, lại còn vô cùng từ tốn, sang choảnh

        - Ái Mỹ : ta hỏi em, tại sao ta lại bị thương ?
        - Tiểu Mẫn : công chúa làm đổ trà lên y phục của Nhị công chúa, nên mới bị Thục phi đem dụng hình !
        - Ái Mỹ : cái gì ? Chỉ là đổ trà mà dám đem bố mày ra dụng hình ? Người này có còn coi dương pháp ra gì không ?

          Hoàng Ái Mỹ trợn tròn mắt tức giận quát to, còn dùng từ ngữ trước đây bản thân thường dùng không ngừng chửi bới nhân vậy Thục phi kia. Tiểu Mẫn mặt này tái nhợt luống cuống lấy tay che lấy miệng nàng, run lên vì sợ hãi

        - Tiểu Mẫn : công chúa xin đừng to tiếng ! Để người của Thục phi nghe được chúng ta sẽ không yên đâu !
        - Ái Mỹ : rốt cuộc trong cung này bà ta là ai ? Sao em lại sợ bà ta như thế !?
        - Tiểu Mẫn : Thục phi là phi tần được Hoàng đế sủng ái ! Là mẫu thân của Nhị công chúa ! Người từ nhỏ đến lớn đều phải cúi đầu trước Thục phi, sao hôm nay người lại to tiếng đến thế !
       
          Lúc này Hoàng Ái Mỹ mới dần hiểu ra câu chuyện. Nàng để đến xung quanh căn phòng này ngoài Tiểu Mẫn ra không còn bất kì một nô tì hay thị vệ nào ! Đây rõ ràng không phải cung của công chúa ! Rõ ràng giống với lãnh cung hơn mới đúng !

       " Đù, vốn tưởng xuyên không thành một công chúa thì được ăn sung mặc sướng ! Không ngờ lại là một công chúa bị gia tộc ghẻ lạnh ! Thế này không sớm thì muộn bà đây chẳng phải cũng chết đấy thôi ! Cái định mệnh quần què gì vậy trời ! " _Ái Mỹ suy nghĩ

         Sau một buổi tra khảo mọi thứ từ Tiểu Mẫn, nàng cũng đã nắm sơ được vài người trong cung, và cái tình trạng khốn khỏi nàng đang hứng chịu. Nhưng điều quan trọng là, chủ nhân của thân xác này lại là một nữ nhân yếu đuối, nhịn nhục. Đáng thương hơn nữa là mẫu thân của nàng ta sớm vì tranh đấu mà mất mạng, lại bị phụ vương ruồng rẫy, bỏ mặc, suy cho cùng muốn lui cũng không thể lui được. Không biết suốt bao năm qua nàng ta đã phải chịu đựng những gì ! Nhưng đối với một nữ nhân đã từng trải qua cửa tử như Hoàng Ái Mỹ nàng thì chắc chắn có chết cũng phải chỉnh đám người kia cho ra trò !
   
         Ái Mỹ sau khi dưỡng thương liền muốn ra ngoài. Hôm nay nàng phải đến thỉnh an Thục phi, trên đường đến Thục cung, cái đầu nhỏ lanh lợi không ngừng suy tính những kế lợi hại đối phó với bà ta và Nhị công chúa.

         Nàng đến Thục cung, bước chân đến cửa đã thấy tấp nập nô tì thị vị, so với cái chỗ hoang váng kia của nàng chính là phân biệt đối xử quá lộ liễu ! Ái Mỹ cũng thật phục sức nhẫn nhịn của nữ nhân kia, quả thực nhẫn nhịn đến ngu ngốc !

          Thục phi thoáng nhìn là một nữ nhân với khí chất cao quý, khuôn mặt mang mười phần tà ác, quả thật là vai phản diện. Y phục và trang sức trên người bà ta đều là những thứ tốt nhất, và cả con gái của bà ta Nhị công chúa kia cũng thế. Thục phi là Thục Vân Hà, còn con gái của bà ta là Hoàng Ngọc Lan, nữ nhân mặc xiêm y tím bên cạnh

         - Ái Mỹ : Ái Mỹ xin thỉnh an Thục phi nương nương !
         - Thục P. : ngươi đến rồi sao ?! Ta còn cho rằng Hoàng Ái Mỹ ngươi sớm chết ở xó nào rồi chứ !
          - Ái Mỹ : Thục phi quá lời rồi !
     
        Ái Mỹ diễm lệ ngồi xuống ghế, một nô tì bước đến rót trà cho nàng. Không ngờ lại để trà nóng đổ lên bàn tay trắng trẻo mịn màng ấy. Nàng giật mình co tay lại, ả nô tì kia lại ung dung đem trà đi. Thì ra Đại công chúa như Hoàng Ái Mỹ ở nơi Thục cung này lại nhỏ bé đến thế !

         - Ái Mỹ : đứng lại ! Bổn công chúa đã cho ngươi đi chưa ?
         - Ngọc Lan : tỷ tỷ, tỷ là đang lên tiếng trách móc nô tì của ta sao ?

         - Ái Mỹ : Ngọc Lan muội à, ta là đang thay muội dạy dỗ lại đám nô tì vô phép này ! Người đâu, đem ả ta đánh 50 roi, nhúng cánh tay của ả vào một chậu trà nóng cho ta !

            Nàng sẵn giọng ra lệnh cho đám thị vệ ngoài cửa, chúng sợ hãi nhìn ánh mắt nghiêm nghị của nàng lập tức lôi ả nô tì kia đi, ả ta khóc lóc gào thét vô vọng. Thục Vân Hà và Hoàng Ngọc Lan mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Hoàng Ái Mỹ như biến thành một con người khác ! Hôm nay lại dám lên tiếng trừng phạt nô tì của Thục cung, và rõ ràng lời nói và phong thái đã đanh thép hơn gấp vạn lần Hoàng Ái Mỹ của trước kia

          Nàng nghẳn miệng cười, lấy khăn tay lau đi vết bỏng nhẹ rồi vất nó đi.

        - Ái Mỹ : thật mất hứng ! Ái Mỹ không còn tâm trạng cùng Thục phi và muội muội hầu trà ! Để lần sau lại đến vậy ! Ái Mỹ cáo lui !

          Nàng tâm trạng vui vẻ, trong lòng đầy hả hê bước ra khỏi Thục cung. Di Tiểu Mẫn đi phía sau cứ do dự sợ hãi. Hoàng Ái Mỹ dừng lại, mỉm cười dịu dàng với em

        - Ái Mỹ : em có gì muốn hỏi ta sao ?
        - Tiểu Mẫn : hôm nay, công chúa thật khác ! Không hề giống Đại công chúa thường ngày !
        - Ái Mỹ : ta nói cho em biết, không ai vĩnh viễn cúi đầu trước người khác cả ! Vì chỉ khi em ngẩng cao đầu lên, họ mới biết em là ai ! Hiểu chưa !

          Nàng mỉm cười quay đi tiếp, Tiểu Mẫn ngơ ngác gãi đầu, vốn không thể tiếp nhận được một chữ nào trong lời nói của nàng. Nhưng Tiểu Mẫn thật sự đã cảm nhận được rằng, thời gian tiếp theo của em và Ái Mỹ sẽ hoàn toàn khác ! Hoàn toàn tốt đẹp hơn !

         
         
















To be continued

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com