Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7 : Kết thúc

"Các người nên chết đi."

Nhớ lại chuyện lúc đó, đôi mắt Ren lại lần nữa hóa cuồng bạo, tất cả họ đều đáng chết, chia cắt tình yêu của anh đều đáng chết.

Tôi kinh hãi dùng tay che miệng, đầu óc tôi vẫn chưa thể tiêu hóa hoàn toàn thông tin Ren vừa cung cấp cho tôi. Tôi đã nghĩ cha mẹ của mình rất quan tâm đến Ren, vì họ cho rằng anh rất cần sự giúp đỡ.

Họ làm vậy chỉ để tôi vui? Tôi thật sự không ngờ, hơn hết là chính tôi càng không thể tin từ miệng họ lại có thể phát ra những từ ngữ thô tục nói với Ren.

Làm sao có thể, cha mẹ tôi, họ nổi tiếng là những bậc cha mẹ tuyệt vời, họ có thể dùng rất nhiều tiền để quyên góp cho quỹ từ thiện, cũng rất dễ tính với mọi người.

Nhưng vào miệng Ren thì họ chẳng khác gì những kẻ giả tạo, thô tục và đáng căm phẫn.

"Anh nói dối! Cha mẹ tôi không phải người như vậy, anh nói dối!"

Tôi chỉ thẳng vào Ren, tôi muốn phủ định tất vả những gì anh đã nói, đó là một lời dối trá, nó không phải là sự thật.

"Anh không nói dối, tất cả những gì anh nói đều là sự thật. Không lí gì anh phải lừa em cả, em là tất cả của anh, anh chỉ muốn em biết sự thật mà thôi."

Ren nhìn tôi, hai tay anh nắm thành đấm nhưng gương mặt lại rất nghiêm túc.

Anh tiến đến, đưa bàn tay dính máu của mình chạm vào gương tôi, tay anh thật lạnh, nó như cái lạnh thấu xương khiến tôi rùng mình.

"Em phải tin anh, Ayame. Tất cả những gì anh làm đều vì em" vuốt ve môi tôi, anh nở nụ thật tươi "Bây giờ, chẳng còn ai có thể ngăn cản tình yêu của chúng ta nữa."

Anh cúi đầu, gương mặt anh phóng đại một cách rõ nét, tôi có thể nhìn thấy từng sợi lông mi dài thật đẹp.

Bỗng tôi cảm nhận được hơi thở mùi bạc hà phả vào mặt, tôi trợn mắt nhìn, gương mặt anh kề sát mặt tôi, gần như có thể chạm vào môi tôi.

Nhưng nó không hề xảy ra, môi tôi vẫn bị bao phủ bởi hơi lạnh của gió ngày xuân. Aoi từng lúc nào đã đứng dậy, đẩy Ren ra xa và lấy từ bên dưới lớp đầm trắng một con dao.

Tôi bất ngờ không kịp chuẩn bị, Aoi đã cầm con dao lao về phía Ren, với tư thế của cậu ta, cậu ta định đâm Ren.

"Dừng lại!"

Tôi muốn tiến đến giúp đỡ Ren, nhưng tôi nhanh chóng nhận ra mọi sự cố gắng của tôi ban nãy đã hết sạch, tôi té ầm xuống đất và nhận cơn đau như muốn giết chết tôi.

Con dao kia vì sự tác động của tôi mà cắm sâu hơn vào bụng, tôi cảm nhận thịt tôi như bị xé rách và con dao giống như đâm xuyên người tôi.

Cố hết sức nâng người sang bên, tôi đưa tay chạm vào con dao, tôi biến sắc khi phát hiện cả con dao gần như nằm gọn trong bụng tôi.

Tôi sợ hãi, tôi ngẩng đầu và muốn cầu sự giúp đỡ từ hai người. Nhưng lúc tôi ngẩng đầu lên cũng là lúc Ren và Aoi đang dằn co với nhau.

Con dao trong tay Aoi đã cắm vào da thịt Ren được một nửa, tôi có thể nhìn thấy máu đang chảy ra chậm chạp.

Tôi kinh hãi, hướng về phía hai người và hơ loạn hai tay "Dừng lại! Đừng làm như vậy!"

Nhưng Aoi dường như không nghe thấy tôi nói, cậu ta vẫn cố đâm sâu con dao vào bụng Ren, mặc cho anh đang cố chặn nó lại.

Gương mặt anh vốn đã trắng bệch giờ lại càng thêm trắng, anh cắn môi thêm lực vào cánh tay và đẩy nó ra. Nhưng nó thật sự rất khó, Aoi không hề cho anh cơ hội làm như vậy.

Xoay một vòng con dao, ruột gan anh như bị cắt xé, đối lập với gương mặt không còn huyết sắc của anh thì vẻ mặt Aoi lại tươi cười đến kinh dị.

Aoi nắm lấy con dao, nhìn vẻ mặt thống khổ của Ren mà cười một cách khoái chí, thậm chí nụ cười đó kéo dài đến mang tai.

"Vui thật, vui thật, đáng lẽ tôi đã không muốn giết anh." lúc này nụ cười của Aoi lại càng thêm kinh dị "Vốn đã định để Ayame-chan tự tay giết anh, nhưng không ngờ anh lại đáng chết như vậy, dám quyến rũ Ayame-chan của tôi."

"Aaaaa!"

Rút mạnh con dao ra, kéo theo là một dòng suối đỏ thẳm chảy ra từ vết đâm, Ren đau đớn ôm bụng quỳ xuống, điều đó như một liều thuốc kích thích sự điên loạn của Aoi.

"Anh đáng chết như vậy, hãy để tôi tiễn anh đi gặp bác trai và bác gái nào."

Chớp nhoáng đẩy ngã Ren trên đất, hình ảnh Aoi cầm con dao kề cổ Ren trông như ác quỷ tiến đến từ địa ngục.

"Tôi sẽ giết cô, Hanabi Aoi."

"Ah~ giết tôi sao? Có lẽ anh sẽ không bao giờ có cơ hội đó, bởi vì tôi sẽ giết anh."

Một ánh sáng lóe lên cũng là lúc dòng máu đỏ thẳm dâng trào, tôi ở phía xa chứng kiến khung cảnh đó, trái tim như ngừng đập.

Gương mặt Ren tràn ngập sự giận dữ, khóe miệng chảy máu nhưng đó không phải điều tôi sợ hãi. Thứ khiến tôi sợ hãi, là thân thể không đầu và cái đầu của anh đang lăn trên đất.

"Ha ha ha, cuối cùng anh ta cũng chết rồi, từ giờ sẽ không còn ai cướp Ayame-chan khỏi tôi được nữa."

Aoi cười một cách điên loạn, nhưng tôi không quan tâm, đôi mắt tôi vẫn dán chặt trên cỗ thân thể không đầu kia, đó là Ren, Ren của tôi....

Nước mắt tôi, nó lại chảy nữa rồi, nhưng tôi lại không thể ngừng khóc được.

Tại sao?

"Aaaa!"

Ngay giây phút, tôi đã đứng dậy một lần nữa, tôi chẳng biết bằng cách nào nhưng tôi đã thật sự đứng dậy.

Lao nhanh về phía Aoi, tôi rút con dao trong bụng ra và đâm thật mạnh vào ngực cậu ta, máu phun ra và dính hết vào gương mặt méo mó của tôi.

Có lẽ do bất ngờ, Aoi đã không ngờ tới tôi sẽ làm thế với cậu ta. Vì vậy, khi cậu ta kịp nhận ra thì tôi đã đâm cậu ta rồi.

"Ayame....chan?!"

Tôi rút con dao ra và lại đâm thêm một nhát nữa vào giữa ngực Aoi, như đã được dự đoán trước, Aoi ngã nằm xuống đất và ngồi trên cậu ta chính là tôi.

"Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Trả gia đình lại cho tôi, trả Hanabi Aoi lại đây, trả Ren lại đây!"

Tôi điên cuồng, điên cuồng đâm con dao vào người Aoi không ngừng, tôi không ngừng gào thét đòi lại tất cả. Bởi vì tôi nghĩ, người trước mắt tôi không phải Aoi, đó là quỷ dữ.

"Trả lại đây...những người tôi yêu...."

Mặc cho tôi có đâm vào người Aoi bao nhiêu lần, tôi vẫn không nhận được sự phản kháng từ cậu ta. Tôi đoán cậu ta có lẽ đã chết, nhưng khi tôi nhìn xuống, Aoi vẫn nhìn tôi bằng đôi mắt chocolate và nở nụ cười quen thuộc.

Cả người tôi cứng lại, đôi tay kia dừng lại trên không trung và bất động.

"Tại sao?"

Tôi hỏi, tôi thật sự không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc vì cái gì mà chuyện như vậy lại xảy ra với chúng tôi?

"Đơn giản vì tớ yêu Ayame-chan."

Tôi bất động, đôi mắt tôi vô hồn một cách lạ thường, thay vì bất ngờ thì tôi lại không cảm nhận được gì. Có lẽ, quá nhiều bất ngờ cho một ngày, là quá đủ rồi để não tôi có thể nổ tung.

"Tớ xin lỗi....vì tất cả những gì tớ gây ra, tớ chỉ quá yêu cậu mà thôi, xin hãy....tha thứ cho tớ, Ayame-chan."

Aoi cười, tôi mơ hồ nhận ra đó là một nụ cười hạnh phúc, nhưng tại sao?

"Nhưng tớ không hối hận....vì đã giết Ren....anh ta....không xứng đáng với cậu, chỉ có tớ....mới dành cho cậu tình yêu....chân thật nhất."

Vừa nhắc đến Ren, sự bình tĩnh của tôi như bị khiêu khích, lần nữa tôi dùng con dao trên tay hạ xuống trí tim Aoi, máu từ vị trí trái tim trào ra như suối và khóe miệng Aoi cũng chảy có một sợi chỉ màu đỏ.

"Im đi! Im đi! Im hết đi!"

"Tớ yêu cậu, Aya...."

Không để Aoi kịp nói hết câu, như uống chất kích thích, tôi đã đâm con dao vào cổ Aoi, di chuyển một chút tôi đã dễ dàng cắt đứt đầu cậu ta.

Dừng lại thở dốc, nhìn cái đầu Aoi nằm lăn trên đất rồi lại nhìn cái đầu của Ren ở phía kia.

Tôi nhắm mắt, như trút được gánh nặng, tôi nhẹ nhàng vứt con dao xuống đất.

Mọi thứ....kết thúc rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com