Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cột đèn di động

Hotaru bận rất nhiều việc, hết sửa rồi lại rèn kiếm, cũng chỉ làm được một cái lễ nhỏ, coi như thông cáo với bạn bè về việc ta từ nay sẽ ở đây, thành người nằm chung một giường, đắp chung một chăn với chàng.

Ta tính tình đơn giản, từ bé đến lơn không đòi hỏi nhiều, trong mắt ta những cái nghi thức này cũng rườm rà không cần thiết, cốt yếu, ta đã tìm được một chốn dung thân, sau này không cần lo lắng tương lai mịt mùng nữa. Hotaru với ta chẳng khác nào thánh nhân, thu một người phụ nữ không nhà không cửa, không người thân thích như ta về làm vợ. Không tự chủ được sinh ra loại cảm giác vừa yêu vừa cung kính.

Cuộc sống của ta với Hotaru được xem là hòa thuận, ta quá quen với việc bếp núc nội trợ, lại lần nữa mở một quán mỳ bên cạnh tiệm rèn. Thành thục mà lo toan mọi công việc trong gia đình, Hotaru tâm huyết với kiếm, cả ngày ở trong xưởng rèn, nhưng sau khi có thêm ta, chàng lại về nhà sớm hơn, giúp ta thu dọn hàng quán.

Ta thật hài lòng với cuộc sống hiện tại, về việc sinh con, cả hai ta đều không vội. Hotaru muốn để cho cơ thể ta phục hồi, cũng để ta hoàn toàn chấp nhận và quen với cuộc sống nơi đây.

- Ngày mai, ta đưa nàng đi may thêm vài bộ kimono, của nàng cũ hết rồi.

Hotaru ngả lưng xuống nằm lên đùi ta. Ta cúi đầu giúp chàng làm sạch tai.

- Không cần đâu, của em vẫn còn dùng tốt.

- Mấy cái đó nàng mặc từ thời Napoleon cởi truồng à?

Ta nhìn khuôn mặt hơi nhăn lại của Hotaru, bật cười. Mấy cái kimono này đều là lúc mẹ ta còn có thể đi ra ngoài, chọn mua cho ta, đến lúc bà một cơn gió lạnh cũng sợ, ta giữ đến giờ vẫn mặc.

- Là người mẹ quá cố chọn cho em, em rất thích chúng.

Ta không phải loại nữ nhân quá chú ý tới vẻ bề ngoài, với ta chỉ cần quần áo sạch sẽ, không đầu bù tóc dối là được, còn bao nhiêu thời gian đều giành cho gia đình. Hại đến giờ, ta còn chưa từng tô son.

- Cất vô tủ đi, mặc của ta mua cho nàng!

Hotaru nhắm mắt, khoanh tay, gật gật gù gù, trong đầu đang nghĩ đến viễn cảnh ta mặc đồ chàng chọn sao? Trong lòng ta ấm áp, đồng tình cùng chàng.

Sáng mai, ta dậy sớm, chuẩn bị đồ đạc. Trong làng không có quán may kimono của nữ, ta và Hotaru phải xuống thị trấn, có lẽ phải ở lại qua trưa, ta làm chút cơm nắm và đồ ăn mang theo.

Hotaru tuy tính khí có hơi bất thường nhưng đổi lại rất quan tâm đến ta. Ta cũng vui vẻ chấp nhận tát thảy ân cần của chàng.

- Nàng đi cẩn thận, chỗ đó hòn đá bị to!

Hotaru bên cạnh một tay xách đồ, một tay nắm chặt tay ta, không nhìn phía trước của bản thân, lại nhìn xem dưới chân ta có gì. Cái mặt nạ màu hồng hồng phập phùng theo từng câu nói.

- Em có thể nhìn đường được mà, chàng đi cẩn thận vào ấy.

- Ta không thể nào ngã được...Á!

Nói chưa hết câu liền bị vấp, đổ hẳn người về phía trước.

- Em xin lỗi, em lỡ cười. Chàng có sao không?

Thấy Hotaru ngã sấp mặt, ta không nhịn được cười đến híp mắt. Mắt ta vốn dĩ là mắt cười, nên lúc này cong lên thành một độ cong xinh đẹp. Hotaru ngẩng người ra mà nhìn.

- Nàng cười đẹp thật!

- Thế sau này hàng ngày đều cười cho Hotaru xem nhé!

Hotaru phủi quần áo đứng lên, lần này đi lại cẩn thận hơn.

- Hay ta cõng nàng nhé?

- Em có chân mà.

- Để nàng tự đi ta lại cảm thấy không yên tâm. Ý ta là ta có cảm giác, nàng có thể bất ngờ bị ngã, rồi mấy cái hòn đá nhọn đó nhỡ đâu cắm xuyên dép vào bàn chân nàng thì sao?

Sao lại đáng yêu thế này chứ? Tướng công của ta là một ông chú nhiều tuổi dễ thương nha!

- Nếu lúc về chàng còn sức thì cõng em nhé?

- Lúc nào cũng còn, nàng lên đi!

Hotaru thật sự coi lời ta nói là thật, cúi người, ý bảo ta leo lên lưng.

- Thú thật với nàng.

Hotaru cõng ta xuyên qua khu rừng trúc, con đường mòn chỉ đủ hai người đi, bóng trúc dập dờn mát mẻ, có thể nghe thấy tiếng thân cây cót két đung đưa theo gió.

- Từ ngày có nàng, ta cảm thấy mọi sự đều trở nên nguy hiểm.

- Nguy hiểm thế nào?

- Ý là nàng cầm dao nấu cơm, ta nghĩ nó có thể cắt vào tay nàng. Nàng bắc bếp, ta sợ nàng bị bỏng, thậm chí nàng đi thôi, ta cũng sợ nàng đột nhiên vấp ngã. Tóm lại ta sợ nàng đột nhiên ngừng thở, tự nhiên thấy thở cũng nguy hiểm.

Ta cười khúc khích. Vòng tay qua ôm lấy cổ Hotaru, hôn lên mái tóc sáng nay do ta búi gọn.

- Hotaru, thật sự rất cảm ơn chàng!

- Không cần, nàng đồng ý theo ta, đó là một loại may mắn của ta.

Chúng ta xuống đến thị trấn thì cũng nửa buổi, Hotaru theo thói quen kéo ta đến quán may. Ông chủ hình như đã rất nhiều lần may cho chàng.

- Anh Haganezuka, lần này muốn may áo gì đây?

- Mang cho cô ấy. Lấy loại vải tốt một chút!

Hotaru chỉ vào ta, nhắc nhở ông chủ quán may.

- Á à! Chết chình chình! May áo cho vợ! Người ta đồn anh dùng kiếm thủ dâm!

Ta chớp chớp hai mắt nhìn Hotaru như muốn xác nhận lại thông tin, ông chủ quán vừa lấy vải vừa thao thao bất tuyệt đủ thứ bí mật của chàng.

- Lão nói điêu đó, nàng đừng tin!

- Vâng, em nghe tham khảo thôi!

Ta lại cười đến không thấy được mặt trời.

May đo kimono xong, Hotaru lại kéo ta sang hàng trang sức của phụ nữ. Ta xua tay múa chân nói thật sự không cần những thứ này, dù sao ta cũng không đi đâu, trưng diện có ích gì. Nhưng Hotaru không nghe, nằng nặc đòi mua cho bằng được.

Ta cắn cắn môi, chọn tới chọn lui cuối cùng chọn lấy một cây châm cài tóc. Hotaru còn mua thêm một hộp son đỏ cho ta.

- Em nhất định sẽ giũe cẩn thận!

Ta cài cây trâm lên tóc, vui sướng mà hôn cái chụt lên má chàng.

- Giữa đường giữa chợ nagf làm thế không được đâu!

Hotaru ngại đến mặt mũi bốc khói, nhìn trước ngó sau.

- Một cái nữa đi!

Hotaru hơi cúi xuống cho vừa tầm với ta. Ta nhẹ nhàng hôn chàng một cái thật kêu.

Hai ta dừng nghỉ ở một gốc cây lớn, chỗ này yên tĩnh không có người. Hotaru liền tháo bỏ mặt nạ, ăn đồ ta chuẩn bị.

- Thủy trụ! Đây này!

Cả người ta giật thót, chấn động, quay lưng nhìn theo hướng mà Hotaru đnag vẫy vẫy. Tomioka từ xa lặng lẽ đi tới, trên khuôn mặt vẫn không mang cảm xúc gì, tự nhiên mà ngồi phịch xuống, cầm cơm nắm ăn tự nhiên như ruồi. Trong lòng ta thầm thắc mắc, có phải là bị đứt cả dây thần kinh xấu hổ không?

- Hotaru, ăn cái này đi!

Ta cũng không quan tâm đến anh ta nữa, mỉm cười đặt vào đĩa của Hotaru một cuộn sushi.

- Cưới nhau rồi sao?

Tomioka liếc mắt nhìn ta.

- Do đợt này nhiều việc quá, tôi không thể làm lớn để thông báo với mọi người được.

Ta không nhìn Tomioka, rót trà cho Hotaru, đến cốc cũng không đưa cho Tomioka cái nào. Ta chỉ chuẩn bị có đồ dùng cho hai người thôi, tự mọc đâu ra thì tự túc đi.

- Ta hỏi cô đó.

Giọng Tomioka nghe ra sự mất kiên nhẫn. Ta sự anh ta tức giận lại phun ra thứ gì đó không nên nói.

- Vâng, tôi hiện tại đã theo Hotaru rồi!

Ta ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt xanh lạnh lùng của Tomioka, chậm dãi nói.

- Thủy trụ, Ngài ở đây là có việc gì vậy?

Ta bồi thêm một câu cho phải phép.

- Đến tìm Haganezuka để sửa lại kiếm.

- Ra vậy, vậy Ngài gửi kiếm cho tôi là được, cần gì đường xá xa xôi lặn lội đến tận chỗ này.

Hotaru gấp áo kê dưới mông ta, ý bảo ta không cần ngồi khuôn phép quá, tránh bị tê chân.

- Sửa xong sẽ lấy luôn, vì cần gấp.

Tomioka nhìn theo động tác của Hotaru, lại nhìn ta cong cong mắt cười mà nhận lấy sự quan tâm, hai má hồng hào.

- Vậy Ngài cần về Làng thợ rèn đó!

- Được.

Vậy là quãng đường đi về của ta cùng Hotaru có thêm một cái cột đèn di động!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com